Nơi tình yêu bắt đầu (p3)

cohonnhien

Thành viên
#1
Giao thừa rồi cũng đến,cả bản tập trung ở nhà rông ăn uống,múa hát.Lúc đầu nó cũng tham gia cùng bà con,vẻ mặt ai cũng rạng rỡ hơn vì nhà nào cũng có đủ cái ăn mà con cái họ lại học được cái chữ.Dường như ngọn lửa đêm nay cũng reo vui hơn.Nhìn nó xúng xính trong bộ váy áo thổ cẩm,đầu đội khăn thêu,Gìa làng tấm tắc khen “Chỉ thiếu ánh mắt thôi là cô giáo thành người của bản làng rồi”.Nó đỏ mặt mỉm cười.Mà đúng thật,đôi tay đôi chân nó giờ cũng thoăn thoắt len qua những con đường rừng,nước da cũng ngăm ngăm rám nắng,chỉ có nét hồn nhiên tinh nghịch là vẫn còn sau nụ cười rạng rỡ.Được 1 lúc thì nó xin phép về đội trước.Có lẽ mấy ngày vừa qua nó thức đêm và làm việc nhiều quá nên thấy hơi mệt.Trán nó hâm hấp nóng,hình như nó bị sốt.Vừa về đến đội là nó thiếp đi,tỉnh dậy thì đã nửa đêm.Anh đội trưởng ngồi bên cạnh giường,đưa tay lấy chiếc khăn ướt xuống,sờ trán nó rồi bảo “Nhóc đỡ sốt rồi đó,làm anh lo quá!”.Nó lí nhí cảm ơn anh,anh tiếp “Mọi người vẫn còn ở ngoài kia chờ đón giao thừa.Nhóc hư quá,lam anh không được đón giao thừa với mọi người rồi.”Nó lại lí nhí xin lỗi.Liếc nhìn đồng hồ,còn hơn 10 phút nữa là sang năm mới,nó gượng dậy ra ngồi nơi bậc cửa.Anh đi theo sau đỡ nó.Ngoài kia mọi người đang đếm ngược thời gian “5…4…3…2…1…”,tiếng vỗ tay và tiếng chiêng rộn rã hòa vào tiếng reo hò.Một cơn gió nhẹ thổi qua,nó khẽ rung mình và bỗng thấy ấm áp khi anh ôm gọn nó vào lòng.Anh bảo nó nhắm mắt lại,anh đội lên đầu nó 1 cái vòng hoa được tết khá tỉ mỉ,rồi đặt lên môi nó 1 nụ hôn.Mở choàng mắt,theo phản xạ,nó cúi mặt đẩy anh ra nhưng anh đãôm nó thật chặt và nói “Anh yêu em,nhóc ạ!Em đồng ý…..
- “Đồng ý cái gì?”,nó kịp trấn tỉnh lại,láu lỉnh chen ngang
- “Thì đồng ý nhận anh làm học trò.”
Lần này thì đến lượt anh bối rối.Tự dưng nó thấy thương anh quá!Anh lúc nào cũng luôn bên cạnh an ủi động viên,luôn ở bên những khi nó buồn,và luôn dành những gì tốt nhất ở đây cho nó.Khẽ nắm lấy bàn tay khô ráp,to bè nhưng ấm áp của anh,nó gật đầu đồng ý.Đây không phải là tình yêu đầu tiên,24 tuổi,nó tìm thấy ở anh 1 sự bình yên che chở.Tình yêu bắt đầu từ đó….
Ngày lại ngày,mùa sang mùa,đội của nó được tỉnh Đoàn hỗ trợ thêm cho vài giống cây trồng mới.Riêng nó thì được cả một thùng sách,truyện cũ để tặng cho học trò.Lớp học của nó giờ vui lắm,ngoài học chữ,nó dạy các em múa hát,gấp giấy,cắm hoa,làm những đò vật trang trí từ nguyên liệu sẵn có.Còn anh cùng các anh em dạy thêm cho bà con cách đan lát,làm đò dung trong nhà bằng tre nứa.Bà con có thêm hang hóa để trao đổi với miền xuôi nên phấn khởi lắm.Mùa mưa năm tình nguyện cuối cùng đã về,năm nay mưa lớn hơn năm trước,nước suối dâng khá cao.Nước từ con đập trên núi tràn xuống báo hiệu sẽ có lũ lớn.Nó đã cho học trò nghỉ học từ lúc mưa bắt đầu nặng hạt.Hết mùa mưa là cả đội lại được về xuôi rồi,nhanh thật.Vừa nghĩ,nó vừa hì hục thổi bếp lửa bắc nồi cơm.Các anh đã lần lượt về hết,chỉ còn anh là chưa thấy đâu.Đã hơn 4 giờ chiều rồi,trời lại đang mưa nên tối nhanh lắm.Nó đâm lo,đứng ngồi không yên.Mãi một lúc sau,anh xuất hiện với bộ quần áo sũng nước,môi tím tái và vết thương rỉ máu trên mặt.Nó chạy nhào ra ôm anh,nức nở.Anh ghì chặt đầu nó,vỗ về “Ngoan nào nhóc,nín đi,anh không sao.Nhưng…”
- “Nhưng sao hả anh?Có chuyện gì anh mau nói đi?”,nó hỏi dồn dập
Lúc này cả đội đã ngồi quanh anh,người mang cho anh cái mền,bộ quần áo khô,người đốt lò lửa giữa nhà cho anh sưởi ấm.Anh vừa noí,vừa run

