Hải tròn mắt, anh thoắt mừng vì có đồng minh, dù đồng minh chỉ là cô gái mảnh dẻ, anh quýnh quáng níu lấy tay cô:
− Nói giúp anh với Nam ơi, tự dưng họ muốn giật máy của anh.
− Tự dưng sao được. - Một cô gái lên tiếng ngay - Bộ tụi này là kẻ cướp sao? Nếu ông không làm bậy thì có ai ở không mà đi giựt máy của ông? Còn đổ thừa vu cáo bậy bạ nữa à?
Hai người đàn ông đã thôi không sấn tới Hải nữa. Một người có cặp kính cận quay lại nhìn Phương Nam:
− Cô đi chung với anh này à?
Cô gật.
− Hai người là nhà báo?
Không kịp thấy ánh mắt nhìn ra dấu của Hải, cô lắc đầu:
− Không.
− Vậy hai người là ai?
Phương Nam ngờ ngờ nhìn anh ta:
− Tụi tôi là thợ ảnh, có gì không?
− Hai người làm ở đâu?
Phương Nam cau mày:
− Xin lỗi anh, tôi hỏi các anh có gì không, anh chưa trả lời, cứ xoay tôi mãi như hỏi cung vậy sao?
Người đeo kính cận cườikhẩy hất hàm về phía Hải:
− Anh ta chụp hình lén chúng tôi. Đã vậy còn mạo nhận là nhà báo, tụi tôi hỏi thẻ nhà báo thì không có.
Thấy Phương Nam ngạc nhiên quay lại mình, Hải gân cổ:
− Ai thèm chụp hình lén, tôi chỉ… thử ống kính thôi mà.
Người đàn ông to con bên kia sừng sộ:
− Chĩa vào tụi này bấm liên tục mà nói thử ống kính à? Anh làm vậy là vi phạm quyền tự do của người ta. Ai cho anh chụp hình? Ai cho anh quyền theo dõi tụi này?
− Ai thèm theo dõi mấy anh. - Hải cố cãi.
Người kính cận bực bội phân bua với Phương Nam:
− Cô cũng thấy đó, anh này nói rõ ràng mà còn cãi nhăng. Cô nói anh ta đưa máy đây cho tụi tôi kiểm tra. Tôi bảo đảm anh ta đã chụp ít nhất cũng chục tấm rồi.
Người đàn ông kia tiếp lời:
− Phải đó, đưa máy đây, khỏi cãi nữa, bằng chứng trong đó đó.
Hải ôm khư khư máy ảnh, miệng hoảng hốt la lên:
− Sao tự dưng bắt tôi đưa máy? Đồ nghề của tôi mà. Tôi không đưa.
− Anh không đưa cũng không được. - Người kia sấn lại quát lên.
− Không đưa ra thì khỏi về.
Thấy không khí lại căng thẳng trở lại, Phương Nam vội lên tiếng:
− Xin các anh đừng tức giận nữa, từ từ giải quyết chứ. Làm ơn nghe tôi nói đã.
Giọng cô nhỏ nhưng nghiêm trang lại có tác dụng trong lúc này, người đeo kính cận cũng giữtay anh bạn hung hăng bên mình lại Phương Nam đến bên Hải, cô chìa tay:
− Anh đưa máy cho em.
Hải xua tay:
− Không được, bọn họ… Cô gắt lời:
− Anh cứ đưa em, em giữ cho. Họ cũng là người đàng hoàng, không hồ đồ giật phá máy anh đâu. Nhất là giật trên tay đàn bà con gái.
Người đàn ông đeo kính chỉ nhìn cô không nói gì. Hải ngần ngừ rồi cũng đưa máy cho Phương Nam.
Cầm máy trên tay, cô liếc qua màn hình. Con số sáu hiển thị trên đó làm cô ngao ngán. Có sáu bô ảnh cũng bị bao vây, chán cho ông sư huynh của cô chưa.
Nhìn lên người kính cận mà cô đoán có thể là đứng đầu nhóm, Phương Nam nhỏ nhẹ:
− Chắc chỉ là hiểu lầm thôi, anh em chúng tôi đến đây săn ảnh, có lẽ ảnh thấy các anh chị trẻ trung, vui vẻ nên chộp vài tấm kỷ niệm, vô tình làm các anh chị tức giận. Các anh chị cho tôi xin lỗi.
Một cô gái đứng mé sau vọt miệng:
− Khỏi xin lỗi, cố ý chụp lén người ta, bị bắt gặp quả tang còn xin lỗi cái gì, đưa máy đây là kiểm tra ra bằng chứng liền. Hỏi ổng coi ổng muốn chụp ai.
Lờ đi mấy lời nói kích động kia, Phương Nam mỉm cười vẫn nói với người đeo kính ra vẻ là người lịch sự và trầm tĩnh nhất trong bọn:
− Các anh chỉ khó chịu vì bị chụp lén thôi chứ gì? Các anh chị đâu có thù hằn gì anh em tôi, phải không?
Chưa hiểu hết ý cô, anh ta cũng gật nhẹ đầu:
− Đúng rồi.
Hải định giữ tay Phương Nam nhưng không kịp nữa. Cô mở nắp lưng máy và tháo tung cuốn phim chỉ vừa chụp mấy tấm ra. Ngẩng lên, cô nhìn họ:
− Vừa ý các anh chị rồi chứ?
Ánh mắt người kính cận chựng lại. Anh ta ngẩn người nhìn cuốn phim đã hỏng trên tay Phương Nam:
− Cô… huỷ nó à?
Phương Nam mỉm cười trước câu hỏi ngớ ngẩn:
− Thì mọi người thấy rồi. Cho dù anh tôi cố ý hay vô tình chụp các anh chị, dù mấy tấm phim đó xấu đẹp ra sao thì cũng lộ sáng hết xài rồi. Hết phim là hết chuyện, đúng không?
Người keo kính phân vân. Có tiếng gọi như nhắc chừng phía sau khiến anh ta quay lại. Phương Nam nhìn thấy người đàn ông trẻ có cái đầu tóc xám bạc suýt va vào cô khi nãy, không biết từ lúc nào đã trở vào đứng cạnh các cô gái.
