Hôm nay dọn dẹp nhà cửa,em bắt gặp cuốn nhật kí em từng viết cho anh,kỉ niệm chợt ùa về trong nỗi nhớ.Tay em run run lần giở lại từng trang nhật kí
Ngày…tháng…năm…
Không có tin nhắn của anh,em biết là mình nhớ anh nhiều lắm.Em đã hứa với anh là sẽ không khóc vậy mà sao nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.Em sẽ không khóc đâu anh!
Ngày…tháng…năm…
Vẫn không có tin nhắn của anh.Em ngồi đọc lại tin nhắn của anh và …khóc…Tin nhắn cuối cùng anh bắt em hứa sẽ không bao giờ khóc nữa,sẽ sống tốt ngay cả khi anh không trở lại.Nhớ anh nhiều lắm anh có biết không!
Ngày…tháng…năm…
Anh nói đã có người yêu,mình em chết lặng.Mới hôm qua còn nhắn tin vậy mà hôm nay anh đã đi xa,xa lắm.Có một cái gì đó cứ nhói lên ở trong lòng.Em yêu anh thật nhiều nhưng vẫn mãi là người đến sau.Em rút lui,làm người thua cuộc,không đòi hỏi,không oán hận.Em không có cái quyền đòi hỏi chỉ vì em đến sau một người phải không anh?Nhắn tin cho anh,emcoos gắng nhắn thật lạnh lùng mà sao nước mắt cứ nhòa đi từng con chữ.Hãy sống hạnh phúc nhé anh!Hãy cứ để em khóc…
Ngày…tháng…năm…
Em đến trường mà lòng nặng trĩu…Ai cũng có một tình yêu cho riêng mình phải không anh?Em cũng có một tình yêu nhưng chỉ của riêng em mà thôi.Biết làm sao được hả anh?Em không biết phải làm sao hết anh à!
Ngày…tháng…năm…
Em qua nhà bạn,thức trắng đêm.Em nhắn tin cho anh bằng số của bạn,anh nhắn lại nói không quen em.Tại sao lại như vậy?Em khóc thật nhiều,tiếng yêu dễ nói rồi cũng dễ quên vậy sao anh?Em đã mất anh…?
Ngày…tháng…năm…
Bạn gửi cho em một lá thư,cảm ơn bạn nhiều lắm.Em sẽ học cách để lòng mình lắng lại,em sẽ quên anh,sẽ làm tất cả để hết cuộc đời này anh luôn hạnh phúc,luôn cười,dù nụ cười đó không dành cho em.
Ngày…tháng…năm…
Em ngồi đếm sao một mình.Gía như bây giờ có một điều ước,em sẽ ước trở về ngày đầu gặp anh,ngày nào cũng nhận được tin nhắn của anh.Có một ngôi sao vừa rơi đâu mất,chắc không phỉa là điều may mắn anh nhỉ?Nhưng không sao,em sẽ lại tìm một ngôi sao khác sáng hơn,vĩnh hằng hơn cho riêng anh,anh nhé!
Ngày…tháng…năm…
Anh vẫn nhắn tin cho em,rồi nhắn cho bạn em nữa.Bạn nói anh nhớ em nhiều lắm.Em ngồi một mình đếm lại số lần anh với em giận nhau.Giận rồi xin lỗi,rồi làm lành với nhau,nhưng lần này thì không thể.Những việc anh làm phũ phàng quá,và nỗi đau trong em cũng lớn quá.Em không đủ bao dung để thứ tha nữa anh à.
Ngày…tháng…năm…
Em nghĩ là em đã quên được anh,tất cả giờ chỉ là qua khứ.Anh là một phần trong quá khứ đó mà mỗi khi nhắc lại thì cứ như mũi dao cứa sâu vào cuộc đời em,một vết sẹo lớn không sao xóa mờ được.Em không thể tha thứ cho anh,và cho cả bản thân em nữa.Gía như ngày đó em không yêu anh đến dại khờ,giá như…
Ngày…tháng…năm…
Trời lại mưa và em lại nhớ!Không hiểu nỗi nhớ bắt đầu từ đâu,nhớ ai,nhớ cái gì,chỉ biết là thấy lòng trống trải chông chênh.Đôi lúc muốn gọi một cái tên nhưng không thành tiếng.Cho đến bây giờ em vẫn không tin tất cả là sự thật.Trong kí ức của em,anh vẫn luôn là một người tốt.Đã một thời gian trôi qua với biết bao nhiêu chuyện xảy đến,em biết em vẫn chưa hoàn toàn quên anh.Chia tay,anh và em đi trên hai con đường khác.Nhiều lúc gục ngã,em lại ước có anh bên cạnh để an ủi sẻ chia và nâng em dậy.Nhưng tất cả vẫn chỉ là mơ ước,anh đã không còn bên cạnh để cho em một bờ vai vững chãi.
“Nếu không thể là tất cả đối với một ai đó,thì hãy bằng lòng làm một người bạn.Nếu không thể là cả thế giới của người ấy,thì hãy bằng lòng trở thành một khoảnh khắc trong đời”
Có lẽ em nên chấp nhận,bằng lòng làm một khoảnh khắc trong đời anh.Em chợt buồn nhưng không còn khóc cho anh được nữa.Anh đã là hoài niệm của xa xôi.Bất giác,em cầm bút viết vào trang cuối cùng
Ngày…tháng…năm…
Em đã không còn là em của ngày xưa nữa.Cầu chúc cho anh luôn hạnh phúc và bình an.Còn mi,ngủ ngoan nhé,kỉ niệm!
cohonnhien
Ngày…tháng…năm…
Không có tin nhắn của anh,em biết là mình nhớ anh nhiều lắm.Em đã hứa với anh là sẽ không khóc vậy mà sao nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.Em sẽ không khóc đâu anh!
