Ở nơi ấy_ Anh biết anh có em!

cohonnhien

Thành viên
#1
1234Ngày tháng 6 trời mưa rả rích suốt ngày, bầu trời ngày này cũng như tâm trạng của GIÓ nặng nề, ảm đạm và ẩm ướt tưởng như 1 biến cố, 1 cơn gió thoảng thôi cũng khiến cho trái tim anh vỡ vụn và tan chảy… Nhưng anh đang hạnh phúc cơ mà.
1234Tháng 6 cũng là tròn 6 tháng GIÓ bỏ NƯỚC đi theo TÌNH. Bỏ theo tiếng gọi con tim mà gió cho là đich thực. 6 tháng giờ đây gió đang ở ngôi nhà_ buổi chiều_ mưa và… có cái gì đó đang se lai? Ngày anh quen nước là ngày đánh dấu dự trưởng thành khi cả 2 gặp nhau ở giảng đường đại học, nước có đôi mắt long lanh, trong veo như hạt sương sớm mai, gió có giọng nói ấm áp và quen thuộc đủ để đang quay lưng, nước giật mình ngoảnh lại. Để rồi từ đó gió chợt hiểu vẻ vô tư của mình từ nay đã biến mất, trái tim lỗi nhịp theo từng khoảng khắc gặp gỡ… nhẹ nhàng đến trong gió tình yêu chợt ùa về.
1234Trời_ phố Sài Gòn dường như nhỏ và ngắn lại dưới bánh xe đạp chầm chậm lăn qua từng con phố,sài thành xa lạ bỗng ấm áp thêm bởi 1 vòng tay siết chặt, tình yêu của gió và nước dường như cũng dài theo từng con phố, phố lá me mưa phùn lất phất, phố bến sông chạy mưa hối hả, phố hiên cơm mưa nặng hạt 2 đứa cùng trú mưa, phố lạc ngơ ngác đi tìm cơm mưa…
1234Phố quận 7 mắt nước long lanh hơn, cái ôm ngọt ngào hơn… gió nước đang ở nơi tưởng như thiên nhiên và con người hòa vào làm 1, nơi có hòn đảo trong lòng thành phố, làn nước như sáng lên bởi ánh đèn nơi thành phố rọi vào, gió nói gió sẽ dựng 1 túp lều trên hòn đảo này nước sẽ ở đây đợi gió chứ? Nước khẽ khàng gật đầu trong làn gió thoảng…
1234Anh ơi vào ăn cơm nè! Gió khẽ giật mình, tiếng gọi của Tình đưa gió trở về thực tại, Gió ể oải nhấc mình khỏi chiếc ghế bành lê bước vào buổi cơm chiều dọn vội. Bữa cơm công nghiệp có thịt kho tàu siêu thị, tôm đông lạnh chiên xù, nồi canh là gói lẩu hải sản đầy mực và tôm… gió khắc khoải nhớ nồi canh khoai bốc khói nghi ngút, dĩa rau muống xào tỏi thơm ngát… ôi sao mà thèm thế… nước ơi…? Bữa cơm qua mau chóng chén bát cũng không cần phải rửa vì là… đồ dùng 1 lần, gió nhớ ngày xưa gió bị la không biết bao nhiêu lần vì tại cái tội rửa chén mà không chịu tráng qua cho sạch xà phòng, gió nhớ cảnh nước rửa rồi gió tráng nước cho vào kệ rồi 2 đứa chạy ù lên lầu nằm ôm nhau xem tivi… ôi gió nhớ, gió nhớ nhiều lắm…
1234Tình xinh đẹp, sang trọng bước vào cuộc sống thành bình của gió và nước, bước chân nhẹ nhàng nhưng gây gây xôn xao cả 1 vùng trời bình yên, xáo động cuộc sống êm đềm của gió và nước, gió là con trai, gió thích chinh phục, thích mơ xa, xa hơn nữa, và rồi cọng với sự tấn công của Tình, gió đã gục đổ, gió ra đi trong tiếng nấc nghẹn ngào và giọt nước mắt lăn tròn từ đôi mắt trong veo…
1234Tình xinh đẹp, hấp dẫn sống hết mình cho tình yêu, gió được đắm mình trong dư vị mới của tình yêu, mơ màng trong hạnh phúc phồn hoa, có lúc dường như gió đã quên đôi mắt long lanh trong veo kia… gió bay mãi bay mãi đến 1 ngày như chạm phải bức tường thành thị lạnh lùng … những buổi dạo phố ban đầu dần nhường chỗ cho những cuộc họp hành, đi khuya về hôm của Tình, những bữa ăn ở nhà dường như thành trách nhiệm … ngày mưa buồn gió nói dạo mưa Tình nhé? “ rảnh quá thì ở nhà ngủ lấy sức, mai làm việc” gió cúi đầu lặng lẽ, buâng khuâng nhìn vào màn mưa, giọi nước rơi như tâm hồn gió rơi vỡ…
