Trước kia, có một nó luôn luôn nở một nụ cười thật tươi...
Trước kia, có một nó luôn luôn lạc quan vàtin tưởng vào ngày mai tươi sáng, luôn tin tưởng vào hạnh phúc sẽ rộng mở...
Trước kia, có một nó cứng cỏi và mạnh mẽ. một nó mà mọi người nghĩ rằng không có gì có thể khiến nó đau lòng và không thể vượt qua...
Trước kia, có một nó luôn lạc quan , gần gũi thân thiện với với mọi người...
Nhưng rồi một ngày..sóng gió ập đến...Bức tường thành tưởng rằng vững chắc nhưng rồi cũng sụp đổ......
nó đó vẫn cười,nhưng nụ cười đó lấp liếm đi di sự lạc quan và những giọt nước mắt.nó đó vẫn thân thiện.nhưng sự thân thiện đó để che giấu sự cô đơn trong tận đáy lòng.Nhưng rồi đến một ngày, nụ cười không còn nở trên môi nữa.Con người trước kia đã biến mất.
Con người trước kia đi lạc đâu mất?để lại một nó im lặng.
Để lại một nó đầy tự ti.để lại một nó yếu đuối.để lại một nó với cô đơn.Để lại một nó không sống.....
Người ta nói chạy trốn là yếu đuối, nhưng không phải đương đầu lúc nào cũng là một cách tốt.Cuộc đời là biển rộng là bão tố muôn trùng...Mà nó chỉ là con thuyền bé nhỏ.làm sao có thể cưỡi lên trên đầu ngọn sóng ? và nó ngĩ .đôi khi,tránh cơn bão lại là một cách tốt....
giờ đây nó muốn chạy trốn tất cả mọi thứ ở nơi này ,nó muốn quên đi, muốn đến một nơi nào đó.Một nơi mà nó có thể tìm lại bản thân mình
Trước kia, có một nó luôn luôn lạc quan vàtin tưởng vào ngày mai tươi sáng, luôn tin tưởng vào hạnh phúc sẽ rộng mở...
Trước kia, có một nó cứng cỏi và mạnh mẽ. một nó mà mọi người nghĩ rằng không có gì có thể khiến nó đau lòng và không thể vượt qua...
Trước kia, có một nó luôn lạc quan , gần gũi thân thiện với với mọi người...
Nhưng rồi một ngày..sóng gió ập đến...Bức tường thành tưởng rằng vững chắc nhưng rồi cũng sụp đổ......
nó đó vẫn cười,nhưng nụ cười đó lấp liếm đi di sự lạc quan và những giọt nước mắt.nó đó vẫn thân thiện.nhưng sự thân thiện đó để che giấu sự cô đơn trong tận đáy lòng.Nhưng rồi đến một ngày, nụ cười không còn nở trên môi nữa.Con người trước kia đã biến mất.
Con người trước kia đi lạc đâu mất?để lại một nó im lặng.
Để lại một nó đầy tự ti.để lại một nó yếu đuối.để lại một nó với cô đơn.Để lại một nó không sống.....
Người ta nói chạy trốn là yếu đuối, nhưng không phải đương đầu lúc nào cũng là một cách tốt.Cuộc đời là biển rộng là bão tố muôn trùng...Mà nó chỉ là con thuyền bé nhỏ.làm sao có thể cưỡi lên trên đầu ngọn sóng ? và nó ngĩ .đôi khi,tránh cơn bão lại là một cách tốt....
giờ đây nó muốn chạy trốn tất cả mọi thứ ở nơi này ,nó muốn quên đi, muốn đến một nơi nào đó.Một nơi mà nó có thể tìm lại bản thân mình