Nơi tình yêu bắt đầu

cohonnhien

Thành viên
#1
Nó leo ngược con dốc để lên đỉnh đồi.Sau trận mưa đêm qua,con dốc trở nên trơn và dài hơn.Lâu lắm rồi nó mới trở lại đây,cũng phải hơn 2 năm rồi.
Ngày ấy nó là 1 chiến sĩ trong đội Thanh Niên Tình Nguyện tỉnh,nhỏ bé và nghịch ngợm.Với tấm bằng cử nhân sư phạm,nó được mọi người ưu ái giao cho nhiệm vụ dạy cho bà con cái chữ,con số.Lúc mới nhận nhiệm vụ nó hăng hái lắm,mọi người trong đội cứ nhìn nó cười hoài.Thì dạy học là đúng nghề của nó rồi còn gì!Với lại nhìn nó có tí xíu,chẳng ai nỡ để nó phơi nắng cầm cái cuốc cuốc từng miếng đất,hoặc băng rừng lội suối hết.Công việc của nó mói 1 cách dài dòng văn tự là chăm lo đời sống tinh thần cho bà con và cả đội.Ngày đầu tiên đến lớp,nó giật mình,ngỡ ngàng rồi chuyển sang hụt hẫng.Lớp học vắng hoe,chỉ có vài ba đứa.Lạ thật,mới hôm qua nó cùng mấy anh trong đội đi vận động,cả bản phải có đến gần 20 em cơ mà.Mắt có thoáng long lanh,ngân ngấn nước.Một bé gái chừng 6 tuổi nói với nó bằng giọng Kinh lơ lớ “Tụi nó không đi học đâu,ở nhà đi rừng kiếm cái ăn trước đã”.Nói rồi nó chạy ra khỏi lớp,những đứa còn lại cũng lần lượt về theo.Nó thở dài đánh thượt 1 cái,hai hang nước mắt lăn dài.Nhìn bộ dạng thất thiểu của nó đi về đội mới tội nghiệp làm sao.
Bữa cơm trưa thật đơn giản với mấy miếng cá khô nướng cả đội đem dưới xuôi lên với dĩa rau rừng luộc.Ai cũng đói bụng nên ăn ngon lành,còn nó hết bưng chén cơm rồi lại thở dài bỏ xuống.Không phải vì nó quen sống đầy đủ ở dưới xuôi mà như có 1 cái gì đó nghẹn lại,chặn đứng cái ngang mất rồi.Cả đội nhìn nó vừa ái ngại,vừa thương,sợ nó chịu không nổi.Ăn cơm xong,nghỉ chừng 30 phút,cả đội lại đi làm tiếp.Nó nằm ở đội suốt cả buổi chiều,miên man suy nghĩ “Không được,mình không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được,phải có cách gì chứ,nghĩ đi,nghĩ đi…”
Tối,cơm nước xong,nó trình bày giải pháp của nó cho cả đội.Có người tán thành nhưng cũng có người phản đối,chung qui lại cũng là vì lí do sợ nó vất vả nguy hiểm.Nhưng nghĩ là làm,nó tỏ rã quyết tâm ra mặt.Anh đội trưởng nhìn nó trìu mến,gật đầu đồng ý.Ở cái đội Thanh Niên Tình Nguyện này,nó như đứa em gái nhỏ được bảo bọc trong vòng tay của những người anh lớn.Ai cũng sợ nơi rừng núi lỡ có chuyện gì không biết xoay sở thế nào.Âý vậy mà nó ngang lắm,nghĩ gì là làm cho bằng được,cả đội cũng phải chịu thua nó vì điều đó.Tối hôm ấy nó ngủ 1 giấc thật ngon lành với những dự tính trong đầu.
Ở rừng trời sáng nhanh lắm,mới hơn 4 giờ hơn mà đã nhìn tỏ mặt người.Nó lục đục dậy nấu bữa cơm sang cho mấy anh ăn để còn đi làm.Gì thì gì chứ nó biết lao động chân tay mau đói lắm.Thò tay vào lu nước nó thấy lành lạnh,sương đêm vẫn còn đọng trên mấy cái lá của cây bằng lăng cạnh đó.Xa xa văng vẳng tiếng gà rừng gáy sáng,nó thấy lòng bình yên,nhẹ nhàng.
Sau bữa cơm sáng,mọi người lần lượt đi làm,bắt đầu 1 ngày mới.Anh đội trưởng ở nhà để đưa nó qua gặp Gìa làng và các Ama trong bản.Qua lời kể của Gìa làng,nó hiểu ra thêm nhiều điều.Cách đây chừng 10 năm,nơi này còn là vùng núi hoang sơ,vắng vẻ,bà con trong bản sống nhờ vào nguồn cung cấp có sẵn ở rừng,du canh du cư là chính.Rồi Nhà nước có chủ trương xây dựng vùng kinh tế mới,các dân tộc được vận động sống định canh định cư,được cán bộ dưới xuôi lên dạy lại các kĩ thuật,phương thức làm ăn mới.Nhưng thật sự rất ít người ở lại với bà con được lâu vì không chịu nổi cái khổ,cái hoang vắng.Chính vì không đến nơi đến chốn nên dù định canh định cư thì bà con vẫn sống nhờ vào rừng là chính.Những chuyến đi rừng kéo dài 3-4 ngày liền,có khi cả tuần lễ.Người già,đàn bà,con nít thì vào rừng kiếm mục măng mớ rau,hoặc ra bờ suối tìm con tôm con cá.