Nơi tình yêu bắt đầu(phần cuối)

cohonnhien

Thành viên
#1
Mấy ngày rồi nó không ăn uống gì,anh lúc nào cũng túc trực bên cạnh lo lắng.Mọi người đã chia nhau đi tìm thi thể em nhưng vẫn chưa thấy gì.Trời vẫn chưa ngừng mưa,bầu không khí ảm đạm,tang tóc bao trùm lên cả buôn làng.Cha mẹ em thì mời thầy cúng về để mong con ma rừng ma núi,con cọp con báo không bắt mất xác em.Còn nó thì vẫn không sao tha thứ cho mình được.Nhiều đêm,nó mơ thấy em cười tươi đưa cho nó 1 trái dứa to,nhưng em rụt tay lại,nhìn xoáy sâu vào nó như oán trách,như kêu cứu trong tuyệt vọng.
“Không A’Pang ơi,cô xin lỗi,không…không…”
Anh ôm chặt nó,vỗ về “Không sao đâu nhóc,có anh ở đây mà!”.Mồ hôi vã ra như tắm,nó níu tay anh hổn hển “Em mơ thấy A’Pang,nó cứ nhìn em chằm chặp như hờn trách lại như van xin,em sợ lắm”.Anh lại vỗ về trấn an nó…..
Mọi chuyện dần lắng xuống,mùa mưa cũng qua,bà con làm bữa tiệc chia tay trước khi đội về xuôi.Hai năm sống cùng dân bản,đội đã làm được rất nhiều,chỉ trừ 1 việc…Nó kêu anh đưa nó ra suối để thả cho A’Pang 1 con thuyền chở đầy hoa dại,rực rỡ và tươi tắn như chính em vậy.Còn cái túi vải và bức tranh A’Pang tặng,nó sẽ giữ lại để mang về xuôi.Nó ngồi bên dòng nước,thường ngày suối hiền hòa là thế,vậy mà lúc giận dữ lại mang A’Pang của nó đi mất.Bốn bề là núi,là tiếng gió,tiếng nước,tiếng thú rừng.Nó cảm thấy đâu đây trong cái hoang sơ này có cả đôi mắt A’Pang đang nhìn nó,nó thấy lành lạnh.
“Về thôi em,xe của tỉnh Đoàn đang đợi”
Anh nói rồi nắm tay kéo nó đứng dậy.Ngày mai,khi nắng lên,nó không còn được nghe tiếng gà rừng,được hít thở bầu không khí lành lạnh,và cũng không còn được ngắm những nụ cười như những nụ hoa buổi sớm.Ngày mai lại bắt đầu với những âm thanh hối hả,những lo toan thường nhật,nó sẽ nhớ nơi đây nhiều lắm.Bà con gửi cho đội nhiều lắm,toàn là đặc sản của miền cao,riêng nó được mấy giò lan rừng rất đẹp.Trước lúc xe chạy,mẹ A’Pang đến siết chặt tay nó nghẹn ngào “Cô giáo đừng buồn nữa,A’Pang nó thương cô giáo lắm.Bà con ai cũng thương cô giáo,thương đội.Về xuôi rồi lâu lâu cô giáo lại lên nghe”
Nó thay mặt cả đội cảm ơn bà con,mang theo tình thương,kỉ niệm và cả hình ảnh cô học trò nhỏ về xuôi,nó thấy buồn quá…………….
“Cô giáo,cô giáo phải không?”
“Ama,Ama đi đâu đó?”
Nó mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy Ama,2 năm rồi nó mới đặt chân trở lại đây,mọi thứ vẫn không thay đổi là mấy.Sáng giờ lên đây,nó vẫn chưa gặp bà con,chỉ đến chào mỗi Gìa làng.
“Ama khỏe không?Con về xuôi mà nhớ Ama,nhớ buôn làng quá!”
“Gìa khỏe,khỏe lắm,còn đi rừng được mà!”
Ama vừa trả lời vừa cười vang,Ama có già hơn trược nhưng vẫn còn khỏe lắm.
“Tụi nhỏ nhớ cô giáo lắm đó,nó nhắc cô giáo miết thôi.Bà con cũng nhớ nữa!”
Nó mỉm cười gật đầu chào Ama rồi đi về phía con suối-nơi ám ảnh nó suốt thời gian vừa qua và là nơi nó sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời.Bên suối văng vẳng tiếng cười đùa.nó nhận ra hết những đứa học trò thân yêu,dù chúng có cao lớn hơn xưa.
“Cô giáo,cô giáo kìa!”
Cả lũ ùa lại xúm xít,tranh nhau ôm nó,đòi nó kể chuyện dưới xuôi.Nó vuốt tóc từng đứa,lần lượt trả lời từng câu hỏi.Bỗng dưng nó khựng lại,đằng xa có 1 bé gái đang nhìn nó,là đôi mắt đó
“A’Pang,A’Pang…”
“Không phải đâu cô giáo,A’Pi em A’Pang đó,cô giáo không nhớ à?”
Nó tiến lại gần,nắm lấy tay cô bé,năm đó A’Pang 8 tuổi còn A’Pi lên 4.Bây giờ A’Pi đã lớn gần bằng chị nó rồi.Có lẽ lâu quá A’Pi không còn nhớ nó,nó bồng A’Pi lên,vuốt tóc em thật lâu.Càng lớn A’Pi càng giống chị,giống đến lạ lùng.Ngay cả cái nhìn hoang dại cũng y hệt.Nhìn A’Pi mà nó cứ nghĩ A’Pang dang nhìn nó.
Mặt trời đã đứng bóng,tụi học trò í ới gọi nhau ra về,nó cũng đứng lên,1 tay dắt A’Pi tay kia phụ xách cái gùi nhỏ đựng củ rừng.Nó ngoái lại nhìn đằng sau,lòng thầm khấn nguyện “A’Pang ơi,cô không bao giờ quên em,quên được ánh mắt ấy của em”.Nó bước đi,cảm thấy sau lưng có một ánh mắt đang dõi theo,hoang dại,tha thiết.
cohonnhien​
 

Bình luận bằng Facebook

Top