THĂM THẦY
Lâu ngày phố thị
Thầy nhìn không ra
Cái thằng ít nói
Da ngâm đây mà.
Bước vào sân cũ
Chạm tiếng cười xưa
Bước lên thềm cũ
Nhớ thương sao vừa.
Cái thằng ít nói
Lâu quá chẳng về
Hay là công việc
Thầy cười biết lo.
Giọng thầy vẫn ấm
Như những ngày xưa
Chỉ thương tóc trắng
Giờ xa bao mùa.
Đặng Thanh Nhân
VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
Con về nhặt lá vàng rơi
Buồn thiu úp mặt khóc thời gian qua
Mười mùa phượng đỏ thay hoa
Mộng xưa còn trắng trong tà áo xưa?
Thầy sau bao chuyến đò đưa
Tóc đen thành khói trắng mùa heo may
Con đi qua vùng phấn bay
Vẫn nghe ấm nụ cười thầy dõi tin.
Quên bao nắng gió đời mình
Làm người gieo hạt bằng tình thương yêu
Thầy cho những học trò nghèo
Đủ niềm tin thả cánh diều ước mơ.
Xòe tay buông những dại khờ
Đàn chim ngày ấy bây giờ bay xa
Trên đường danh lợi phù hoa
Nhớ quên trầm bổng lời cha giảng bài?
Con về trường cũ chiều nay
Chỉ nghe tiếng gió gọi ngày xưa ơi
Buồn gì nước mắt thầm rơi!...
Nguyễn Giang San
QUÁN CÓC
Cây trứng cá và khoảng trời nho nhỏ
Trước cổng trường mãi không quên
Dăm chiếc bàn ghế đã cũ màu sơn
Vẫn ngọt ngào vị những ly nước mía
Khung trời nhỏ của ta và bạn
Rộn tiếng cười trong vòm lá giòn tan
Ngày ra trường giữa nỗi nhớ mênh mang
Những kỉ niệm gối dày trang lưu bút
Ly nước mía ngày chia tay thêm ngọt
Khoảng cách nào chợt gần gũi yêu thương
Biết rằng xa lòng dặn đừng buồn
Thế mà mắt đứa nào cũng đỏ…
Góc bàn ấy, hàng cây… ô cửa nhỏ.
Giữ giùm ta chút kỉ niệm ngày xưa…
Trương Trọng Nghĩa
Lâu ngày phố thị
Thầy nhìn không ra
Cái thằng ít nói
Da ngâm đây mà.
Bước vào sân cũ
Chạm tiếng cười xưa
Bước lên thềm cũ
Nhớ thương sao vừa.
Cái thằng ít nói
Lâu quá chẳng về
Hay là công việc
Thầy cười biết lo.
Giọng thầy vẫn ấm
Như những ngày xưa
Chỉ thương tóc trắng
Giờ xa bao mùa.
Đặng Thanh Nhân
VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
Con về nhặt lá vàng rơi
Buồn thiu úp mặt khóc thời gian qua
Mười mùa phượng đỏ thay hoa
Mộng xưa còn trắng trong tà áo xưa?
Thầy sau bao chuyến đò đưa
Tóc đen thành khói trắng mùa heo may
Con đi qua vùng phấn bay
Vẫn nghe ấm nụ cười thầy dõi tin.
Quên bao nắng gió đời mình
Làm người gieo hạt bằng tình thương yêu
Thầy cho những học trò nghèo
Đủ niềm tin thả cánh diều ước mơ.
Xòe tay buông những dại khờ
Đàn chim ngày ấy bây giờ bay xa
Trên đường danh lợi phù hoa
Nhớ quên trầm bổng lời cha giảng bài?
Con về trường cũ chiều nay
Chỉ nghe tiếng gió gọi ngày xưa ơi
Buồn gì nước mắt thầm rơi!...
Nguyễn Giang San
QUÁN CÓC
Cây trứng cá và khoảng trời nho nhỏ
Trước cổng trường mãi không quên
Dăm chiếc bàn ghế đã cũ màu sơn
Vẫn ngọt ngào vị những ly nước mía
Khung trời nhỏ của ta và bạn
Rộn tiếng cười trong vòm lá giòn tan
Ngày ra trường giữa nỗi nhớ mênh mang
Những kỉ niệm gối dày trang lưu bút
Ly nước mía ngày chia tay thêm ngọt
Khoảng cách nào chợt gần gũi yêu thương
Biết rằng xa lòng dặn đừng buồn
Thế mà mắt đứa nào cũng đỏ…
Góc bàn ấy, hàng cây… ô cửa nhỏ.
Giữ giùm ta chút kỉ niệm ngày xưa…
Trương Trọng Nghĩa