Rừng ru.
Trong cái ẩm ướt và rung rợn của chốn vắng vẻ hoang vu…. Tiếng hát chợt ngân lên như một lời ru tha thiết…. Và… người con gái ấy… bỗng chốc trở thành ma quỷ…
Ma quỷ… liệu có đáng sợ như vậy hay không?
o----O----o----O----o----O----o----O----o
- Cậu có tin vào ma quỷ không, Vy? Liệu ma quỷ có đáng sợ như người ta thường nói không nhỉ?- Vân đã từng hỏi tôi như vậy.
Ma quỷ… Tôi chưa từng có khái niệm gì về hai từ ấy cả, như một cái gì đó thoắt ẩn thoắt hiện, mông lung, hay chỉ là cái mà người ta nghĩ ra để dọa trẻ con. Để tin vào nó, chỉ cần một câu chuyện nào đó rung rợn. Đơn giản là vậy.
- Ma quỷ sao? Cũng không biết nữa, có thể có, hoặc có thể không.- Tôi cười, trả lời một cách nước đôi.
Bẵng đi vài ngày, cả tôi và Vân đều không nói về ma quỷ nữa, hay đúng hơn là không có thời gian để nói đến một vấn đề vô nghĩa, hay ít nhất là vô nghĩa đối với tôi.
- Ừ, có lẽ tớ không nên tin vào ma quỷ.- Vân lại nói với tôi vào một ngày mưa âm u.
Tôi cười bâng quơ, vô định, không biết mình cười vì cái gì, cái mớ triết lý hàng ngày của tôi khi đụng chạm đến hai từ đó đều bay đi đâu hết, chỉ biết ngồi khoe răng cho đỡ chán mồm.
- Cậu muốn đi với tớ một chuyến không?- Vân bất chợt hỏi khiến tôi không khỏi ngạc nhiên:
- Đi đâu cơ?- Tôi ngơ ngác.
- Về nhà cô tớ.
- Làm gì?- Vẫn giữ vẻ mặt ấy, tôi hỏi đứa bạn thêm một câu ngớ ngẩn.
…
o----O----o----O----o----O----o----O----o
Cuối cùng thì, tôi vẫn bị con bạn tinh quái lôi đi cùng nó, đến cái nơi mà nó hay gọi là “Nhà cô Miên.” Tôi chưa nghe mẹ tôi nhắc rằng nó có người cô tên vậy, dù bà biết khá rõ về gia phả nhà nó (?)
- Tớ có nghe mẹ nói gì về cô Miên ấy đâu nhỉ?- Tôi không nén nổi tò mò.
- …- Nó không trả lời, mắt nhìn ra cửa sổ xe buýt, gương mặt vẫn vậy mà sao tôi thấy xa lạ đến thế.
Thấy thế tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, đúng hơn thì thái độ của nó làm tôi thấy bất an nhưng lại không thể mở lời. Suốt chặng đường, dù đông người nhưng trên xe im ắng lạ lùng, thỉnh thoảng, có ánh mắt dò xét của ai đó hướng về tôi. Tôi quay người thầm thì với Vân:
- Cậu chắc là nhà cô Miên ở đây chứ?
- …
Im lặng. Cái bầu không khí khó chịu ấy vấn tiếp tục trong khi tôi là người mở lời trước. Cố gắng nén tiếng thở dài, tôi lại tiếp tục chú ý đến quang cảnh hai bên đường, bầu trời âm u khiến cho tôi cảm thấy khó mà yên tâm được.
- Sắp đến nơi rồi.- Tiếng của ai đó vang lên làm tôi tỉnh giấc, trên xe đã không còn một ai ngoài tôi, Vân, bác tài và một người phụ xe nam chừng 25 tuổi. Tôi nhớ rằng khi lên xe, người thu vé cho tôi là một phụ nữ.
- Bác tài ơi, ở đây cũng có người ở à?- Tôi hỏi với vẻ mặt tò mò. Bên cạnh tôi, Vân đã ngủ.
- Có chứ, họ sống trên rừng ấy.- Sau câu nói đó, xe phanh gấp khiến tôi đập đầu vào thành ghế bên trên.
- Hình như hết xăng rồi.- Bác tài nói, vẻ mặt có chút bực bội.- Thôi hai người xuống xe để tôi kiểm tra một chút.