Ngày…tháng…năm…
Vẫn không có tin nhắn của anh.Em ngồi đọc lại tin nhắn của anh và …khóc…Tin nhắn cuối cùng anh bắt em hứa sẽ không bao giờ khóc nữa,sẽ sống tốt ngay cả khi anh không trở lại.Nhớ anh nhiều lắm anh có biết không!
Ngày…tháng…năm…
Anh nói đã có người yêu,mình em chết lặng.Mới hôm qua còn nhắn tin vậy mà hôm nay anh đã đi xa,xa lắm.Có một cái gì đó cứ nhói lên ở trong lòng.Em yêu anh thật nhiều nhưng vẫn mãi là người đến sau.Em rút lui,làm người thua cuộc,không đòi hỏi,không oán hận.Em không có cái quyền đòi hỏi chỉ vì em đến sau một người phải không anh?Nhắn tin cho anh,emcoos gắng nhắn thật lạnh lùng mà sao nước mắt cứ nhòa đi từng con chữ.Hãy sống hạnh phúc nhé anh!Hãy cứ để em khóc…
Ngày…tháng…năm…
Em đến trường mà lòng nặng trĩu…Ai cũng có một tình yêu cho riêng mình phải không anh?Em cũng có một tình yêu nhưng chỉ của riêng em mà thôi.Biết làm sao được hả anh?Em không biết phải làm sao hết anh à!
Ngày…tháng…năm…
Em qua nhà bạn,thức trắng đêm.Em nhắn tin cho anh bằng số của bạn,anh nhắn lại nói không quen em.Tại sao lại như vậy?Em khóc thật nhiều,tiếng yêu dễ nói rồi cũng dễ quên vậy sao anh?Em đã mất anh…?
Ngày…tháng…năm…
Bạn gửi cho em một lá thư,cảm ơn bạn nhiều lắm.Em sẽ học cách để lòng mình lắng lại,em sẽ quên anh,sẽ làm tất cả để hết cuộc đời này anh luôn hạnh phúc,luôn cười,dù nụ cười đó không dành cho em.
Ngày…tháng…năm…
Em ngồi đếm sao một mình.Gía như bây giờ có một điều ước,em sẽ ước trở về ngày đầu gặp anh,ngày nào cũng nhận được tin nhắn của anh.Có một ngôi sao vừa rơi đâu mất,chắc không phỉa là điều may mắn anh nhỉ?Nhưng không sao,em sẽ lại tìm một ngôi sao khác sáng hơn,vĩnh hằng hơn cho riêng anh,anh nhé!
Ngày…tháng…năm…
Anh vẫn nhắn tin cho em,rồi nhắn cho bạn em nữa.Bạn nói anh nhớ em nhiều lắm.Em ngồi một mình đếm lại số lần anh với em giận nhau.Giận rồi xin lỗi,rồi làm lành với nhau,nhưng lần này thì không thể.Những việc anh làm phũ phàng quá,và nỗi đau trong em cũng lớn quá.Em không đủ bao dung để thứ tha nữa anh à.
Ngày…tháng…năm…
Em nghĩ là em đã quên được anh,tất cả giờ chỉ là qua khứ.Anh là một phần trong quá khứ đó mà mỗi khi nhắc lại thì cứ như mũi dao cứa sâu vào cuộc đời em,một vết sẹo lớn không sao xóa mờ được.Em không thể tha thứ cho anh,và cho cả bản thân em nữa.Gía như ngày đó em không yêu anh đến dại khờ,giá như…
Ngày…tháng…năm…
Trời lại mưa và em lại nhớ!Không hiểu nỗi nhớ bắt đầu từ đâu,nhớ ai,nhớ cái gì,chỉ biết là thấy lòng trống trải chông chênh.Đôi lúc muốn gọi một cái tên nhưng không thành tiếng.Cho đến bây giờ em vẫn không tin tất cả là sự thật.Trong kí ức của em,anh vẫn luôn là một người tốt.Đã một thời gian trôi qua với biết bao nhiêu chuyện xảy đến,em biết em vẫn chưa hoàn toàn quên anh.Chia tay,anh và em đi trên hai con đường khác.Nhiều lúc gục ngã,em lại ước có anh bên cạnh để an ủi sẻ chia và nâng em dậy.Nhưng tất cả vẫn chỉ là mơ ước,anh đã không còn bên cạnh để cho em một bờ vai vững chãi.
“Nếu không thể là tất cả đối với một ai đó,thì hãy bằng lòng làm một người bạn.Nếu không thể là cả thế giới của người ấy,thì hãy bằng lòng trở thành một khoảnh khắc trong đời”
Có lẽ em nên chấp nhận,bằng lòng làm một khoảnh khắc trong đời anh.Em chợt buồn nhưng không còn khóc cho anh được nữa.Anh đã là hoài niệm của xa xôi.Bất giác,em cầm bút viết vào trang cuối cùng
Ngày…tháng…năm…
Em đã không còn là em của ngày xưa nữa.Cầu chúc cho anh luôn hạnh phúc và bình an.Còn mi,ngủ ngoan nhé,kỉ niệm!
cohonnhien