Vỗ tay lên nào!

Khánh Linh

Điều hành viên
Thành viên BQT
#1
Một Ấn Độ cũng bắt đầu rung chuông, thổi tù và, reo hò và cùng... vỗ tay. Và một Việt Nam vừa mới thắp sáng những hình trái tim nồng ấm trên khắp các tòa nhà cao tầng từ miền Nam qua miền Trung ra miền Bắc.

Bằng hình thức nào và ở bất kỳ nơi đâu, những hành động ấy đều cất lên lời mời gọi: Tất cả hãy cùng vỗ tay lên nào! Covid-19 có nguy hiểm không? Rất nguy hiểm. Nhưng Covid-19 có đáng sợ không? Không hẳn - khi chúng ta cùng vỗ tay để truyền lửa, truyền tình yêu cho nhau. Không hề hấn gì - khi chúng ta cùng vỗ tay để gửi gắm niềm tin, sự lạc quan vào một ngày mai tươi sáng. Không bao giờ – khi chúng ta vỗ tay để cổ vũ và tiếp thêm sức mạnh cho những người trên tuyến đầu đang dốc sức, dốc lòng chống đại dịch Covid-19. Họ là những y, bác sĩ, người lính, lái xe, tình nguyện viên... bao ngày, bao tháng cần mẫn, tận tụy, kiên cường bám trụ từng bước đẩy lùi dịch bệnh.

Suốt ngày mang quần áo bảo hộ, bận tíu tít với các ca bệnh cùng những đợt cách ly... có thể, những người chiến sĩ ấy không thể trực tiếp được nghe, được thấy tiếng vỗ tay, tiếng hát, tiếng chuông rung hay những trái tim của cộng đồng được thắp sáng lấp lánh... Nhưng ở một khoảnh khắc nào đó chợt nghe vọng về, bằng cách này hay cách khác, chắc chắn rằng tất cả những người chiến sĩ thầm lặng ấy sẽ luôn cảm thấy ấm lòng. Ấm lòng lắm khi biết rằng, cả cộng đồng luôn hướng tới các anh, các chị không chỉ bằng những sẻ chia về vật chất, mà còn bằng cả những hành động, việc làm đẹp tươi, bay bổng của những tâm hồn nghệ sĩ. Ấm lòng lắm khi đấy là những khúc nhạc ngân rung từ triệu triệu trái tim nghẹn ngào xúc động, từ niềm cảm phục và lòng biết ơn chẳng thể nào kể hết. Và tất nhiên rồi, những âm thanh của lòng biết ơn ấy và ngưỡng mộ ấy cứ lảnh lót như bao đợt sóng êm ái bồi đắp thêm ý chí, nghị lực, sức mạnh để các anh, các chị tiến bước.

Nguồn sức mạnh tinh thần ấy được bắt đầu từ những việc rất đỗi giản đơn mà luôn quý giá hơn bao giờ hết. Ấy là, dẫu chỉ có những phút giây tranh thủ chợp mắt nơi màn trời chiếu đất, nơi những chiếc ghế làm việc kê tạm... các anh, các chị vẫn thấy giấc ngủ sảng khoái làm sao. Dẫu vẫn phải mặc bộ đồ bảo hộ và ăn vội mẩu bánh mì trong lúc chuyển xe, thay ca... nhưng các anh, các chị vẫn thấy thật ngon ngọt và tiếp tục vui vẻ lên đường chiến đấu với đại dịch Covid-19 còn dài. Vậy thì, còn gì đẹp hơn khi chúng ta cùng vỗ tay và: Hãy vỗ tay lên nào!
Nguồn: Báo Giáo dục & Thời đại
 

Bình luận bằng Facebook

Top