1234Nước lang thang từ ngày gió ra đi, thói quen dạo phố bằng xe đạp vẫn còn, nước đạp xe bâng quơ qua những con phố quen thuộc, những kỉ niệm ngày xưa chợt ùa về, lòng nước chợt nghẹn ngào xe lạnh rồi vòng về nhà với tâm hồn trống rỗng. nước nặng nhọc khóa của vào nhà, ngồi vào ghế nước hình dung ra cảnh quen thuộc gió đẩy của vào với nụ cười quen thuộc “ anh mua cơm hộp cho em nè” nước vội đứng dậy ôm nước vào lòng, rồi cũng rất nhanh nước lại ngồi xuống, nhận ra mình chỉ ôm 1 ảo ảnh, 1 cơm gió hờ… nước òa khóc, nước khóc như chưa bao giờ được khóc, nước khóc tưởng nhủ thân hình mảnh mai kia sẽ tan thành những giọt nước rồi lặng lẽ rời bỏ thế gian buồn phiền này… thế rồi nước thiếp đi trong cơm mơ ngày hạnh phúc bên gió, những ngày tháng êm đềm hạnh phúc xưa kia như dòng nước lũ cuộn về ào ạt, trong giấc mơ trái tim nước chợt nhói đau… nơi khóe mắt giọt nước mắt còn khẽ lăn dài…
1234Nước tỉnh giấc thì đã hơn 12h đêm, gió khẽ lạnh, thân hình mảnh khảnh của nước chợt rùng mình… buốt giá. Mệt mỏi nước quyết định đi tắm, dưới vòi hoa sen dòng nước lạnh khẽ dịu dàng ôm trọn thân hình nước, nước muốn nước kia sẽ đưa nước về, về ngày nước còn có gió… ngày nước còn tình yêu ấm áp bên gió…trong phút chốc nước bỗng nghĩ về cái chết cái chết sẽ giúp nước bay cao, bay cao mãi…
1234Đêm buồn sài gòn chợt mưa, đôi mắt vẫn long lanh, tròn xoe ngấn lệ đang chực rơi xuống. nước mạnh mẽ đứng lên, nhà tối không bật đèn nhưng nước vẫn bước chầm chậm rành rọt 9 bậc cầu thang xuống nhà, khẽ mở cửa, 1 làn gió lạnh mang theo làn hơi nước ùa vào mặt nước lạnh toát, nước dắt xe ra, com hẻm ngoằn ngèo dẫn ra phố chính, phố đêm lúc này vàng mờ dưới ánh đèn đường và làn mưa lạnh toát…
1234Nước đạp xe cuốn theo dòng nước mưa trên phố, nước đạp xe nhưng kì diệu thay không hề thấy mệt, hai bánh xe dường như lướt trên làn nước, nước dường như đang bay cùng với mưa, bay cùng với kỉ niệm trong veo về gió. Lối dẫn lối kỉ niệm nước đạp xe về quận 7 nơi có hòn đảo và căn lều với bao ước mơ thời còn gió và nước. Nước lặng người trong cơn mưa buốt lạnh hòn đảo đã biến mất bởi người ta đã san bằng để xây những căn nhà biệt thự, gạch đá ngổn ngang, bên cạnh chiếc máy ủi căn lều lá nằm bẹp dí, để mặc dòng nước bùn đen đang dần nhấn chìm nó… bỗng nhiên Nước thấy tim mình chợt đau nhói, hình ảnh ấy khuôn mặt gió dần mờ đi, mờ đi, nước đưa tay nắm chút kỉ niệm về gió… nhưng không đựoc nữa rồi mọi thứ chợt nhòa đi trong mưa, gió ơi.. gió ơi gió đâu rồi … đôi mắt trong veo của nước màn đêm chợt kéo về, nặng trĩu…
1234Nước nghe đến bên tai tiếng nói của ai quen thuộc? đúng rồi giọng mẹ đây mà, có cả giọng của ba, của em gái nữa… nước cố mở mắt nhưng sao mí mắt lại nặng thế này, nước cố lần nữa nhưng đành bất lực, nước cố đưa tay về hướng có giọng nói quen thuộc nhưng bàn tay nhỏ bé cũng đành buồn xuôi vô vọng… ngoài hành lang nước nghe thấy giọng của bác sĩ thở dài nói với ba: cố bé bị hôn mê rồi, dường như cô bé không còn muốn sống nên.. nên cơ hội tỉnh lại dường như vô vọng. Có tiếng ba ngã quỵ rồi nước lịm đi, nơi khóe mắt dòng nước mắt quen thuộc khẽ rơi dài…