Đàn ông,thanh niên thì băng sâu hơn vào rừng để tìm thú săn.Những bé trai chỉ khoảng 9-10 tuổi cũng được theo cha để học cách săn bắn.Thảo nào chẳng có em nào đến lớp học cả.Các em đi học thì ai lo cho gia đình tám chin miệng ăn cơ chứ!Nghĩ đến đây nó thoáng buồn,nó với cả đội cũng chỉ lên với bà con 2 năm chứ mấy.Nếu như trong 2 năm mà không làm gì được cho bà con thì vô nghĩa quá!Đi khỏi nhà Gìa làng rồi mà nó vẫn còn suy nghĩ mãi.Anh đội trưởng cốc đầu nó 1 cái nó mới giật mình “Nè nhóc,nghĩ gì về nhà nghĩ.Đường rừng chứ không phải đường thành phố đâu nha.Vấp dây daị té là không ai thèm cõng về đâu.”Nó phì cười trước câu nói của anh,mà đúng là nãy giờ không có anh nhắc mấy lần chắc nó té thật rồi.
Lại nửa ngày trôi qua,anh đội trưởng giúp nó nấu bữa trưa.Sẵn mục măng Gìa làng cho,nó đem xào với mấy tai nấm chiều qua các anh hái được, cũng làm thành 1 bữa ra trò.Trong lúc nấu nướng,anh đội trưởng hỏi nó – “Em có nghĩ ra được một kế hoạch nào khả thi chưa?”
- “Trong đầu em thì phác họa ra được những điều cơ bản mình cần phải làm rồi,nhưng phải lấy ý kiến của cả đội.Bản thân em cũng phải đến từng nhà,gặp và nói chuyện với từng em một rồi mới có kế hoạch chi tiết được anh ạ!”
Anh xoa đầu nó dịu dàng
- “Cố lên nhóc,anh tin là em làm được.Có khó khăn gì em cứ nói,tụi anh sẽ luôn bên em”.
Bữa trưa hôm đó sôi nổi với những bàn bạc thảo luận.Ai cũng biết rằng 2 năm ngắn ngủi lắm nên phải làm sao thật có ích.Chiều,anh đội trưởng đánh điện về xin ý kiến của tỉnh Đoàn và đã dược chấp thuận,còn quyết định sẽ được gửi lên sau.Nó vui lắm,làm cả đội cũng vui theo.Tối nay cả bản sẽ tập trung lại để nói chuyện với đội,nhất định nó sẽ phải làm tốt những bước đi đầu tiên.Hoàng hôn dần buông sau những tán rừng,chim lao xao bay về tổ.Tiếng í ới gọi nhau đã được cất lên.Một đống lửa lớn đã được khơi trước nhà rông,mọi người đang tụ họp múa hát.Đàn ông,thanh niên,phụ nữ và các vị lão làng thì tập trung hết lên nhà rông để nghe các anh nói chuyện về kĩ thuật canh tác.Các cô gái và trẻ con thi xúm quanh đòi nó kể chuyện dưới xuôi.Nó kể rằng dưới xuôi cái gì cũng lớn cũng đẹp.Những ánh đèn chớp nháy đủ màu,hang quán đông nghẹt người,nhà cao chọc trời….Nhìn ánh mắt ngơ ngác và vẻ mặt chăm chú của mọi người,nó dần dẫn dắt vào vấn đề “mấy cái đó mới đầu nhìn thì thích lắm,nhưng nhìn hoài cũng chán.Nhưng có 1 thứ mà mọi người lúc nào cũng thấy thích.Có ai biết đó là gì không?”Tất cả đồng loạt lắc đầu,nó tiếp “đó chính là những cuốn sách kể các câu chuyện cổ tích,đưa ta đến những vùng đất xa xôi.”Lại 1 lần nữa vẻ ngơ ngác hiện rõ trên những đôi mắt tròn xoe khiến suýt nữa làm nó bật cười vì thấy tội nghiệp. “Và để đọc được sách thì phải học cái chhữ trước đã”.Thấy mọi người có vẻ xuôi xuôi,nó mạnh dạn hỏi tiếp “Vậy có ai muốn học được cái chữ để biết thêm nhiều cái mới không?”Một bầu không khí im lặng bao trùm.Mọi người có vẻ chùng xuống làm nó thấy hơi lo,1 cô bé thật thà “A’Pang cũng muốn học cái chữ nhưng nhà tao đông lắm,tao không giúp cha mẹ thì em tao không có cái ăn”.Nó nhìn em mỉm cười “Em ngoan lắm,rồi cô sẽ dạy chữ cho em,cho mọi người.Nhưng trước tiên cô và cac chú trong đội sẽ giúp bản mình có cái ăn trước đã”.Một đứa khác nói chen vào “Ngày mai co giáo đi rừng kiếm cái măng cái nấm với tụi tao không?”Nó vui vẻ gật đầu.Đêm đó nó cùng cả đội thức thật khuya để vạch ra kế hoạch những việc cần phải làm.Các anh bên cạnh việc duy trì các loại cây lương thực ngắn ngày sẵn có sẽ giúp bà con trồng thêm 1 vài loại hoa màu và cây ăn trái lâu năm.Đặc biệt là hướng dẫn bà con chăn nuôi gia súc gia cầm đạt năng suất cao,vừa để phục vụ cho cái ăn hàng ngày,vừa cải thiện kinh tế.Còn nó,nó sẽ cùng các em vào rừng,giúp các em tìm cái măng cái nấm và để kể cho cac em nghe những câu chuyện cổ tích thật hay.Đêm đó cũng là 1 đêm thật ngon giấc với nó.
 

Bình luận bằng Facebook

Top