Thơ vui
Tú có đi khuya lội nước phèn
te tua, bầm dập biết bao phen!
Nhưng lòng Tú vẫn trinh và tú
như hoa sen nở giữa bùn đen
Nửa đêm Tú đứng dựa cột đèn
Sau màn sương mỏng thấy ma men
râu ria xồm xoàm, chân nhảy múa
miệng cười hô hố... cứ len phen
Canh ba ma quỷ hiện hình nhân
ăn tươi nuốt sống kẻ dương trần
Tú sợ xanh người, Tú trách móc
anh hùng nhàn hạ chỉ lo thân
Tú chờ mỏi cổ, dài con mắt...
Đường vắng, đêm đen, chẳng đuốc đèn
Cú cứ rúc ai trong hẻm tối?
Anh hùng đã ngủ, cửa gài then
Quân tử trở mình ho với hen
Tú vẫn chờ ai giữa bóng đen?
Tú chẳng phiền đêm dài hoặc ngắn
mà trách hùng anh đã sống hèn
Nam nhi chi chí đấng tu mi
phong nhã hào hoa ít kẻ bì
giữa chốn giang hồ hoa nguyệt thẹn
bởi vì chịu chơi chẳng chịu chi
Hôm trước đi khuya lội nước phèn
Tú té lộn đầu chổng cả lên
Áo rách teng beng, khăn hoen ố
vậy mà cũng có kẻ mon men...
TÚ TRINH
Tú có đi khuya lội nước phèn
te tua, bầm dập biết bao phen!
Nhưng lòng Tú vẫn trinh và tú
như hoa sen nở giữa bùn đen
Nửa đêm Tú đứng dựa cột đèn
Sau màn sương mỏng thấy ma men
râu ria xồm xoàm, chân nhảy múa
miệng cười hô hố... cứ len phen
Canh ba ma quỷ hiện hình nhân
ăn tươi nuốt sống kẻ dương trần
Tú sợ xanh người, Tú trách móc
anh hùng nhàn hạ chỉ lo thân
Tú chờ mỏi cổ, dài con mắt...
Đường vắng, đêm đen, chẳng đuốc đèn
Cú cứ rúc ai trong hẻm tối?
Anh hùng đã ngủ, cửa gài then
Quân tử trở mình ho với hen
Tú vẫn chờ ai giữa bóng đen?
Tú chẳng phiền đêm dài hoặc ngắn
mà trách hùng anh đã sống hèn
Nam nhi chi chí đấng tu mi
phong nhã hào hoa ít kẻ bì
giữa chốn giang hồ hoa nguyệt thẹn
bởi vì chịu chơi chẳng chịu chi
Hôm trước đi khuya lội nước phèn
Tú té lộn đầu chổng cả lên
Áo rách teng beng, khăn hoen ố
vậy mà cũng có kẻ mon men...
TÚ TRINH