Gương mặt đã bớt khó chịu, anh ta rút túi lấy ra vật gì đó rồi bước tới đưa cho cô. Ngó xuống tờ giấy bạc trên tay anh ta, Phương Nam nhíu mày:
− Là gì vậy?
Người kia hắng giọng:
− Coi như chúng tôi mua cuốn phim này. Đây, cô cầm lấy đi.
Ngước nhìn mấy cặp mắt thiếu thiện cảm trước mặt, Phương Nam chợt cười nhạt:
− Không cần. Dân nhiếp ảnh chúng tôi cũng có khi tốn phim, mất tiền một cách vô ích. Lỡ hứng trí chụp những bức ảnh vô dụng, không xài được thì bỏ là chuyện bình thường thôi. Một cuốn phim thì có đáng gì.
Liếc xéo gã đàn ông có ý kiến khinh người kia, cô mỉa mai:
− Phim đã huỷ rồi, chúng tôi đi được chứ?
Tờ giấy bạc vẫn chìa ra, gã đàn ông có cái đầu tóc lạ kia cau mày nhìn cô. Không chờ phản ứng của bọn họ, cô xốc lại túi máy và quay qua Hải:
− Về thôi anh Hải. Chiều rồi.
Len qua nhóm người kia, Phương Nam vẫn còn cảm thấy sự bực tức còn âm ỉ trong họ. Trong lúc Hải nổ máy xe, cô cất máy vào túi cho anh, rồi leo lên yên sau.
Phóng xe ra đường lộ, chạy được một quãng, Hải ngoái đầu chắt lưỡi:
− Trời ạ, cũng nhờ em vô kịp lúc, mấy người đó hung dữ thấy mà ớn.
Phương Nam nhướng mắt:
− Biết họ dữ sao anh không rút bỏ phim ra cho rồi. Người ta đang nóng mà anh lại cứ khăng khăng ôm máy quyết tử, kiểu đó thì còn yên lành sao được.
Giọng Hải ỉu xìu:
− Thấy có em vô bọn họ mới dịu lại, chứ lúc đầu cả đám cứ la ó hầm hè như muốn giật lấy máy của anh, đưa máy cho tụi nó là cầm bằng lượm lại đống phế thải sao. Lúc đó quýnh lên, anh đâu nhớ gì, chỉ biết ôm giữ máy thôi.
Phương Nam mỉm cười. Cô biết tính Hải, dân cầm máy ai cũng quí đồ nghề, nhưng chưa có ai cưng quí ảnh như anh. May mà anh chịu tin tưởng cô, nếu anh không đưa máy cho cô, chỉ tổ cho sự việc ầm ĩ hơn lên thôi.
− Tại anh chọc giận người ta nên họ giận lên hù vậy anh mà thôi. - Phương Nam chắt lưỡi. - Ai biểu anh mạo danh tùm lum, không phải nhà báo mà cũng tự nhận làm gì?
Hải ngượng ngập một tay gãi đầu:
− Anh có một mình mới quýnh lên nói sảng tùm lum như vậy, tưởng bọn họ thông cảm bỏ qua, ai dè lại lớn chuyện hơn.
Anh thở cái khì:
− Phải chi có em ở đó từ đầu thì đâu có đến nỗi.
Phương Nam cười. Hải lớn tuổi hơn cô, nhưng chỉ vừa vào nghề ảnh hơn năm nay thôi, xưa nay anh chỉ chuyên ngồi phòng Lab nên kinh nghiệm bấm máy bên ngoài không bằng cô.
Những lần đeo túi máy theo ba, theo các anh chị có tay nghề đi săn ảnh khắp nơi đã cho Phương Nam một sự vững vàng, tạm thời đủ xử sự nếu có vướng mắc. Và cũng may mà lần này đám người kia cũng chỉ muốn hù doạ anh mà thôi.
Cô im lặng một lúc rồi chợt thắc mắc:
− Mà sao anh chụp hình bọn họ vậy? Mấy cô gái kia đẹp thật đó, nhưng đâu có đáng để anh mạo hiểm chụp bừa như vậy?
Hải chắc lưỡi:
− Thật ra, anh đâu có cố ý chụp mấy con nhỏ đó. Người anh muốn chụp là ca sĩ thôi. Ai mà dè mấy tên bạn hắn hung dữ quá như vậy, mới bấm có mấy tấm đã bị tụi nó phát hiện làm dữ tùm lum.
Phương Nam ngạc nhiên:
− Ca sĩ? Ca sĩ nào ở đó?
Đến lượt Hải ngạc nhiên nhìn lại cô em:
− Là Minh Khang đó. Bộ em không nhận ra sao?
Phương Nam nhíu mày:
− Minh Khang?
Minh Khang thì mấy năm gần đây tiếng tăm nổi như cồn, dĩ nhiên dù không là dân sành ca nhạc, cô cũng có nghe danh loáng thoáng, nhưng trong đám người dữ dằn khi nãy, ai là ca sĩ đấy nhỉ?
Cô ngờ ngợ điểm lại mặt mũi mấy người đàn ông khi nãy rồi chợt nhớ đến người đã nhăn nhó suýt đụng cô ở cửa rồi sau đó lại trở vô xuỳ tiền một cách khinh người.
Anh nói cái gã có mái tóc ngắn mà bạc lấm tấm đó à? Cái người có sáng kiến thấy ghét là đưa tiền đền cuốn phim cho mình?
Hải gật:
− Ừ, tên đó đó.
Cô cau mày:
− Ca sĩ nổi tiếng à? Hèn gì mặt mũi ngạo mạn quá trời. Nhưng sao ca sĩ gì mà có bạn bè… xã hội đen quá vậy, chưa chi nổi quạu đòi kiểm tra máy người ta?
Hải cũng gật đầu nói theo:
− Đòi giật máy là mấy cô nàng kia thôi, tại mấy cô đó nên sự việc mới như nghiêm trọng như vậy. Anh không biết trong mấy cô đó có ai nổi tiếng, có ai trốn bồ, trốn chồng đi chơi lén hay không mà vừa phát hiện anh chụp hình đã giật mình la làng rồi. Làm mấy tên kia cũng hùng hổ luôn.
