Nhắc đến ngôi nhà “ma ám”, hay “thánh vật”, người ta lại nghĩ ngay đến ngôi nhà hoang ở xã Vũ Tây (Kiến Xương, Thái Bình), với 6 mạng người trong nhà cùng chết bất đắc kỳ tử không rõ nguyên nhân, khiến cả tỉnh náo loạn thời kỳ đó. Người còn sống sót, là anh Trần Quốc Việt, con trai chủ nhà, dù mạnh mẽ nhất, nhưng cũng sợ hãi bỏ chạy khỏi ngôi nhà đó, sống ẩn dật ở TP. Thái Bình, mà không ai biết anh ở đâu. Người con dâu dẫn cháu nội trốn hẳn vào Tây Nguyên bao năm không về nữa, cắt đứt mọi liên lạc, những mong không bị thứ “siêu linh” đuổi theo hành.
Thế nhưng, mới đây, anh Việt đã quay về ngôi nhà hoang của mình, đối mặt với “tử thần”, chấp nhận số phận. Con đường từ triền đê sông Trà Lý đến xóm 9 xã Vũ Tây xuyên qua cánh đồng lúa mênh mông giờ đã đổ bê tông, nhưng cái ngõ, ao, mảnh vườn trước nhà ông Trần Văn Rạng thì mười mấy năm qua vẫn vậy, cỏ mọc um tùm, ngõ chẳng dấu chân, nhà cửa đổ nát. Tuy nhiên, bước chân vào sân, nhìn vào ngôi nhà chính, có cảm giác “bừng sáng”, ấm áp hơn, bởi có sinh khí của người ở. Bao năm qua, những cánh cửa đóng im ỉm, xộc xệch, nhện giăng, rợn người. Tôi gọi váng một hồi, thì thấy người đàn ông dáng đi khật khừ, khuôn mặt không lộ vẻ biểu cảm, bàn tay ‘búp măng’ với những móng tay dài đuột, cầm con dao đi ra từ phía sau nhà. Anh xưng là Trần Quốc Việt, con của ông Trần Văn Rạng mà nhắc đến tên cả xứ này cũng biết, và ai cũng dựng tóc gáy hãi hùng. Dường như đã quá quen thuộc với việc tiếp khách lạ, nên anh Việt chẳng nói chẳng rằng, đi vào trong nhà cất dao, rót cốc nước lọc, để trước mặt khách. Quan sát trong nhà, chẳng thấy có gì giá trị, ngoài chiếc tivi cổ lỗ sĩ để trên chiếc ghế gỗ ở góc nhà. Bộ bàn ghế tiếp cách cũng thuộc hàng “đồ cổ”, thanh ngang cái mất cái còn, ngồi phải nghếch một một bên kẻo mông lọt xuống.
Nguồn: truyenngan.net
Thế nhưng, mới đây, anh Việt đã quay về ngôi nhà hoang của mình, đối mặt với “tử thần”, chấp nhận số phận. Con đường từ triền đê sông Trà Lý đến xóm 9 xã Vũ Tây xuyên qua cánh đồng lúa mênh mông giờ đã đổ bê tông, nhưng cái ngõ, ao, mảnh vườn trước nhà ông Trần Văn Rạng thì mười mấy năm qua vẫn vậy, cỏ mọc um tùm, ngõ chẳng dấu chân, nhà cửa đổ nát. Tuy nhiên, bước chân vào sân, nhìn vào ngôi nhà chính, có cảm giác “bừng sáng”, ấm áp hơn, bởi có sinh khí của người ở. Bao năm qua, những cánh cửa đóng im ỉm, xộc xệch, nhện giăng, rợn người. Tôi gọi váng một hồi, thì thấy người đàn ông dáng đi khật khừ, khuôn mặt không lộ vẻ biểu cảm, bàn tay ‘búp măng’ với những móng tay dài đuột, cầm con dao đi ra từ phía sau nhà. Anh xưng là Trần Quốc Việt, con của ông Trần Văn Rạng mà nhắc đến tên cả xứ này cũng biết, và ai cũng dựng tóc gáy hãi hùng. Dường như đã quá quen thuộc với việc tiếp khách lạ, nên anh Việt chẳng nói chẳng rằng, đi vào trong nhà cất dao, rót cốc nước lọc, để trước mặt khách. Quan sát trong nhà, chẳng thấy có gì giá trị, ngoài chiếc tivi cổ lỗ sĩ để trên chiếc ghế gỗ ở góc nhà. Bộ bàn ghế tiếp cách cũng thuộc hàng “đồ cổ”, thanh ngang cái mất cái còn, ngồi phải nghếch một một bên kẻo mông lọt xuống.
Nguồn: truyenngan.net