Người đàn bà gánh

#1
Thứ năm, 11/08/2011, 10:49
Người đàn bà gánh

Ngô Thị Hạnh
con phân thân là nắng
mẹ gánh trời cao
xót xa
chạm tiếng thở dài


Mẹ ơi
Ngày nào mẹ cũng lau nhà
sàn nhà sạch tâm hồn mẹ rỗng
ngày nào mẹ cũng nấu cơm
bữa cơm đầy hạnh phúc dần vơi
mẹ buông sàn nhà đi
mẹ gạt đổ mâm đi
con khẽ thầm thì
để người đàn ông được nuông chiều của mẹ
thức tỉnh khi chẳng còn gì…
Bất lực
không đủ yếu đuối buông
không đủ liều để bỏ
mẹ vẫn lau nhà vẫn cứ nấu cơm
nắng ngoài song đã tàn
nắng trong mẹ sao cứ mãi trong ngần đến khổ
Con lạnh nhìn
nắng khóc vì yêu…
Vô ngôn
Không có lời để nói về nỗi đau mất mẹ
giọt nước mắt rơi cũng vô ích với mẹ rồi
con ôm mẹ hay con ôm đất?!!
dưới thân con tỏa hơi ấm của người.
Gai nhọn đâm vào con lời tiếc nuối
sao hờ hững khi có mẹ kề bên?
bôn ba khắp nơi vì danh lợi
đếm ngược từng ngày
con cũng về cùng mẹ, mẹ ơi!
Bất chợt trăng, bất chợt mưa tháng bảy
con hiểu rằng thân này của mẹ cha
bất ngờ... mình bất hiếu!
Mẹ vẫn mỉm cười.
Người đàn bà gánh
Mẹ gánh con về phố
gánh nỗi mưu sinh của một gia đình
thời của những người đàn bà bươn chải
cha có là tầm gửi?
Cha chìm trong bóng mình
một thời người hùng phong sương trận mạc
thương cha mẹ xát muối vào lòng
thương con mẹ tảo tần lặng bước
những lúc buồn nước mắt nghẹn rơi
gánh cả nước non
khi cha đau thì mẹ đừng đau nhé
vai đâu cha dựa, mẹ à
con phân thân là nắng
mẹ gánh trời cao
xót xa
chạm tiếng thở dài.
Nỗi đau chuông gió
Mười đầu ngón tay tê
vì mưa, gió, bão, lạnh
cha không lời âu yếm
con không biết cầm tay
hơi ấm tự mẹ đâu?
chỉ sống vì người khác.
Con khóc mẹ đau
cha sầu mẹ héo
ruộng vườn khô mẹ nứt nẻ cõi lòng
mẹ đã là chuông gió
khóc theo chiều cha xô?
Chuông bằng xương bằng thịt
đau muôn đời xanh xao
cha ơi đừng xô nữa
làn da yêu đã già.
Bí mật của hạnh phúc
Bí mật của mẹ nằm trong tay mẹ
gạo nấu thành cơm
nước lã thành chất dưỡng nuôi thân thể
huyền diệu ấy lẽ ra là hạnh phúc
ai có thể ngờ
Mẹ quét nhà, rác chảy ra sân
cha quét nhà, rác chảy vào ngực mẹ
rát buốt
khối u chiếm hữu ngàn đời ghen bóng ghen gió
khối u gia trưởng ngàn đời đánh đập chửi thề khi chẳng được nuông chiều
bi kịch gia đình ai biết nguyên do?
Mẹ rửa mặt
mồ hôi hòa tan vào nước
cha rửa mặt
giọt mặn chảy vào đôi mắt mẹ cay
hoa tàn
nắng tắt
Nhức nhối giận thân mình
con không biết đời là cõi khổ vạn năm
rồi khóc
Yêu con
cha cần mình đổi thay
yêu con
mẹ có quyền kiêu hãnh
tổ ấm biết giật mình lúc sắp lung lay
Biết đâu
chỉ một cái nắm tay
có thể cha trở về với mẹ
trở về với chính mình bản thể yêu thương
nắng cũng vịn tình đứng dậy.
 

Bình luận bằng Facebook

Top