Cô vẫn chưa hết thắc mắc:
− Nhưng anh chụp hình cái gã Minh Khang đó làm gì? Anh đâu phải là nhà báo? Mà có là nhà báo cũng đâu cần chộp ảnh lén kiểu đó? Sao không đường đường chính chính đề nghị thẳng?
− Đề nghị thì còn khuya mới chụp được.
− Bộ hắn ta khó chịu lắm à?
− Phương Nam lạ lùng. - Xin chụp một vài tấm làm kỷ niệm cũng không cho?
Hải thở ra:
− Vậy là em không biết rồi, đám Hùng Cồ hôm trước nói chuyện với nhau ở Lab của anh có nhắc qua mấy tài tử và ca sĩ, người mẫu. Tụi nó đồng công nhận là trong số những ngôi sao đó thì Huyền Vân và Minh Khang là hai nhân vật trốn phóng viên ảnh kỹ nhất.
Thấy cô tròn mắt chưa hiểu hết, Hải giải thích thêm:
− Chỉ trừ những lúc lên sân khấu, còn thì ít khi chụp được hắn ở ngoài giống như hai người đó không thích được lăng xê ảnh vậy, cho nên nếu em để ý sẽ thấy, báo chí hay đăng tải hình ảnh người này người nọ, nhưng rất hiếm ảnh của hai người này mặc dù họ cũng khá nổi tiếng.
Phương Nam sốt ruột:
− Nhưng chuyện đó thì có can dự vào chuyện anh chộp ảnh người ta? Bộ muốn có mấy tấm phóng to chưng ở phòng Lab của anh chơi sao? Anh đâu có sính tài tử như vậy?
Hải gãi đầu thở ra:
− Anh mà khoái mấy cái hình ảnh này. Tại tụi thằng Hùng Cồ hôm đó cá nhau tên nào săn được ảnh của Minh Khang, nhất là những ảnh bất ngờ, thì sẽ được tôn làm thợ săn đệ nhất, là paparazi Việt Nam.
Phương Nam bật cười:
− Hiểu rồi. Anh ngồi uống nước, thấy đám người ghé vô quán lại có gã ca sĩ nên nhân cơ hội bấm đại vài tấm tính về lấy le với bạn bè chứ gì.
Thấy Hải gật đầu ỉu xìu như thú nhận, cô chắt lưỡi:
− Người ta chứ có phải thú giữ gì đâu mà mấy anh đòi làm thợ săn, vả lại đây là Việt Nam, người ta có quyền tự do riêng tư đó anh, mấy anh học làm paparazi không được đâu.
Hải làu bàu:
− Thì vậy. Anh tưởng có dịp may gặp mặt hắn thì lắp phim bắn vài pô về khoe tụi nó chơi. Ai dè vướng cái đám con gái kia, làm mất cuốn phim mà lại còn suýt bị phá máy nữa chứ.
Phương Nam cười lắc đầu:
− Mỗi nghề mỗi giới đều có phạm vi làm việc riêng mà, ai biểu anh phạm vô điều cấm kỵ của người ta. Đừng nói gì mấy cô đó, ngay cả em, nếu phát hiện có người theo dõi chụp hình lén mình, giận lên cũng dám đòi phá máy người ta lắm.
Hải trề môi:
− Biết cô dữ rồi, cô Hai. Đâu ai dám mạo phạm cô.
Phương Nam cười khì:
− Nhưng hỏi thật nhé, giờ thoát nạn anh biết ngán chưa? Đâu phải cầm máy là muốn chụp gì thì chụp.
Hải cũng cười:
− Ừ, cũng hú hồn. Vì chầu nhậu của đám thằng Hùng mà bị phá máy là hết mặt mũi ngó anh em rồi, hổng thèm nữa đâu.
Ngẫm nghĩ sao, anh lại nói:
− Cám ơn nhỏ hồi nãy cứu vãn tình thế cho anh, dẫn em ăn kem, chịu không?
Phương Nam nheo mắt cười:
− Tình nguyện đãi thật à?
Hải trợn mắt:
− Sao lại không thật? Em đừng tưởng anh là trùm sò thiệt chứ. Đúng chuyện thì anh đãi thôi. Sao, có muốn đi không?
Phương Nam cười hì hì:
− Anh Hải đãi thì sao lại từ chối. Kem Bạch Đằng phải không? Nói trước là em ngon miệng thì ăn hai ba ly đó nhé.
Hải cười nhưng dường như nụ cười bớt tươi:
− Ờ thì… hai ba ly cũng được chứ sao. Bù cho em hồi nãy vô quán mà không kịp uống miếng nước nào.
Phương Nam cười thầm. Cô chỉ muốn doạ ông sư huynh nổi danh xài kỹ thôi, chứ với vẻ bụi bặm mệt nhọc hôm nay, cô chỉ muốn về nhà tắm rửa và ngủ một giấc hơn là cố ăn mấy ly kem cho anh méo mặt.
Hải đã cho xe tăng tốc. Chiều cũng xuống màu. Khi hai người về đến thành phố thì khắp nơi đã lên đèn.
Phương Nam ngồi im, mắt cô nhìn ngớ ngẩn cánh hoa hồng lẻ loi trên bàn. Thức ở ghế đối diện huơ tay phân trần:
− Anh thật sự không muốn mất em, nhưng mẹ anh… Phương Nam bặm môi. Cách nói ngắc ngứ nhưng và nhưng mà nãy giờ của anh làm cô thấy khó thở. Mẹ anh không thích cô, cô biết. Cô đã gặp bà tất cả là hai lần, bà luôn làm mặt lạnh lùng với mỗi nụ cười, mỗi câu nói của cô.
Đành rằng tính cô hời hợt, đành rằng có lúc cô khỉ nhọt như con trai, đành rằng có khi cô ngoan cố và hay cãi lý, nhưng tất cả là bản tính của cô rồi. Tại sao con trai bà yêu thích cô được còn bà thì không nhỉ? Cô vẫn lễ phép, vẫn tôn trọng bà mà?
Cô đã chủ quan quá ư, khi cứ nghĩ đã là thật tình thì từ từ mà sửa cũng không muộn. Để bây giờ tự dưng anh lại có vẻ mặt nghiêm trọng, có những câu nói cũng nghiêm trọng dành cho cô.
