[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin2.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?Ni8yNi82MjYyOWNhNThiYWZjZDAwNGY2M2ExYzY0OTlkZWRkNS5cUIbaBmUsICDN8xJDDqm0gVHLEg25nIFTDrG5oIFnDqnV8R01DfHRydWU[/FLASH]
Em à! Chúng ta quen nhau được bao lâu rồi ấy nhỉ? Chắc em không thể nhớ được ngày đầu anh gặp em như thế nào đâu nhỉ? Tât cả phải chăng là do duyên số?
Một ngày như mọi ngày, anh đi làm về với cơ thể mệt mỏi. Anh chỉ muốn ngủ một giấc thật thoải mái. Nhưng thói quen đã không cho anh ngủ sớm được. 5h, như mọi ngày anh anh về sớm lại online, nhưng hôm nay có điều gì đó đặc biệt. Anh mở blog của mình ra. Cũng như bao lần khác, anh xem những bài viết mới của các bloger khác. Hôm đó, thật tình cờ anh đọc được bài viết của em "Thích một người...". Và anh đã làm quen với em, anh cũng không nghĩ là mình sẽ được gặp em đâu. Nhưng thật tình cờ, sau cú nhấp chuột của anh, màn hình đã hiện lên những lời đáp của em. Em biết cảm giác của anh lúc đó thế nào không? Anh vui lắm, tự dưng mệt mỏi hàng ngày anh vẫn mang hôm nay tiêu tan đâu hết. Anh ngồi nói chuyện cùng em một lúc thì em phải về. Để rồi sau hôm đó, mỗi lần đi làm về sớm anh lại tranh thủ online để được trò chuyện cùng em.
Tình yêu của 2 ta bắt đầu từ đâu?1 thế giới ảo phải ko em?
Ngày qua ngày như thế, rồi anh có số điện thoại của em. Thay vì những lần nói chuyện qua mạng, mình lại cùng nhau qua những tin nhắn, những cuộc gọi. Ban đầu chỉ là những lời hỏi thăm đơn thuần, dần dần từ khi nào anh không biết nữa, những tin nhắn tình cảm hơn, ấm áp hơn ta lại trao gửi cho nhau. Có những ngày anh nhắn tin, gọi điện cho em mà không thấy em trả lời, anh thấy lòng như có lửa đốt. Anh lo cho em, lo sợ em có chuyện gì không vui. Nhưng rồi anh nhận được tin của em.
Em bảo mấy hôm nay em mệt. Anh buồn lắm, buồn ta không ở gần nhau để anh có thể đến thăm em, mua cho em viên thuốc, hay đơn giản chỉ là một cái nhìn âu yếm. Cho đến hôm nay, khi ngồi viết bài này, trong máy của anh đầy ắp những tin nhắn của em. Có người hỏi anh sao mà tin nhắn của anh toàn chỉ một người thế, anh chỉ cười thôi em à. Vì anh không biết nói thế nào nữa cả.
Em biết ko?anh khao khát được trong vòng tay em lắm!
Sáng nay, em biết anh vui vẻ và hạnh phúc thế nào không khi nhận được tin nhắn của em. Anh thích nghe những lời nhắn gửi như thế. Không biết chuyện của mình rồi sẽ đi đến đâu, nhưng anh hy vọng tất cả không phải là một giấc mơ.
Anh hy vọng không vì khoảng cách địa lý mà ta không thể đến bên nhau. Có thể em không tin vào những gì thuộc thế giới ảo, nhưng anh thì tin. Anh tin rằng một khi mình đến với nhau bằng một trái tim chân thành, thì ở thế giới ảo hay thật cũng như nhau cả. Hãy tin điều đó và cùng anh vun đắp em nhé! Mong sớm được gặp em!
bjncoi_caube_codon
Em à! Chúng ta quen nhau được bao lâu rồi ấy nhỉ? Chắc em không thể nhớ được ngày đầu anh gặp em như thế nào đâu nhỉ? Tât cả phải chăng là do duyên số?
Một ngày như mọi ngày, anh đi làm về với cơ thể mệt mỏi. Anh chỉ muốn ngủ một giấc thật thoải mái. Nhưng thói quen đã không cho anh ngủ sớm được. 5h, như mọi ngày anh anh về sớm lại online, nhưng hôm nay có điều gì đó đặc biệt. Anh mở blog của mình ra. Cũng như bao lần khác, anh xem những bài viết mới của các bloger khác. Hôm đó, thật tình cờ anh đọc được bài viết của em "Thích một người...". Và anh đã làm quen với em, anh cũng không nghĩ là mình sẽ được gặp em đâu. Nhưng thật tình cờ, sau cú nhấp chuột của anh, màn hình đã hiện lên những lời đáp của em. Em biết cảm giác của anh lúc đó thế nào không? Anh vui lắm, tự dưng mệt mỏi hàng ngày anh vẫn mang hôm nay tiêu tan đâu hết. Anh ngồi nói chuyện cùng em một lúc thì em phải về. Để rồi sau hôm đó, mỗi lần đi làm về sớm anh lại tranh thủ online để được trò chuyện cùng em.
Tình yêu của 2 ta bắt đầu từ đâu?1 thế giới ảo phải ko em?
Ngày qua ngày như thế, rồi anh có số điện thoại của em. Thay vì những lần nói chuyện qua mạng, mình lại cùng nhau qua những tin nhắn, những cuộc gọi. Ban đầu chỉ là những lời hỏi thăm đơn thuần, dần dần từ khi nào anh không biết nữa, những tin nhắn tình cảm hơn, ấm áp hơn ta lại trao gửi cho nhau. Có những ngày anh nhắn tin, gọi điện cho em mà không thấy em trả lời, anh thấy lòng như có lửa đốt. Anh lo cho em, lo sợ em có chuyện gì không vui. Nhưng rồi anh nhận được tin của em.
Em bảo mấy hôm nay em mệt. Anh buồn lắm, buồn ta không ở gần nhau để anh có thể đến thăm em, mua cho em viên thuốc, hay đơn giản chỉ là một cái nhìn âu yếm. Cho đến hôm nay, khi ngồi viết bài này, trong máy của anh đầy ắp những tin nhắn của em. Có người hỏi anh sao mà tin nhắn của anh toàn chỉ một người thế, anh chỉ cười thôi em à. Vì anh không biết nói thế nào nữa cả.
Em biết ko?anh khao khát được trong vòng tay em lắm!
Sáng nay, em biết anh vui vẻ và hạnh phúc thế nào không khi nhận được tin nhắn của em. Anh thích nghe những lời nhắn gửi như thế. Không biết chuyện của mình rồi sẽ đi đến đâu, nhưng anh hy vọng tất cả không phải là một giấc mơ.
Anh hy vọng không vì khoảng cách địa lý mà ta không thể đến bên nhau. Có thể em không tin vào những gì thuộc thế giới ảo, nhưng anh thì tin. Anh tin rằng một khi mình đến với nhau bằng một trái tim chân thành, thì ở thế giới ảo hay thật cũng như nhau cả. Hãy tin điều đó và cùng anh vun đắp em nhé! Mong sớm được gặp em!
bjncoi_caube_codon