Vân là người xuống đầu tiên. “Quái lạ, nó ngủ rất say mà.” Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn lững thững bước theo, tôi bắt đầu thấy hơi rờn rợn với nơi này rồi. Bước xuống, khi quay lưng lại tôi bỗng giật thót mình, chiếc xe đã biến mất, không có một tiếng động… giống như một bóng ma…
- Này!- Tôi quay qua Vân gọi với một giọng hoang mang.
Nó nở một nụ cười lạnh lùng rồi bình thản nói:
- Mau lên, cô ấy đang chờ cậu, à không, chờ chúng ta.
- Nhưng…- Tôi vẫn đắn đo, chẳng nhẽ sự kiện lạ lùng này không làm nó nao núng?
Trời xẩm tối, từng đợt gió thối qua kẽ lá dường như thấu tới tận xương tôi buốt giá, màu nắng xế chiều bao trùm cảnh vật và tiếng quạ kêu làm tôi thấy hơi gai người. Người ta nói quạ kêu thì điềm không may sẽ xuất hiện. Tôi khẽ kéo áo Vân:
- Này, hay là… quay về đi… tớ thấy rờn rợn rồi…- Tôi run run. Nhưng đáp lại lời tôi không phải là một câu hoàn chỉnh.
- Miên… ru… tìm cô… - Ánh mắt Vân như nhìn vào khoảng không vô định, từng bước đi loạng choạng, chầm chậm tiến về phía trước, nơi mà không ai đoán được có gì đang đợi mình ở đó.
Vân lặp đi lặp lại những lời rời rạc vô nghĩa như một câu thần chú ma làm tôi cảm thấy hoảng sợ.
Trước mắt chúng tôi là một hồ nước nhỏ nhưng xem chừng lại khá sâu. Nước không mấy trong, mờ mờ đục đục, trên mặt nước, những cây bèo nhiều ngày không ai vớt đã chật đến nỗi chen chúc nhau. Dừng lại, Vân quay lại nhìn về phía tôi. Trời ơi! Tôi không còn nhận ra Vân nữa rồi, những vệt máu dài chảy trên má nó, trên trán, hai chữ “Miên ru” như có một con dao ai đó khắc lên, máu đỏ vẫn chảy xuống môi, xuống đất. Tôi thực sự kinh hoàng, muốn hét lên nhưng cổ họng có cái gì đó nghèn nghẹn. Vân đưa bàn tay đầy máu về phía tôi, đôi mắt vẫn thẫn thờ, nói:
- Cô Miên gọi cậu đấy… Cô Miên gọi cậu đấy…
Hai tay tôi run nhẹ, chân như bị chôn chặt xuống đất, không thể di chuyển được, những đợt gió càng mạnh thêm, chúng như luồn qua từng chỗ trên cơ thể tôi. Bên cạnh Vân, những con quạ đen đang đậu, chúng nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, rồi chờ đợi, chờ đợi con mồi của chúng. Vân ngồi xuống bên tôi, máu chưa khô chảy từ tay nó chảy xuống mặt tôi, thứ chất lỏng âm ấm, mùi tanh xộc vào mũi làm cảm giác buồn nôn ập đến. Tôi cố sức đẩy Vân ra, nhưng càng chống cự, tôi càng thấy kiệt sức. Trong lúc đó, một khúc hát từ nơi xa xăm vọng đến, êm ái, nhẹ nhàng…
Tiếng hát ngân lên như một khúc ru hời, tôi còn đủ sức để chống lại nó nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu…
- Vy! Vy! Dậy, dậy đi!
Tôi chầm chậm mở mắt, gương mặt của Vân hiện ra, lành lặn, không một vết xước. Tôi chồm dậy, chúng tôi vẫn còn đang ở trên xe buýt, thì ra chỉ là một giấc mơ. Cơn ác mộng đáng ghét.
o----O----o----O----o----O----o----O----o
Căn nhà cô đơn trong một khu rừng vắng, nó như tái hiện lại giấc mơ của tôi, tôi thấy lạnh sống lưng. Đó là một ngôi nhà nhỏ, một mảng rêu xanh bám trên vách tường. Ngôi nhà chỉ có một gian duy nhất, một bàn thờ được kê ở góc, trên đó là di ảnh của một người phụ nữ rất đẹp, từng nét trên gương mặt thanh tú, ánh mắt sáng, trong veo vẻ hiền từ. Canh đó là một tờ giấy, có lẽ để đó cũng mấy chục năm rồi, đã ố vàng. Điều làm tôi ngạc nhiên là nội dung trong bức thư, chính là lời ru mà tôi đã nghe thấy trong mơ:
Ta đưa con vào miền đất hứa…
Ở lại đây là thân xác bé nhỏ của con…
Hỡi con ơi… hư vô, ảo ảnh…
Ta ở đây… chờ đợi con… linh hồn vấy máu…
Lời ru rừng con ơi…
Con và ta… những con người của bóng tối…
Khi sinh ra, cái chết chờ đợi con…
Con mang ánh mắt lạnh lùng của một ác quỷ…
Nhưng đừng sợ… đó là nhân cách thật của con…
Hãy thỏa mãn tâm hồn khát máu…
Bằng tinh túy của con người nơi đây…
Máu con ơi, là tinh túy ấy…
Hãy lấy đó, làm nguồn sống đời con…
- Ngạc nhiên lắm đúng không?- Là Vân hỏi.
Tôi không đáp lại.
- Đó là bài hát mà cô Miên hay hát, cô ấy hay ru con bằng bài ấy. Sinh con được một thời gian thì ung thư máu đã lấy đi mạng sống của cô, đứa con cũng không biết bây giờ ra sao. Tớ biết cô ấy năm lớp 11, khi cùng bố mẹ đi qua đây. Chắc cậu cũng có một giấc mơ kinh hoàng đúng không? Hồi đó tớ cũng thế, sau 2 ngày thì cả nhà quay về, tớ mất tích hôm đó, hình ảnh cánh rừng ám ảnh tớ mãi, nên mới tìm đến đây.- Vân không nén nổi tiếng thờ dài- Cậu tin được không? Tớ gặp cô ấy… à không, hồn cô ấy trên đường, nghe cô ấy nối, cũng thấy cảm thông, cũng tại cô ấy chịu khổ nhiều quá rồi…
- Vì vậy mà cậu hỏi tớ câu ấy à?- Tôi chợt vỡ lẽ.
- Câu nào?
- Thì… Ma quỷ đấy!
- À… à…
Tôi cười, nụ cười nhẹ nhõm. Thắp hương trên bàn thờ xong, chúng tôi quay về, chợt nghe lại khúc ru ấy… Cô ấy có lẽ đang ở đây, mang gương mặt hiền từ như trong ảnh…
Khúc “Rừng ru”…
Tường Vy, 18/5/2014, một chủ nhật rảnh rỗi.
Trong cái ẩm ướt và rung rợn của chốn vắng vẻ hoang vu…. Tiếng hát chợt ngân lên như một lời ru tha thiết…. Và… người con gái ấy… bỗng chốc trở thành ma quỷ…
Ma quỷ… liệu có đáng sợ như vậy hay không?
o----O----o----O----o----O----o----O----o
- Cậu có tin vào ma quỷ không, Vy? Liệu ma quỷ có đáng sợ như người ta thường nói không nhỉ?- Vân đã từng hỏi tôi như vậy.
Ma quỷ… Tôi chưa từng có khái niệm gì về hai từ ấy cả, như một cái gì đó thoắt ẩn thoắt hiện, mông lung, hay chỉ là cái mà người ta nghĩ ra để dọa trẻ con. Để tin vào nó, chỉ cần một câu chuyện nào đó rung rợn. Đơn giản là vậy.
- Ma quỷ sao? Cũng không biết nữa, có thể có, hoặc có thể không.- Tôi cười, trả lời một cách nước đôi.
Bẵng đi vài ngày, cả tôi và Vân đều không nói về ma quỷ nữa, hay đúng hơn là không có thời gian để nói đến một vấn đề vô nghĩa, hay ít nhất là vô nghĩa đối với tôi.
- Ừ, có lẽ tớ không nên tin vào ma quỷ.- Vân lại nói với tôi vào một ngày mưa âm u.
Tôi cười bâng quơ, vô định, không biết mình cười vì cái gì, cái mớ triết lý hàng ngày của tôi khi đụng chạm đến hai từ đó đều bay đi đâu hết, chỉ biết ngồi khoe răng cho đỡ chán mồm.
- Cậu muốn đi với tớ một chuyến không?- Vân bất chợt hỏi khiến tôi không khỏi ngạc nhiên:
- Đi đâu cơ?- Tôi ngơ ngác.
- Về nhà cô tớ.
- Làm gì?- Vẫn giữ vẻ mặt ấy, tôi hỏi đứa bạn thêm một câu ngớ ngẩn.
…
o----O----o----O----o----O----o----O----o
Cuối cùng thì, tôi vẫn bị con bạn tinh quái lôi đi cùng nó, đến cái nơi mà nó hay gọi là “Nhà cô Miên.” Tôi chưa nghe mẹ tôi nhắc rằng nó có người cô tên vậy, dù bà biết khá rõ về gia phả nhà nó (?)
- Tớ có nghe mẹ nói gì về cô Miên ấy đâu nhỉ?- Tôi không nén nổi tò mò.
- …- Nó không trả lời, mắt nhìn ra cửa sổ xe buýt, gương mặt vẫn vậy mà sao tôi thấy xa lạ đến thế.
Thấy thế tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, đúng hơn thì thái độ của nó làm tôi thấy bất an nhưng lại không thể mở lời. Suốt chặng đường, dù đông người nhưng trên xe im ắng lạ lùng, thỉnh thoảng, có ánh mắt dò xét của ai đó hướng về tôi. Tôi quay người thầm thì với Vân:
- Cậu chắc là nhà cô Miên ở đây chứ?
- …
Im lặng. Cái bầu không khí khó chịu ấy vấn tiếp tục trong khi tôi là người mở lời trước. Cố gắng nén tiếng thở dài, tôi lại tiếp tục chú ý đến quang cảnh hai bên đường, bầu trời âm u khiến cho tôi cảm thấy khó mà yên tâm được.
- Sắp đến nơi rồi.- Tiếng của ai đó vang lên làm tôi tỉnh giấc, trên xe đã không còn một ai ngoài tôi, Vân, bác tài và một người phụ xe nam chừng 25 tuổi. Tôi nhớ rằng khi lên xe, người thu vé cho tôi là một phụ nữ.
- Bác tài ơi, ở đây cũng có người ở à?- Tôi hỏi với vẻ mặt tò mò. Bên cạnh tôi, Vân đã ngủ.
- Có chứ, họ sống trên rừng ấy.- Sau câu nói đó, xe phanh gấp khiến tôi đập đầu vào thành ghế bên trên.
- Hình như hết xăng rồi.- Bác tài nói, vẻ mặt có chút bực bội.- Thôi hai người xuống xe để tôi kiểm tra một chút.
Vân là người xuống đầu tiên. “Quái lạ, nó ngủ rất say mà.” Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn lững thững bước theo, tôi bắt đầu thấy hơi rờn rợn với nơi này rồi. Bước xuống, khi quay lưng lại tôi bỗng giật thót mình, chiếc xe đã biến mất, không có một tiếng động… giống như một bóng ma…
- Này!- Tôi quay qua Vân gọi với một giọng hoang mang.
Nó nở một nụ cười lạnh lùng rồi bình thản nói:
- Mau lên, cô ấy đang chờ cậu, à không, chờ chúng ta.
- Nhưng…- Tôi vẫn đắn đo, chẳng nhẽ sự kiện lạ lùng này không làm nó nao núng?
- o----O----o----O----o----O----o----O----o
Trời xẩm tối, từng đợt gió thối qua kẽ lá dường như thấu tới tận xương tôi buốt giá, màu nắng xế chiều bao trùm cảnh vật và tiếng quạ kêu làm tôi thấy hơi gai người. Người ta nói quạ kêu thì điềm không may sẽ xuất hiện. Tôi khẽ kéo áo Vân:
- Này, hay là… quay về đi… tớ thấy rờn rợn rồi…- Tôi run run. Nhưng đáp lại lời tôi không phải là một câu hoàn chỉnh.
- Miên… ru… tìm cô… - Ánh mắt Vân như nhìn vào khoảng không vô định, từng bước đi loạng choạng, chầm chậm tiến về phía trước, nơi mà không ai đoán được có gì đang đợi mình ở đó.
Vân lặp đi lặp lại những lời rời rạc vô nghĩa như một câu thần chú ma làm tôi cảm thấy hoảng sợ.
Trước mắt chúng tôi là một hồ nước nhỏ nhưng xem chừng lại khá sâu. Nước không mấy trong, mờ mờ đục đục, trên mặt nước, những cây bèo nhiều ngày không ai vớt đã chật đến nỗi chen chúc nhau. Dừng lại, Vân quay lại nhìn về phía tôi. Trời ơi! Tôi không còn nhận ra Vân nữa rồi, những vệt máu dài chảy trên má nó, trên trán, hai chữ “Miên ru” như có một con dao ai đó khắc lên, máu đỏ vẫn chảy xuống môi, xuống đất. Tôi thực sự kinh hoàng, muốn hét lên nhưng cổ họng có cái gì đó nghèn nghẹn. Vân đưa bàn tay đầy máu về phía tôi, đôi mắt vẫn thẫn thờ, nói:
- Cô Miên gọi cậu đấy… Cô Miên gọi cậu đấy…
Hai tay tôi run nhẹ, chân như bị chôn chặt xuống đất, không thể di chuyển được, những đợt gió càng mạnh thêm, chúng như luồn qua từng chỗ trên cơ thể tôi. Bên cạnh Vân, những con quạ đen đang đậu, chúng nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, rồi chờ đợi, chờ đợi con mồi của chúng. Vân ngồi xuống bên tôi, máu chưa khô chảy từ tay nó chảy xuống mặt tôi, thứ chất lỏng âm ấm, mùi tanh xộc vào mũi làm cảm giác buồn nôn ập đến. Tôi cố sức đẩy Vân ra, nhưng càng chống cự, tôi càng thấy kiệt sức. Trong lúc đó, một khúc hát từ nơi xa xăm vọng đến, êm ái, nhẹ nhàng…
Tiếng hát ngân lên như một khúc ru hời, tôi còn đủ sức để chống lại nó nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu…
- Vy! Vy! Dậy, dậy đi!
Tôi chầm chậm mở mắt, gương mặt của Vân hiện ra, lành lặn, không một vết xước. Tôi chồm dậy, chúng tôi vẫn còn đang ở trên xe buýt, thì ra chỉ là một giấc mơ. Cơn ác mộng đáng ghét.
o----O----o----O----o----O----o----O----o
Căn nhà cô đơn trong một khu rừng vắng, nó như tái hiện lại giấc mơ của tôi, tôi thấy lạnh sống lưng. Đó là một ngôi nhà nhỏ, một mảng rêu xanh bám trên vách tường. Ngôi nhà chỉ có một gian duy nhất, một bàn thờ được kê ở góc, trên đó là di ảnh của một người phụ nữ rất đẹp, từng nét trên gương mặt thanh tú, ánh mắt sáng, trong veo vẻ hiền từ. Canh đó là một tờ giấy, có lẽ để đó cũng mấy chục năm rồi, đã ố vàng. Điều làm tôi ngạc nhiên là nội dung trong bức thư, chính là lời ru mà tôi đã nghe thấy trong mơ:
Ta đưa con vào miền đất hứa…
Ở lại đây là thân xác bé nhỏ của con…
Hỡi con ơi… hư vô, ảo ảnh…
Ta ở đây… chờ đợi con… linh hồn vấy máu…
Lời ru rừng con ơi…
Con và ta… những con người của bóng tối…
Khi sinh ra, cái chết chờ đợi con…
Con mang ánh mắt lạnh lùng của một ác quỷ…
Nhưng đừng sợ… đó là nhân cách thật của con…
Hãy thỏa mãn tâm hồn khát máu…
Bằng tinh túy của con người nơi đây…
Máu con ơi, là tinh túy ấy…
Hãy lấy đó, làm nguồn sống đời con…
- Ngạc nhiên lắm đúng không?- Là Vân hỏi.
Tôi không đáp lại.
- Đó là bài hát mà cô Miên hay hát, cô ấy hay ru con bằng bài ấy. Sinh con được một thời gian thì ung thư máu đã lấy đi mạng sống của cô, đứa con cũng không biết bây giờ ra sao. Tớ biết cô ấy năm lớp 11, khi cùng bố mẹ đi qua đây. Chắc cậu cũng có một giấc mơ kinh hoàng đúng không? Hồi đó tớ cũng thế, sau 2 ngày thì cả nhà quay về, tớ mất tích hôm đó, hình ảnh cánh rừng ám ảnh tớ mãi, nên mới tìm đến đây.- Vân không nén nổi tiếng thờ dài- Cậu tin được không? Tớ gặp cô ấy… à không, hồn cô ấy trên đường, nghe cô ấy nối, cũng thấy cảm thông, cũng tại cô ấy chịu khổ nhiều quá rồi…
- Vì vậy mà cậu hỏi tớ câu ấy à?- Tôi chợt vỡ lẽ.
- Câu nào?
- Thì… Ma quỷ đấy!
- À… à…
Tôi cười, nụ cười nhẹ nhõm. Thắp hương trên bàn thờ xong, chúng tôi quay về, chợt nghe lại khúc ru ấy… Cô ấy có lẽ đang ở đây, mang gương mặt hiền từ như trong ảnh…
Khúc “Rừng ru”…
Tường Vy, 18/5/2014, một chủ nhật rảnh rỗi.