Thức đằng hắng:
− Nam, em… nói gì đi. Đừng im lặng như vậy, anh thấy bứt dứt lắm.
Cô ngước nhìn anh rồi chợt nhếch môi mỉa mai:
− Anh chỉ bứt dứt thôi đã tỏ ra khó chịu, còn anh nghĩ em phải làm sao khi anh hẹn em ra để rồi nãy giờ cứ vòng vo như thế này? Thật ra anh muốn nói với em chuyện gì? Nói rõ hơn đi.
− Chuyện này… rất khó nói.
Cô cười tỉnh:
− Khó quá thì khỏi nói.
Thức nhăn nhó:
− Em lại nói chuyện dửng dưng bài bác kiểu đó rồi. Em không chịu hiểu cho anh, trong khi áp lực ở nhà cứ đè nặng lên anh. Giữ cho em không biết để phiền muộn như trước nay thì anh giữ hết được rồi. Bây giờ muốn cho em biết thì lại thấy em như vậy.
Phương Nam ngẩng cao đầu:
− Xưa nay em là vậy mà. Anh cứ quan trọng hoá vấn đề. Nếu vướng mắc của anh mà quàng vào em thì chẳng có chuyện gì phức tạp hết.
− Nhưng chuyện mà nhà anh đang áp lực với anh là… chuyện tụi mình.
Cô cười nhạt:
− Cũng vậy, chẳng ai có thể ép em làm điều em không muốn, nhất là ép chuyện tình cảm.
Thức nóng nảy kêu lên:
− Vậy em cứ nói đi, em muốn anh phải làm sao?
Chưa nói gì cho rõ, bây giờ lại hỏi cô tính sao. Phương Nam nhăn mặt không hiểu nổi anh.
− Không phải em muốn là được, cũng đừng hỏi em như vậy. Anh phải biết mình cần làm gì chứ. Gia đình làm áp lực với anh chuyện gì?
Thức im lặng. Mất mấy giây sau anh ngập ngừng nói:
− Anh… xin lỗi em, Phương Nam.
Một tia thất vọng thoáng qua đáy mắt, cô nhếch môi:
− Nói câu này tức là anh cũng đã có quyết định rồi, vậy sao còn hỏi ý em nữa?
Thức hơi lúng túng:
− Không phải anh muốn quyết định theo ý mình mà được.
Anh nhìn cô rồi mềm giọng:
− Em… đừng giận anh.
Cô bật cười khan:
− Anh ngộ quá. Hôm kia còn đi chơi vui vẻ, hôm nay hẹn em ra rồi đột ngột nói lòng vòng cuối cùng không ngoài mục đích chia tay. Đối xử với em như vậy mà anh còn đòi em không được giận anh à?
− Không phải, anh không nói chia tay, anh chỉ muốn… Cô ngạc nhiên nhìn anh:
− Không chia tay thì là cái gì?
Thức nhăn mặt thở hắt ra.
− Nếu anh có thể làm tất cả theo ý mình, thì không bao giờ có cuộc nói chuyện này đâu. Em phải hiểu cho anh mới được.
Liếc qua Phương Nam, anh chép miệng phân trần:
− Quen biết em, anh thấy mình rất vui vẻ. Anh biết nhiều cô gái rồi nhưng anh thấy hợp nhất với em, anh biết nếu mình là vợ chồng thì là một cặp rất xứng đôi. Nhưng lúc nào em cũng tỏ ra hời hợt và vô tâm quá đối với anh. Có lúc lại làm anh tự hỏi có thật em cũng yêu anh, cũng ý thức mình đang là bạn gái của anh?
Phương Nam im lặng. Cô biết anh đang muốn ám chỉ điều gì. Cô có nhiều bạn bè, người quen, chỉ cần thấy tiện cho công việc, cô sẵn sàng ngồi sau yên xe người khác chở đi. Gặp ai, cô cũng vui vẻ và trò chuyện thoải mái, tự nhiên.
Thức thì có tật hay bắt bẻ và gây sự lãng khách. Đã bao nhiêu lần anh và cô cãi cô nhau về chuyện này rồi. Lần nào Thức cũng đành chịu thua cô, nhưng cô biết anh rất ấm ức. Còn cô, luôn nghĩ đó là chuyện bình thường, luôn nghĩ đơn giản là mình không có gì thì không cần e ngại.
Thức liếc qua cô rồi lại thở dài:
− Mẹ anh đã thu xếp tất cả rồi, cuối tháng này là ngày cưới.
Phương Nam ngẩng lên. Không hiểu gì hết, cô nhìn anh:
− Anh nói… cái gì cưới? Ai cưới ai?
Mắt quan sát cô, anh khẽ gật đầu:
− Là… cô gái mà hôm trước anh nói với em đó, cô cận thị nặng, học ngành tin học mà mẹ anh bắt anh đi coi mắt.
Cô tròn mắt, tự dưng thấy mình cà lăm:
− Ý anh nói… sẽ… cưới cô ta? Là đám cưới của anh?
Thức lại gật đầu.
Như một luồng điện xét ngang, Phương Nam nghệt mặt nhìn anh. Chuyện đi coi mắt anh có kể cô nghe, cô nhớ hôm đó mình đã cười rũ rượi và trêu chọc anh như thế nào.
Mẹ anh không thích anh quen biết cô, nên đã thỉnh thoảng dàn xếp cho anh đi coi mắt con cháu của bạn bè hoặc người quen. Chuyện đã thường và vốn tin tưởng anh, tin tưởng mình nên cô không hề lấy đó mà bực bội. Không ngờ đến bây giờ, người bị sốc nặng, bị chưng hửng là cô.
Dựa phịch lưng vào thành ghế, Phương Nam hoang mang lẩm bẩm:
− Vậy là ý định của mẹ anh đã thành rồi, anh đã chọn một trong những cô gái đi coi mắt mà lấy làm vợ. Là chuyện thật rồi. Anh hẹn em ra, nói chia tay với em để lấy vợ à? Mục đích của anh hôm nay là vậy?
Mắt vẫn nhìn cô đăm đăm. Thức không nói gì.
Im nặng một lúc để trấn tĩnh và tập cho quen với cái tin bất ngờ này, Phương Nam ngẩng lên nhìn anh chằm chằm:
− Em có thể hỏi anh vài câu không?
Cô rào đón lịch sự khiến Thức càng thận trọng, anh gật đầu:
− Em hỏi đi.
Cô ngập ngừng:
− Anh gặp cô gái ấy mấy lần rồi?
Thức nói nhẹ nhàng:
− Hai lần. Lần đầu anh đã kể em nghe rồi, và còn lần thứ hai là ngày hôm qua.
Phương Nam nhìn sững anh:
− Anh chỉ gặp cô ta có hai lần mà quyết định cưới sao?
− Là mẹ anh muốn vậy. - Thức đáp gọn.
− Và anh đã đồng ý?
Thức chậm rãi nói:
− Anh chưa trả lời rõ ràng, nhưng mẹ anh đã xúc tiến chuyện cưới hỏi cả nửa tháng nay rồi. Anh không biết phải cãi lại bằng cách nào.
Cô thừ người ra lẩm bẩm:
− Vậy đây là lý do chính thức để anh nói chia tay?
Thức thẳng người lên đính chính:
− Không phải, anh không hề muốn chia tay, anh chỉ hỏi em phải làm sao thôi. Ý mẹ anh là như vậy, chuẩn bị hết rồi, giờ làm sao?
Cô nổi nóng kêu lên:
− Vậy là anh muốn sao? Anh không phải chia tay, chỉ nói toạc ra rồi hỏi tôi làm sao à? Anh cưới vợ thình lình như vậy mà còn hỏi tôi làm sao? Tôi biết làm gì mà nói đây? Tại sao không khi nào anh tự quyết định cho mình? Đám cưới là chuyện quan hệ cả đời mà.
Nheo mắt nhìn cô, Thức nghiêm giọng:
− Anh biết. Anh đã hơn một lần tự quyết định cho mình, đó là quyết định đeo đuổi em, và muốn lấy em, nhưng em cứ muốn đùa chơi chẳng chịu nghiêm chỉnh.
Cô ngơ ngác:
− Tôi đâu có đùa chơi bao giờ.
Chồm người qua, Thức hỏi gặng:
− Vậy sao anh đòi cưới, em lại không chịu?
Cô nhăn mặt né tránh ánh mắt soi mói của anh:
− Đám cưới cái gì mà đám cưới. Mình mới cặp bồ đây, hiểu nhau còn chưa hết. Vả lại tôi chỉ mới hai mươi, anh thì vừa ra trường mà. Có gì phải gấp chứ?
Thức gạt đi:
− Hai mươi thì đã sao, mới ra trường thì có gì cản trở? Tại em không chịu chín chắn thôi. Em đã hai mươi rồi, có nghề nhiếp ảnh, tự làm ra tiền được nữa mà, em còn chờ đợi cái gì?
Phương Nam phàn nàn:
− Anh đừng trở lại chuyện này hoài.
Tay vung lên, giọng anh như tức giận:
− Anh đã từng nói với em rồi, anh là con trai trưởng, ba mẹ kỳ vọng và áp lực lên anh nặng nề biết bao nhiêu. Anh chỉ muốn lấy em làm vợ, câu này anh đã nói mười lần rồi, có lần nào em nghe mà không cười sặc sụa, nhăn nhở như nghe tấu hài đâu.
Câu bắt lỗi của anh làm cô phiền lòng:
− Là tại… em thấy lời đề nghị ấy mau quá, mình còn chưa kịp hiểu hết về nhau… Thức bực tức:
− Nói giúp anh với Nam ơi, tự dưng họ muốn giật máy của anh.
− Tự dưng sao được. - Một cô gái lên tiếng ngay - Bộ tụi này là kẻ cướp sao? Nếu ông không làm bậy thì có ai ở không mà đi giựt máy của ông? Còn đổ thừa vu cáo bậy bạ nữa à?
Hai người đàn ông đã thôi không sấn tới Hải nữa. Một người có cặp kính cận quay lại nhìn Phương Nam:
− Cô đi chung với anh này à?
Cô gật.
− Hai người là nhà báo?
Không kịp thấy ánh mắt nhìn ra dấu của Hải, cô lắc đầu:
− Không.
− Vậy hai người là ai?
Phương Nam ngờ ngờ nhìn anh ta:
− Tụi tôi là thợ ảnh, có gì không?
− Hai người làm ở đâu?
Phương Nam cau mày:
− Xin lỗi anh, tôi hỏi các anh có gì không, anh chưa trả lời, cứ xoay tôi mãi như hỏi cung vậy sao?
Người đeo kính cận cườikhẩy hất hàm về phía Hải:
− Anh ta chụp hình lén chúng tôi. Đã vậy còn mạo nhận là nhà báo, tụi tôi hỏi thẻ nhà báo thì không có.
Thấy Phương Nam ngạc nhiên quay lại mình, Hải gân cổ:
− Ai thèm chụp hình lén, tôi chỉ… thử ống kính thôi mà.
Người đàn ông to con bên kia sừng sộ:
− Chĩa vào tụi này bấm liên tục mà nói thử ống kính à? Anh làm vậy là vi phạm quyền tự do của người ta. Ai cho anh chụp hình? Ai cho anh quyền theo dõi tụi này?
− Ai thèm theo dõi mấy anh. - Hải cố cãi.
Người kính cận bực bội phân bua với Phương Nam:
− Cô cũng thấy đó, anh này nói rõ ràng mà còn cãi nhăng. Cô nói anh ta đưa máy đây cho tụi tôi kiểm tra. Tôi bảo đảm anh ta đã chụp ít nhất cũng chục tấm rồi.
Người đàn ông kia tiếp lời:
− Phải đó, đưa máy đây, khỏi cãi nữa, bằng chứng trong đó đó.
Hải ôm khư khư máy ảnh, miệng hoảng hốt la lên:
− Sao tự dưng bắt tôi đưa máy? Đồ nghề của tôi mà. Tôi không đưa.
− Anh không đưa cũng không được. - Người kia sấn lại quát lên.
− Không đưa ra thì khỏi về.
Thấy không khí lại căng thẳng trở lại, Phương Nam vội lên tiếng:
− Xin các anh đừng tức giận nữa, từ từ giải quyết chứ. Làm ơn nghe tôi nói đã.
Giọng cô nhỏ nhưng nghiêm trang lại có tác dụng trong lúc này, người đeo kính cận cũng giữtay anh bạn hung hăng bên mình lại Phương Nam đến bên Hải, cô chìa tay:
− Anh đưa máy cho em.
Hải xua tay:
− Không được, bọn họ… Cô gắt lời:
− Anh cứ đưa em, em giữ cho. Họ cũng là người đàng hoàng, không hồ đồ giật phá máy anh đâu. Nhất là giật trên tay đàn bà con gái.
Người đàn ông đeo kính chỉ nhìn cô không nói gì. Hải ngần ngừ rồi cũng đưa máy cho Phương Nam.
Cầm máy trên tay, cô liếc qua màn hình. Con số sáu hiển thị trên đó làm cô ngao ngán. Có sáu bô ảnh cũng bị bao vây, chán cho ông sư huynh của cô chưa.
Nhìn lên người kính cận mà cô đoán có thể là đứng đầu nhóm, Phương Nam nhỏ nhẹ:
− Chắc chỉ là hiểu lầm thôi, anh em chúng tôi đến đây săn ảnh, có lẽ ảnh thấy các anh chị trẻ trung, vui vẻ nên chộp vài tấm kỷ niệm, vô tình làm các anh chị tức giận. Các anh chị cho tôi xin lỗi.
Một cô gái đứng mé sau vọt miệng:
− Khỏi xin lỗi, cố ý chụp lén người ta, bị bắt gặp quả tang còn xin lỗi cái gì, đưa máy đây là kiểm tra ra bằng chứng liền. Hỏi ổng coi ổng muốn chụp ai.
Lờ đi mấy lời nói kích động kia, Phương Nam mỉm cười vẫn nói với người đeo kính ra vẻ là người lịch sự và trầm tĩnh nhất trong bọn:
− Các anh chỉ khó chịu vì bị chụp lén thôi chứ gì? Các anh chị đâu có thù hằn gì anh em tôi, phải không?
Chưa hiểu hết ý cô, anh ta cũng gật nhẹ đầu:
− Đúng rồi.
Hải định giữ tay Phương Nam nhưng không kịp nữa. Cô mở nắp lưng máy và tháo tung cuốn phim chỉ vừa chụp mấy tấm ra. Ngẩng lên, cô nhìn họ:
− Vừa ý các anh chị rồi chứ?
Ánh mắt người kính cận chựng lại. Anh ta ngẩn người nhìn cuốn phim đã hỏng trên tay Phương Nam:
− Cô… huỷ nó à?
Phương Nam mỉm cười trước câu hỏi ngớ ngẩn:
− Thì mọi người thấy rồi. Cho dù anh tôi cố ý hay vô tình chụp các anh chị, dù mấy tấm phim đó xấu đẹp ra sao thì cũng lộ sáng hết xài rồi. Hết phim là hết chuyện, đúng không?
Người keo kính phân vân. Có tiếng gọi như nhắc chừng phía sau khiến anh ta quay lại. Phương Nam nhìn thấy người đàn ông trẻ có cái đầu tóc xám bạc suýt va vào cô khi nãy, không biết từ lúc nào đã trở vào đứng cạnh các cô gái.
Gương mặt đã bớt khó chịu, anh ta rút túi lấy ra vật gì đó rồi bước tới đưa cho cô. Ngó xuống tờ giấy bạc trên tay anh ta, Phương Nam nhíu mày:
− Là gì vậy?
Người kia hắng giọng:
− Coi như chúng tôi mua cuốn phim này. Đây, cô cầm lấy đi.
Ngước nhìn mấy cặp mắt thiếu thiện cảm trước mặt, Phương Nam chợt cười nhạt:
− Không cần. Dân nhiếp ảnh chúng tôi cũng có khi tốn phim, mất tiền một cách vô ích. Lỡ hứng trí chụp những bức ảnh vô dụng, không xài được thì bỏ là chuyện bình thường thôi. Một cuốn phim thì có đáng gì.
Liếc xéo gã đàn ông có ý kiến khinh người kia, cô mỉa mai:
− Phim đã huỷ rồi, chúng tôi đi được chứ?
Tờ giấy bạc vẫn chìa ra, gã đàn ông có cái đầu tóc lạ kia cau mày nhìn cô. Không chờ phản ứng của bọn họ, cô xốc lại túi máy và quay qua Hải:
− Về thôi anh Hải. Chiều rồi.
Len qua nhóm người kia, Phương Nam vẫn còn cảm thấy sự bực tức còn âm ỉ trong họ. Trong lúc Hải nổ máy xe, cô cất máy vào túi cho anh, rồi leo lên yên sau.
Phóng xe ra đường lộ, chạy được một quãng, Hải ngoái đầu chắt lưỡi:
− Trời ạ, cũng nhờ em vô kịp lúc, mấy người đó hung dữ thấy mà ớn.
Phương Nam nhướng mắt:
− Biết họ dữ sao anh không rút bỏ phim ra cho rồi. Người ta đang nóng mà anh lại cứ khăng khăng ôm máy quyết tử, kiểu đó thì còn yên lành sao được.
Giọng Hải ỉu xìu:
− Thấy có em vô bọn họ mới dịu lại, chứ lúc đầu cả đám cứ la ó hầm hè như muốn giật lấy máy của anh, đưa máy cho tụi nó là cầm bằng lượm lại đống phế thải sao. Lúc đó quýnh lên, anh đâu nhớ gì, chỉ biết ôm giữ máy thôi.
Phương Nam mỉm cười. Cô biết tính Hải, dân cầm máy ai cũng quí đồ nghề, nhưng chưa có ai cưng quí ảnh như anh. May mà anh chịu tin tưởng cô, nếu anh không đưa máy cho cô, chỉ tổ cho sự việc ầm ĩ hơn lên thôi.
− Tại anh chọc giận người ta nên họ giận lên hù vậy anh mà thôi. - Phương Nam chắt lưỡi. - Ai biểu anh mạo danh tùm lum, không phải nhà báo mà cũng tự nhận làm gì?
Hải ngượng ngập một tay gãi đầu:
− Anh có một mình mới quýnh lên nói sảng tùm lum như vậy, tưởng bọn họ thông cảm bỏ qua, ai dè lại lớn chuyện hơn.
Anh thở cái khì:
− Phải chi có em ở đó từ đầu thì đâu có đến nỗi.
Phương Nam cười. Hải lớn tuổi hơn cô, nhưng chỉ vừa vào nghề ảnh hơn năm nay thôi, xưa nay anh chỉ chuyên ngồi phòng Lab nên kinh nghiệm bấm máy bên ngoài không bằng cô.
Những lần đeo túi máy theo ba, theo các anh chị có tay nghề đi săn ảnh khắp nơi đã cho Phương Nam một sự vững vàng, tạm thời đủ xử sự nếu có vướng mắc. Và cũng may mà lần này đám người kia cũng chỉ muốn hù doạ anh mà thôi.
Cô im lặng một lúc rồi chợt thắc mắc:
− Mà sao anh chụp hình bọn họ vậy? Mấy cô gái kia đẹp thật đó, nhưng đâu có đáng để anh mạo hiểm chụp bừa như vậy?
Hải chắc lưỡi:
− Thật ra, anh đâu có cố ý chụp mấy con nhỏ đó. Người anh muốn chụp là ca sĩ thôi. Ai mà dè mấy tên bạn hắn hung dữ quá như vậy, mới bấm có mấy tấm đã bị tụi nó phát hiện làm dữ tùm lum.
Phương Nam ngạc nhiên:
− Ca sĩ? Ca sĩ nào ở đó?
Đến lượt Hải ngạc nhiên nhìn lại cô em:
− Là Minh Khang đó. Bộ em không nhận ra sao?
Phương Nam nhíu mày:
− Minh Khang?
Minh Khang thì mấy năm gần đây tiếng tăm nổi như cồn, dĩ nhiên dù không là dân sành ca nhạc, cô cũng có nghe danh loáng thoáng, nhưng trong đám người dữ dằn khi nãy, ai là ca sĩ đấy nhỉ?
Cô ngờ ngợ điểm lại mặt mũi mấy người đàn ông khi nãy rồi chợt nhớ đến người đã nhăn nhó suýt đụng cô ở cửa rồi sau đó lại trở vô xuỳ tiền một cách khinh người.
Anh nói cái gã có mái tóc ngắn mà bạc lấm tấm đó à? Cái người có sáng kiến thấy ghét là đưa tiền đền cuốn phim cho mình?
Hải gật:
− Ừ, tên đó đó.
Cô cau mày:
− Ca sĩ nổi tiếng à? Hèn gì mặt mũi ngạo mạn quá trời. Nhưng sao ca sĩ gì mà có bạn bè… xã hội đen quá vậy, chưa chi nổi quạu đòi kiểm tra máy người ta?
Hải cũng gật đầu nói theo:
− Đòi giật máy là mấy cô nàng kia thôi, tại mấy cô đó nên sự việc mới như nghiêm trọng như vậy. Anh không biết trong mấy cô đó có ai nổi tiếng, có ai trốn bồ, trốn chồng đi chơi lén hay không mà vừa phát hiện anh chụp hình đã giật mình la làng rồi. Làm mấy tên kia cũng hùng hổ luôn.
Cô vẫn chưa hết thắc mắc:
− Nhưng anh chụp hình cái gã Minh Khang đó làm gì? Anh đâu phải là nhà báo? Mà có là nhà báo cũng đâu cần chộp ảnh lén kiểu đó? Sao không đường đường chính chính đề nghị thẳng?
− Đề nghị thì còn khuya mới chụp được.
− Bộ hắn ta khó chịu lắm à?
− Phương Nam lạ lùng. - Xin chụp một vài tấm làm kỷ niệm cũng không cho?
Hải thở ra:
− Vậy là em không biết rồi, đám Hùng Cồ hôm trước nói chuyện với nhau ở Lab của anh có nhắc qua mấy tài tử và ca sĩ, người mẫu. Tụi nó đồng công nhận là trong số những ngôi sao đó thì Huyền Vân và Minh Khang là hai nhân vật trốn phóng viên ảnh kỹ nhất.
Thấy cô tròn mắt chưa hiểu hết, Hải giải thích thêm:
− Chỉ trừ những lúc lên sân khấu, còn thì ít khi chụp được hắn ở ngoài giống như hai người đó không thích được lăng xê ảnh vậy, cho nên nếu em để ý sẽ thấy, báo chí hay đăng tải hình ảnh người này người nọ, nhưng rất hiếm ảnh của hai người này mặc dù họ cũng khá nổi tiếng.
Phương Nam sốt ruột:
− Nhưng chuyện đó thì có can dự vào chuyện anh chộp ảnh người ta? Bộ muốn có mấy tấm phóng to chưng ở phòng Lab của anh chơi sao? Anh đâu có sính tài tử như vậy?
Hải gãi đầu thở ra:
− Anh mà khoái mấy cái hình ảnh này. Tại tụi thằng Hùng Cồ hôm đó cá nhau tên nào săn được ảnh của Minh Khang, nhất là những ảnh bất ngờ, thì sẽ được tôn làm thợ săn đệ nhất, là paparazi Việt Nam.
Phương Nam bật cười:
− Hiểu rồi. Anh ngồi uống nước, thấy đám người ghé vô quán lại có gã ca sĩ nên nhân cơ hội bấm đại vài tấm tính về lấy le với bạn bè chứ gì.
Thấy Hải gật đầu ỉu xìu như thú nhận, cô chắt lưỡi:
− Người ta chứ có phải thú giữ gì đâu mà mấy anh đòi làm thợ săn, vả lại đây là Việt Nam, người ta có quyền tự do riêng tư đó anh, mấy anh học làm paparazi không được đâu.
Hải làu bàu:
− Thì vậy. Anh tưởng có dịp may gặp mặt hắn thì lắp phim bắn vài pô về khoe tụi nó chơi. Ai dè vướng cái đám con gái kia, làm mất cuốn phim mà lại còn suýt bị phá máy nữa chứ.
Phương Nam cười lắc đầu:
− Mỗi nghề mỗi giới đều có phạm vi làm việc riêng mà, ai biểu anh phạm vô điều cấm kỵ của người ta. Đừng nói gì mấy cô đó, ngay cả em, nếu phát hiện có người theo dõi chụp hình lén mình, giận lên cũng dám đòi phá máy người ta lắm.
Hải trề môi:
− Biết cô dữ rồi, cô Hai. Đâu ai dám mạo phạm cô.
Phương Nam cười khì:
− Nhưng hỏi thật nhé, giờ thoát nạn anh biết ngán chưa? Đâu phải cầm máy là muốn chụp gì thì chụp.
Hải cũng cười:
− Ừ, cũng hú hồn. Vì chầu nhậu của đám thằng Hùng mà bị phá máy là hết mặt mũi ngó anh em rồi, hổng thèm nữa đâu.
Ngẫm nghĩ sao, anh lại nói:
− Cám ơn nhỏ hồi nãy cứu vãn tình thế cho anh, dẫn em ăn kem, chịu không?
Phương Nam nheo mắt cười:
− Tình nguyện đãi thật à?
Hải trợn mắt:
− Sao lại không thật? Em đừng tưởng anh là trùm sò thiệt chứ. Đúng chuyện thì anh đãi thôi. Sao, có muốn đi không?
Phương Nam cười hì hì:
− Anh Hải đãi thì sao lại từ chối. Kem Bạch Đằng phải không? Nói trước là em ngon miệng thì ăn hai ba ly đó nhé.
Hải cười nhưng dường như nụ cười bớt tươi:
− Ờ thì… hai ba ly cũng được chứ sao. Bù cho em hồi nãy vô quán mà không kịp uống miếng nước nào.
Phương Nam cười thầm. Cô chỉ muốn doạ ông sư huynh nổi danh xài kỹ thôi, chứ với vẻ bụi bặm mệt nhọc hôm nay, cô chỉ muốn về nhà tắm rửa và ngủ một giấc hơn là cố ăn mấy ly kem cho anh méo mặt.
Hải đã cho xe tăng tốc. Chiều cũng xuống màu. Khi hai người về đến thành phố thì khắp nơi đã lên đèn.
Phương Nam ngồi im, mắt cô nhìn ngớ ngẩn cánh hoa hồng lẻ loi trên bàn. Thức ở ghế đối diện huơ tay phân trần:
− Anh thật sự không muốn mất em, nhưng mẹ anh… Phương Nam bặm môi. Cách nói ngắc ngứ nhưng và nhưng mà nãy giờ của anh làm cô thấy khó thở. Mẹ anh không thích cô, cô biết. Cô đã gặp bà tất cả là hai lần, bà luôn làm mặt lạnh lùng với mỗi nụ cười, mỗi câu nói của cô.
Đành rằng tính cô hời hợt, đành rằng có lúc cô khỉ nhọt như con trai, đành rằng có khi cô ngoan cố và hay cãi lý, nhưng tất cả là bản tính của cô rồi. Tại sao con trai bà yêu thích cô được còn bà thì không nhỉ? Cô vẫn lễ phép, vẫn tôn trọng bà mà?
Cô đã chủ quan quá ư, khi cứ nghĩ đã là thật tình thì từ từ mà sửa cũng không muộn. Để bây giờ tự dưng anh lại có vẻ mặt nghiêm trọng, có những câu nói cũng nghiêm trọng dành cho cô.
Thức đằng hắng:
− Nam, em… nói gì đi. Đừng im lặng như vậy, anh thấy bứt dứt lắm.
Cô ngước nhìn anh rồi chợt nhếch môi mỉa mai:
− Anh chỉ bứt dứt thôi đã tỏ ra khó chịu, còn anh nghĩ em phải làm sao khi anh hẹn em ra để rồi nãy giờ cứ vòng vo như thế này? Thật ra anh muốn nói với em chuyện gì? Nói rõ hơn đi.
− Chuyện này… rất khó nói.
Cô cười tỉnh:
− Khó quá thì khỏi nói.
Thức nhăn nhó:
− Em lại nói chuyện dửng dưng bài bác kiểu đó rồi. Em không chịu hiểu cho anh, trong khi áp lực ở nhà cứ đè nặng lên anh. Giữ cho em không biết để phiền muộn như trước nay thì anh giữ hết được rồi. Bây giờ muốn cho em biết thì lại thấy em như vậy.
Phương Nam ngẩng cao đầu:
− Xưa nay em là vậy mà. Anh cứ quan trọng hoá vấn đề. Nếu vướng mắc của anh mà quàng vào em thì chẳng có chuyện gì phức tạp hết.
− Nhưng chuyện mà nhà anh đang áp lực với anh là… chuyện tụi mình.
Cô cười nhạt:
− Cũng vậy, chẳng ai có thể ép em làm điều em không muốn, nhất là ép chuyện tình cảm.
Thức nóng nảy kêu lên:
− Vậy em cứ nói đi, em muốn anh phải làm sao?
Chưa nói gì cho rõ, bây giờ lại hỏi cô tính sao. Phương Nam nhăn mặt không hiểu nổi anh.
− Không phải em muốn là được, cũng đừng hỏi em như vậy. Anh phải biết mình cần làm gì chứ. Gia đình làm áp lực với anh chuyện gì?
Thức im lặng. Mất mấy giây sau anh ngập ngừng nói:
− Anh… xin lỗi em, Phương Nam.
Một tia thất vọng thoáng qua đáy mắt, cô nhếch môi:
− Nói câu này tức là anh cũng đã có quyết định rồi, vậy sao còn hỏi ý em nữa?
Thức hơi lúng túng:
− Không phải anh muốn quyết định theo ý mình mà được.
Anh nhìn cô rồi mềm giọng:
− Em… đừng giận anh.
Cô bật cười khan:
− Anh ngộ quá. Hôm kia còn đi chơi vui vẻ, hôm nay hẹn em ra rồi đột ngột nói lòng vòng cuối cùng không ngoài mục đích chia tay. Đối xử với em như vậy mà anh còn đòi em không được giận anh à?
− