PHỐ NÚI CHỜ EM...
Mai em về, phố núi buồn lắm đấy
Mưa pha lê giăng sợi nhớ ngang trời
Và nắng sẽ ngủ vùi trên tóc cỏ
Se lạnh vào - bông sứ trắng
Nghiêng rơi...
Mai em về sương núi chia đôi
Gió cúi nhặt ảo hương đầu dốc vắng
Ly cà phê nơi tận cùng sâu lắng
Giọt đắng nào cho riêng phố và anh
Cọng khói chiều rồi sẽ hết mong manh
Anh đi mãi phố quen thành phố lạ
Kỷ niệm xưa vỡ òa trên mắt lá
Mây bay nhiều có rẽ lối Nam Đông?
Mai em về bên Huế phố hồng
Nón lá che nghiêng ánh cười diệu vợi
Xin em hãy một lần lạc lối
Dã quỳ mênh mang còn chưa hết nợ mùa
Mai em về, nghe xa vắng... đổ mưa.
MỘT MÌNH
Những hạt mưa hình dấu hỏi rơi đầy trong mắt nhớ
Không gian ngọc lan câm lặng
Tóc ngắn không về đau hồn ngói cổ
Mong manh
Sợi dây phơi đọng trầm ký ức
Ngày áo xưa gói gió mùa qua
Trời lạ
Quên giấc mơ trổ vàng hoa cải
Nhòe nhoẹt dưới mưa phùn
Lạnh chật trên ghế đá
Và ngón dương cầm
Tiếng chim sẻ mất ngủ
Đi qua đôi mắt chim ướt - những hạt mưa đầy dấu hỏi
Chân bước hụt trên bậc cầu thang vơi
Chẳng kịp gọi, tiếng rao đã lạc lối sương mù.
GỌI ĐÒ
Đưa tay tạm biệt sương mù
Ngẩn ngơ chùm nụ trái mùa trông theo
Chậm đò lỡ một mùa yêu
Gọi hư không - gió trả điều hư không.
Chiều xô lệch mảnh trăng cong
Thương hao khuyết một dòng sông đi tìm
Câu hát nào dối con tim
Chắc là mưa để khuất chìm bến thôi.
Cỏ may đắng đót bên bồi
Người đi nhặt tiếng à ơi… dỗ mình
Mười hai bến nước tượng hình
Thương con sào ngắn dò tình sông sâu.
Đoạn duyên bằng mắt dao cau
Trăm năm sương muối còn đau dây trầu.
Ngô Trường Hoài
Mai em về, phố núi buồn lắm đấy
Mưa pha lê giăng sợi nhớ ngang trời
Và nắng sẽ ngủ vùi trên tóc cỏ
Se lạnh vào - bông sứ trắng
Nghiêng rơi...
Mai em về sương núi chia đôi
Gió cúi nhặt ảo hương đầu dốc vắng
Ly cà phê nơi tận cùng sâu lắng
Giọt đắng nào cho riêng phố và anh
Cọng khói chiều rồi sẽ hết mong manh
Anh đi mãi phố quen thành phố lạ
Kỷ niệm xưa vỡ òa trên mắt lá
Mây bay nhiều có rẽ lối Nam Đông?
Mai em về bên Huế phố hồng
Nón lá che nghiêng ánh cười diệu vợi
Xin em hãy một lần lạc lối
Dã quỳ mênh mang còn chưa hết nợ mùa
Mai em về, nghe xa vắng... đổ mưa.
MỘT MÌNH
Những hạt mưa hình dấu hỏi rơi đầy trong mắt nhớ
Không gian ngọc lan câm lặng
Tóc ngắn không về đau hồn ngói cổ
Mong manh
Sợi dây phơi đọng trầm ký ức
Ngày áo xưa gói gió mùa qua
Trời lạ
Quên giấc mơ trổ vàng hoa cải
Nhòe nhoẹt dưới mưa phùn
Lạnh chật trên ghế đá
Và ngón dương cầm
Tiếng chim sẻ mất ngủ
Đi qua đôi mắt chim ướt - những hạt mưa đầy dấu hỏi
Chân bước hụt trên bậc cầu thang vơi
Chẳng kịp gọi, tiếng rao đã lạc lối sương mù.
GỌI ĐÒ
Đưa tay tạm biệt sương mù
Ngẩn ngơ chùm nụ trái mùa trông theo
Chậm đò lỡ một mùa yêu
Gọi hư không - gió trả điều hư không.
Chiều xô lệch mảnh trăng cong
Thương hao khuyết một dòng sông đi tìm
Câu hát nào dối con tim
Chắc là mưa để khuất chìm bến thôi.
Cỏ may đắng đót bên bồi
Người đi nhặt tiếng à ơi… dỗ mình
Mười hai bến nước tượng hình
Thương con sào ngắn dò tình sông sâu.
Đoạn duyên bằng mắt dao cau
Trăm năm sương muối còn đau dây trầu.
Ngô Trường Hoài