Ông hiệu trưởng chuyên gạ tình nữ giáo viên trẻ

Duy Ly

Lang thang mạng
#1
Mình về trường được ba năm thì có đợt tập huấn tích hợp bảo vệ môi trường vào môn học. Nhà trường cử mình tham dự lớp học này. Sau một ngày ngồi trong hội trường gò bó theo dõi các bài giảng của báo cáo viên, buổi chiều mình lang thang ra phố ghé một vài cửa hàng tìm sách.. Đang lúi húi xem sách bỗng mình bị đập mạnh vào lưng, giật mình quay lại, mình ngạc nhiên thốt lên:
- Trời! Mai hả, sao cũng có mặt ở đây?
- Mình cũng đi tập huấn giống cậu mà, Mai tươi cười nói.
Trước kia ở trường sư phạm, mình với Mai học chung một lớp chơi chung một nhóm rất thân. Từ ngày ra trường, mỗi đứa một nơi ít khi gặp nhau. Mình rất mừng không ngờ lâu lắm rồi lại được gặp Mai, cô bạn xinh nhất trong nhóm. Hai đứa rời hiệu sách ghé quán cafe gần đó trò chuyện.
Mai hỏi mình đủ chuyện từ trường lớp đến gia đình, tíu tít, hồn nhiên như cô sinh viên ngày nào.
- Thế còn Mai, việc dạy dỗ ổn cả chứ?
- Mình thì lận đận hơn cậu. Ba năm ra trường thì công tác ở ba nơi khác nhau.
- Làm gì mà chuyển trường như thay áo thế?
- Mình có muốn đâu, do hoàn cảnh cả thôi.
Đang vui vẻ, Mai bỗng buồn buồn, nhìn xa xăm như đang nghĩ ngợi điều gì.
- Học giỏi, xinh xắn như Mai thì trường nào họ chẳng nhận mà lận đận cái nỗi gì.
- Thì nhé. Năm đầu về dạy hợp đồng trường gần nhà, đầu năm sau giảm lớp, không có chỉ tiêu phải xin trường khác. Sang đến trường thứ hai thì giờ nghĩ lại mình vẫn còn hãi.
- Mình mới ra trường công việc chưa quen, hơi mệt một tí chứ làm gì đến mức phải hãi.
- Công việc thì mình không sợ, mà gặp phải ông hiệu trưởng gạ gẫm hoảng lắm. Ngập ngừng một lúc Mai kế tiếp. Ngày mới vào trường, thấy ông ấy hay quan tâm mình cũng nghi rồi. Gặp đâu ông cũng hỏi han xởi lởi lắm.
- Thế thì sướng quá còn gì. Mình cười trêu Mai.
- Đâu chỉ có vậy. Mỗi lần liên hoan hay tiếp khách, ông đều gọi mình đi cùng để tiếp rượu. Sau nhậu nhẹt là đến hát hò trong quán karaoke. Vào đó thì ông ấy chả còn giữ tư cách gì, nghiêng ngả, ôm vai bá cổ thô lỗ lắm. Mai nghĩ mình là giáo viên mới công việc chưa ổn nên ráng chịu đựng, nhưng càng ngày ông ấy càng làm quá. Có bữa ông nhậu nhẹt ở đâu say khướt ông gọi Mai ra quán hát. Vào phòng hát Mai thấy chỉ có mỗi mình ông, ngập ngừng không muốn vào, ông ra kéo tay lôi tuột Mai vào. Ông ấy huyên thuyên đủ chuyện, nào là khen Mai dễ thương, rồi năm nay trường có chỉ tiêu chắc chắn em sẽ được tuyển dụng. Mai sợ mất lòng ông ấy, cố hát vài bài rồi cáo bận ra về. Đang đứng lên thì bất ngờ ông ấy ôm chầm lấy Mai. Hoảng quá Mai đẩy mạnh ông ấy văng ra ghế rồi lao ra ngoài lên xe về thẳng phòng trọ.
Nghe đến đây mặt mình thấy nóng rần rần, không còn đâu tinh thần trêu đùa Mai nữa.
Mai buồn buồn kể tiếp:
- Bữa đó Mai về khóc cả đêm. Hôm sau thấy Mai buồn mấy chị trong trường hỏi, Mai kể lại. Mấy chị mới cho biết không riêng gì Mai mà trước đây nhiều cô giáo trẻ mới về trường cũng bị ông đó gạ gẫm như thế rồi. Họ không chịu đựng được đều bỏ đi hết.
- Trời, thế không ai tố cáo ông ấy à?
- Mấy chị bảo cũng có người viết đơn nhưng ông ấy chả bị sao cả, nghe nói ông ấy quan hệ thân mật với nhiều lãnh đạo lắm. Đành phải chịu thôi, có tố cáo thì mình vẫn là người chịu thiệt.
- Thật là đốn mạt, trong ngành giáo mà lại có những con người như thế. Mình bực tức hét lên.
- Chưa hết đâu. Từ cái đêm đó ông ấy giở mặt, gặp Mai lúc nào cũng đằng đằng sát khí. Liên tục kiểm tra hồ sơ, lập biên bản, chỉ đạo tổ trưởng thường xuyên dự giờ đột xuất. Thời gian đó Mai bị tress rất nặng. Cuối cùng Mai cũng bỏ ngang. Không nói nhưng cả trường có lẽ ai cũng biết lí do vì sao. Rồi Mai xin tiếp vào trường hiện nay đang công tác. Bữa rút hồ sơ Mai phải nhờ đứa bạn đến rút hộ, chỉ nghĩ tới trường đó là Mai đã sợ rúm cả người rồi.
Mai lại tiếp tục hồn nhiên vừa nói chuyện vừa tươi cười xem như cái chuyện buồn ấy chẳng hề có. Lúc này trong suy nghĩ mình cảm thấy như chính mình bị xúc phạm, cay đắng ê chề chứ không phải là Mai nữa. Những chuyện như thế này mình chỉ thấy trên mặt báo ở đâu đó chứ ai ngờ lại xảy ra với chính cô bạn thân của mình. Mai cứ ríu rít nói nhưng mình chẳng còn tâm trí nào nghe, sự uất hận đang dâng lên trong mình. Chia tay Mai, suốt chặng đường về nhà nghỉ, mình suy nghĩ miên man. Không thể tưởng tượng được trong môi trường giáo dục lại tồn tại con người đổ đốn như ông hiệu trưởng mà Mai kể. Đạo đức tha hóa như thế mà vẫn leo lên được tới chức hiệu trưởng, giở trò với nhiều cô giáo trẻ mà vẫn tại vị thì còn đâu là sư với phạm nữa.

P/s: Bụi phấn bắt đầu chính thức viết bài kể từ bài này. Mọi câu chuyện trên Bụi phấn đều là có thật, do trực tiếp tác giả chứng kiến hoặc theo lời kể của bạn bè thân thiết, tin cậy. Tuy nhiên Bụi phấn không có mục đích tố cáo hoặc cố tình bôi nhọ một cá nhân cụ thể nào, vì vậy tên nhân vật và địa điểm đều đã được đổi. Bụi phấn chỉ đơn giản là những câu chuyện, tâm tư, tản mạn, suy nghĩ...những vấn đề về giáo dục.
 

Bình luận bằng Facebook

Top