Rồi mình cũng tập quên nhau!
như những bước chân xưa tập quên mùa hạ cũ
những tiêng kinh cầu sẽ không còn vang lên nữa
dẫu có thật thà cũng chẳng giữ được niềm tin
rồi mình cũng tập quên đêm
nơi những vì sao không còn lấp lánh
nơi những mùa trăng không còn thắp nắng
nơi những thề nguyền tan biến lúc bình minh
nơi những tiếng cười chìm khuất giữa lặng im
nơi loài người sống bằng nỗi nhớ
tập quên nhau qua từng hơi thở
và vun xới những nỗi buồn đang nở nụ đơm hoa
Rồi sẽ xa…
hai chúng ta sẽ hoá thành quá khứ
mầu hoa đỏ chẳng còn thắp lửa
trong hoàng hôn chỉ có ngậm ngùi
ký ức bây giờ không đủ để chia đôi
nên tất cả tôi giữ làm kỷ niệm
có nụ cười vỡ tan và niềm đau nguyên vẹn
có chiếc lá vàng và những hạt mưa bay
có nỗi buồn nặng trĩu cả hai vai
quanh quẩn đó mà hình như xa vắng
thân thương đó mà hình như quên lãng
Rồi mình cũng tập quên nhau!
Rồi mình cũng tập quên nhau!
như em sẽ quên tôi sau một lần vội vã
như hàng cây đến mùa trút lá
heo may rồi tất cả chẳng còn xanh…
Phạm Ngọc
như những bước chân xưa tập quên mùa hạ cũ
những tiêng kinh cầu sẽ không còn vang lên nữa
dẫu có thật thà cũng chẳng giữ được niềm tin
rồi mình cũng tập quên đêm
nơi những vì sao không còn lấp lánh
nơi những mùa trăng không còn thắp nắng
nơi những thề nguyền tan biến lúc bình minh
nơi những tiếng cười chìm khuất giữa lặng im
nơi loài người sống bằng nỗi nhớ
tập quên nhau qua từng hơi thở
và vun xới những nỗi buồn đang nở nụ đơm hoa
Rồi sẽ xa…
hai chúng ta sẽ hoá thành quá khứ
mầu hoa đỏ chẳng còn thắp lửa
trong hoàng hôn chỉ có ngậm ngùi
ký ức bây giờ không đủ để chia đôi
nên tất cả tôi giữ làm kỷ niệm
có nụ cười vỡ tan và niềm đau nguyên vẹn
có chiếc lá vàng và những hạt mưa bay
có nỗi buồn nặng trĩu cả hai vai
quanh quẩn đó mà hình như xa vắng
thân thương đó mà hình như quên lãng
Rồi mình cũng tập quên nhau!
Rồi mình cũng tập quên nhau!
như em sẽ quên tôi sau một lần vội vã
như hàng cây đến mùa trút lá
heo may rồi tất cả chẳng còn xanh…
Phạm Ngọc