Tôi bị knock out

cohonnhien

Thành viên
#1
Lâu lắm tôi mới có dịp đi Đông Hà bằng tàu chợ . Hơn hai giờ ngồi trên tàu không lâu lắm, nhưng tàu dừng ít nhất khoảng năm lần ở năm ga nhỏ khác nhau (vừa đón khách vừa chờ tàu khác) khiến tôi phát bực.
Tôi xuống ga Đông Hà đứng lóng ngóng thật lâu chẳng thấy thằng Hùng ra đón như đã hẹn. Một lúc sau chợt có một cô bé lật đật chạy xe máy về phía tôi :
- Xin lỗi, xe tự nhiên lủng lốp, nhóc đợi có lâu không ?
Tôi hếch mặt lên, trời đất thiên địa ơi, mặt mũi tôi bụi bặm như vầy mà vẫn bị kêu bằng nhóc. Tôi trả đũa ngay :
- Xin lỗi tôi đang đợi bạn.
Cô bé cười cười :
- Nhóc là Vĩnh, có biệt hiệu "Vô tội vạ" phải không ?
Tôi giật mình :
- Sao biết ?
Cô bé nói anh Hai bận ra quê thăm ngoại nên nhờ cô bé đi đón người trong bức hình này . Tôi liếc mắt vào tấm hình thấy thằng tôi đang nhe răng cười vô tội vạ .
- Đi thôi nhóc !
Cô bé đưa tay lái cho tôi chạy theo hướng dẫn của cô bé. Trên đường đi chúng tôi đã nói chuyện với nhau . Tôi được biết, cô bé là Nhiên, học sinh mười hai (bằng tuổi tôi nhưng tôi học sớm một năm thành ra thua tôi một lớp), thích đủ thứ: nheo mắt trái, café sữa, chọc giận người khác... Vừa nói chuyện, tôi vừa rủa thầm thằng bạn "Đồ chó chết, giới thiệu tên đủ rồi, còn bày đặt tiết lộ biệt hiệu".
Chạy một lúc trên con đường Hùng Vương, không một bóng cây, nắng gió lào và bụi quyện vào nhau xốc vào tận mũi rất khó chịu . Cuối cùng chúng tôi dừng xe trước quán café có tên rất hay "Không Tên". Quán vắng khách nên chúng tôi có nước dùng liền : một chanh đá cho tôi, một café sữa cho Nhiên. Tôi thấy Nhiên không quậy đều sữa và café mà dùng muỗng múc từng muỗng café đen ngòm cho vào miệng (không hề nhăn mặt). Tôi cà khịa :
- Sao Nhiên không kêu một café đen, một sữa có tiện hơn không ?
Nhiên nói đang cố gắng tách riêng hai thứ sắp lẫn lộn vào nhau, bởi vì cái gì cũng lẫn lộn hết thì khó coi lắm.
Tôi bật cười :
- Làm ơn đừng triết gia quá, mau già lắm !
Nhiên nói :
- Sức mấy mà già, dù sao cùng trẻ hơn nhóc là cái chắc.
Tôi cảm thấy tức cười . Hình như những người ngang tuổi nhau nói chuyện với nhau rất ngang như cua . Tôi lè lưỡi, nhìn chăm chăm vào bức hình khổ lớn gã Bon Jovi treo ở góc tường cho đỡ tức... cười .
Chúng tôi ra khỏi quán đã hơn mười một giờ . Nhiên giục tôi chạy thẳng về nhà . Nhà của Nhiên là ngôi nhà rộng, khá đầy đủ tiện nghi, góc phải có cây ổi rất nhiều trái . Nhiên bảo tôi ngồi chờ một lát, hình như cô bé đi chợ . Tôi đùa :
- Nhiên không sợ tôi khuân hết đồ đạc à ?
Nhiên nheo mắt trái cười :
- Dù nhóc có ba đầu sáu tay cũng không vô tội vạ như vậy, vả lại chợ ở sau nhà một chút nữa sẽ quay lại .
Tôi ngồi trong phòng khách, lật tung đống sách báo lên. Đồng hồ đã gõ mười hai tiếng, Nhiên mới về đến nhà, khiếp, "một chút" của con gái còn dài hơn thế kỷ .
Nhiên hỏi :
- Nhóc đợi có lâu không ?
Tôi chỉ vào cổ mình :
- Không, nhưng hình như tôi sắp biến thành cò rồi .
Bữa trưa được dọn lên trông rất ngon : canh chua cá lóc, cải xào và một chén mắm tép. Buổi trưa ba mẹ của Nhiên ở lại cơ quan, chỉ có tôi, Nhiên và nhóc Tiến học lớp chín, nên tôi ăn rất tự nhiên.