- “Nhưng…nhưng… có lẽ em đã mất 1 đứa học trò rồi”.
- “Gì chứ?”,cả đội sửng sốt,còn nó thì thẩn thờ
Nó vùng dậy,lao ra khỏi nhà để đi đến từng nhà những đứa học trò thân thương,để mong rằng điều anh nói không phải là sự thật.Có bàn tay ai đó đã giữ nó lại,ngoài trời sấm chớp đì đùng nổi lên.Anh nhấp chén trà nóng rồi chậm rãi nói tiếp
- “Lúc mình về ngang suối,nước chảy xiết lắm.Mình thấy có caí gì đó như 1 chấm đen,cứ nghĩ là khúc củi khô.Đi được 1 đoạn,linh tính bảo có chuyện chẳng lành,mình quay lại,cố lội ra giữa dòng thì chỉ thấy cái này vướng vào hốc đá”
Anh vừa nói vừa đưa ra 1 cái túi nhỏ.Nó chồm tới lấy cái túi,trên đó có thêu tên A’Pang,trong túi có 1 đồng xu mà nó vẫn thường nói đùa với em đó là đồng xu may mắn.
Từ lúc lên đây,nó đã bị cô bé miền cao xinh xắn,hát hay này thu hút.Đặc biệt là đôi mắt to tròn,long lanh đen láy.Em không đẹp nhưng lại toát lên 1 sức hút kì lạ,cứ như 1 ma lực vậy.Cô bé học cũng rất nhanh,lại ngoan nữa nên nó thương em lắm.Hai cô trò thường quấn quít bên nhau hát ca,kể chuyện,nhiều khi em còn đòi ở laị ngủ với cô giáo.Nó định sau 2 năm tình nguyện sẽ xin đưa em về xuôi cùng với nó để đi học tiếp,ngờ đâu….Thôi,nó nhớ ra rồi,hôm qua lúc nấu cơm,nó có nói với em là nếu bây giờ có vài trái dứa,no sẽ dạy em làm mứt.Mùa này những khóm dứa dại đã đầy những quả,nhưng phải vào rừng,bên kia con suối mới có.Lòng nó nhói đau,vậy là nó đã vô tình đẩy em vào chỗ chết sao?Nó chết lặng,không nói nên lời,xung quanh nó chỉ là 1 sự im lặng đáng sợ.
 

Bình luận bằng Facebook

Top