Thanh xuân của em, có bao nhiêu mà chỉ dành để chờ đợi?

thanh huyen

Điều hành viên
Thành viên BQT
#1
Thanh xuân của em qua đi mất rồi. Thanh xuân của em gói gọn trong đôi từ "xót xa" .Em đã dành cả thanh xuân của mình, những ngày tháng tươi đẹp nhấ


Thanh xuân của em qua đi mất rồi. Thanh xuân của em gói gọn trong đôi từ “xót xa”

.Em đã dành cả thanh xuân của mình, những ngày tháng tươi đẹp nhất cho một mối tình dài tính bằng năm tháng. Dành hết mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố, những hạnh phúc trong trẻo nhất đến những nỗi buồn u uất nhất đều ở những năm tháng ấy cả.

Con gái như em, cả thanh xuân chỉ biết yêu đúng 1 người, sai hay đúng đều mặc kệ vì một chữ “yêu”. Đến khi thanh xuân qua rồi mới tiếc nuối “À giá như sống vì mình nhiều hơn chút.”

Thanh xuân có là bao, mà em dùng cả thanh xuân để chờ đợi?



Chờ một người đến bên em, xua tan hết khoảng mây mù tối đen trước mắt, kéo em đi khỏi khoảng trời đầy giông bão.

Chờ một người có thể dành cả người ngồi nghe em luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển, đủ kiên nhẫn để lặng lẽ bên cạnh nghe em khóc, đủ vị tha để bỏ qua những lần em giận dỗi bất cần.

Một người có thể mang hết tâm tư và yêu thương đặt hết vào bàn tay em, ngày ngày chỉ muốn ở bên để vui buồn cùng em.

Một người dành thời gian để đọc hết tất cả những gì em từng viết, xem hết những bức ảnh của em từ ngày còn chưa quen biết nhau, muốn biết rất nhiều điều về em chỉ để hiểu em thêm chút ít.

Một người không nói với em những lời hoa mỹ ngọt ngào, không hay nói nhớ nhưng có thể đến gặp em chỉ để ôm một cái rồi về, không nói yêu nhưng chỉ cần nghe tiếng em nghẹn ngào cũng thấy xót xa.

Một người đủ mạnh mẽ để ở bên che chở cho em, bất kể người ta nói gì cũng sẽ nắm chặt tay em, bất kể điều gì ập tới cũng sẽ ôm lấy không buông.

Và em chờ một người, đủ kiên nhẫn để ở lại bên cạnh một đứa con gái xấu tính như em không xa rời.

Chờ đợi không đáng sợ.

Điều đáng sợ là không biết chờ đợi đến bao giờ.

Em đi gần hết cả thanh xuân, hết cả đau thương chỉ để chờ một người như thế.

Em tự mình gói gém những vỡ vụn, tự mình xoa dịu những cơn đau, tự mình ôm lấy mình đi qua giông bão.

Em học cách vượt qua quá khứ, học cách yêu thương chính bản thân em hơn. Và chờ đợi một người sẽ đến bù đắp tất cả những thiệt thòi, những đau đớn mà em đã từng phải trải qua.

Nhưng em à, chờ đợi rồi liệu em có hạnh phúc không?

Bình luận


bình luận
Nguồn: truyenngan.net
 

Bình luận bằng Facebook

Top