Buổi chiều Đông Hà có vẻ dịu hơn, cô bé bảo tôi đi lòng vòng cho biết. Bây giờ tôi mới có dịp quan sát kỹ Đông Hà, nhà cửa mọc lên tùm lum, tôi chẳng thấy gì ngoài nhà là nhà, nhà kiểu ta, nhà kiểu Tây . Chợ Đông Hà mới được xây dựng kiểu rất Tây, tôi đọc thấy đơn vị thiết kế : Đại học Kiến Trúc Hà Nội . Trường PTTH Đông Hà cũng còn rất mới, trông như một khách sạn, ba tầng, tường quét vôi xanh, trong sân trường rất ít bóng cây, phượng hãy còn thấp lè tè . Tôi không hiểu vì sao người ta không đặt cho chợ một cái tên riêng, trường một cái tên riêng như vậy đỡ trùng hợp hơn. Tôi định thắc mắc điều này, nhưng chợt buột miệng :
- Ở đây có món đặc sản nào không ?
Nhiên bảo tôi quay vòng lại chợ Đông Hà, gởi xe máy rồi kéo tôi về phía hàng ăn. Lúc đầu Nhiên kêu hai tô cháo lòng cho cả hai, sau đó một tô bún thịt nướng, một đĩa bánh cuốn, một ly chè thập cẩm cho tôi . Nhiên còn định kêu thêm một món gì đó thì tôi ngăn lại :
- Làm ơn, tôi sắp tá hỏa .
Nhiên giành làm tài xế chở tôi chạy vòng, buổi chiều có vẻ dễ chịu nhưng có cái gì rất khó chịu trong con người tôi . Nhiên lại còn chọc :
- Nhóc thấy đặc sản ở đây thế nào ?
- Cũng không khác lắm những món tôi đã từng ăn, vậy mà cũng kêu là đặc sản.
Tôi vừa nói vừa nhăn nhó, may mà ngồi sau nếu không tôi đã bị Nhiên cười cho "điếc" mũi .
Nhiên chở tôi đến một pharmacy gần đó mua mấy viên BS cho tôi .
- Biết ngay, nhóc ăn những món đặc biệt đó cùng một lúc sẽ nhanh chóng sảng thôi .
Tôi thở phào, hóa ra Nhiên chơi chữ. May mà Nhiên chỉ mới chơi chữ, nếu cô bé chơi ... búa chắc tôi không những bị đau bụng mà tim tôi dám cũng vỡ vụn ra lắm. Lạy Chúa !
Nhiên lại dẫn tôi vào quán "Không Tên", tôi hỏi :
- Không tìm ra quán khác à ?
Nhiên nói :
- Thì quán khác đó thôi, hồi sáng là "Không tên số 1", bây giờ là "Không tên số 2".
Tôi nói đừng tưởng tôi là con nít lên ba, Nhiên chỉ cười hiền từ . Chúng tôi nói chuyện sinh viên... Bỗng dưng Nhiên cà khịa :
- Nhóc làm gì vào Valentine day ?
Tôi bịa :
- Buổi sáng ngủ lấy sức, trưa đi bẻ trộm hoa, chiều tặng hoa cho người bạn thân.
Nhiên lại bày trò "phỏng vấn" :
- Nhóc quan niệm thế nào về tình yêu ?
Tôi suy nghĩ đúng 10 giây rồi nói đại :
- Tình yêu là một-hội-chứng-Adam-Eva, là ...


*
Bảy giờ sáng tôi tung chăn dậy, nhà vắng, chẳng thấy ai ngoài thằng Hùng mặt mày tươi tỉnh ngồi ở phòng khách. Tôi hỏi :
- Nhiên đâu ?
- Chị Nhiên ra Hà Nội học rồi . - Thằng Hùng cố tình kéo chữ "chị" ra .
- Chị ?
Thằng Hùng vừa nháy mắt vừa nói Nhiên là chị Hai của nó, sinh viên trường Luật Hà Nội và là chuyên gia tìm hiểu tình cảm của phe mày râu . Tôi sốt ruột :
- Nhiên hiểu tao như thế nào ?
Hùng chìa ra tờ giấy, nét chữ đều "Thằng nhóc này vừa mê nhạc rock, vừa tham ăn, vừa dóc tổ, vừa tin người một cách vô tội vạ, hắn chỉ quan niệm tình yêu sặc kiểu Adam - Eva, chưa có thực tế . Tóm lại : hắn là trẻ con nhiều tuổi . Tội nghiệp !".
Thằng Hùng thì cười hề hề, còn tôi thì nhăn nhó vì tôi vừa bị một đòn knock out.

ĐOAN KHÁNH
 

Bình luận bằng Facebook

Top