1234Gío nghe tin vào ngày Hà Nội trời ngập những cơn mưa, Tin nước đang cận kề cái chết đã khiến cho tim của gió lặng đi, đau nhói, gió nhận ra rằng nước quan trọng với gió biết bao,gió vội thu xếp hành lí chạy ra sân bay, trong tim gió giờ đây tình yêu đích thực chợt trỗi dậy mạnh hơn bao giờ hết, gió hiểu rằng không có nước gió chẳng còn lại gì hết… gió chạy nhanh ra khỏi nhà bằng sức mạnh bay cao hướng về chân trời xa nơi có nước, sau lưng anh tờ đơn li dị đac được kí sẵn..
1234178 ngày đã trôi qua thân hình nước giờ đây đã khô héo đi trông thấy, chỉ còn đôi mắt là còn sức sống, dường như trong đó là 1 linh hôn nhỏ bé đang chực thoát khỏi tấm thân trần mòn mỏi này… kề bên nước_ gió đang ngồi bên, đôi mắt trũng sâu vì những ngày thức đêm, dưới cằm râu đã lên lún phún dù cho hôm qua gió mới cạo, trên đâu mái tóc phủ khuôn mặt bơ phờ đã điểm vài sợi bạc. gió thiếp đi trong mệt mỏi, gió đâu biết rằng nước đang nhìn anh trìu mến, cái nhìn định mệnh, thân hình nhỏ bé chợt rung lên… chiếc máy di trì sự sống chợt kêu lên bíp bíp… gió chợt choàng tỉnh giấc, anh lao nhanh tới nước nhưng bị gạt đi bởi bàn tay của người bác sĩ cấp cứu… gió bị đưa ra ngoài hành lang, lúc bác sĩ bước ra không gian dường như ngưng lại, cái lắc đầu nghiệt ngã khiến tim gió như ngừng đập, nhỏ máu… "chỉ còn chút ít thờì gian thôi, anh mau vào với cô bé đi”.
12341 giây ngập ngừng gió lao đến bên nước, nước mắt gió rơi lã chã trên khuôn mặt xanh xao của nước, trong 1 giây phút những kỉ niệm xưa chợt ùa về như cuốn phim chiếu chậm… bỗng nhiên gió chợt vùng dậy, gió đưa bàn tay mạnh mẽ bế lấy thân hình nhỏ bé của nước rồi vụt chạy ra ngoài… sau lưng là tiếng ba của nước ngăn mọi người lại… gió chạy chở nước trên chiếc xe đạp lấy ở bệnh viện, gió để nước dựa hẳn vào lưng mình như… như ngày xưa…
34Gío chạy mãi, chạy mãi rồi chợt như định mệnh gió dừng xe trước hòn đảo của 2 đứa. hòn đảo đã được khôi phục như cũ vì công trình thi công trái phép đã bị đình chỉ. Cảnh xưa nhưng giò đây nước đang nằm trong vòng tay gió lạnh toát bé nhỏ… nước mắt gió như cơn mưa rơi lên mái tóc nước, nước mắt của sự hối hận mặn đắng con tim người còn sống. gió hét to, gào lên như muốn hỏi ông trời tại sao? Tại sao người ra đi lại là nước sao k để gió chết cùng nước đi ?? bỗng chốc gió lặng yên tự nhủ điều gì đó, điều gì khiến gió mỉm cười, điều mang gió về bên nước…
234Cơn gió lạnh khẽ thổi nhẹ, gió sẵn sàng cho quyết định của mình, quyết định chết cùng nước… gió nhắm mắt hình dung lại lần cuối quãng thời gian hạnh phuc bên gió, lặng im giây phút để khắc sâu khuôn mặt nước vào trái tim mình… “ Nơi đây em hứa sẽ đợi anh mà” lời của nước khẽ vang lên, gió lặng người thảnh thốt, nhìn nước đang mở mắt như chưa tin vào mắt mình, gió khẽ đưa tay dụi mắt… “em sẽ ở nơi đây đợi anh mà..”. Tiếng của nước lại cất lên đưa hạnh phúc trở lại bên gió!
 

cohonnhien

Thành viên
#2
T ơi,có bao giờ anh giống cậu bé gió trong truyện không anh?một ngày nào đó anh sẽ nhận ra rằng em yêu anh đến nhường nào.:cry:
 

Bình luận bằng Facebook

Chủ đề tương tự

Top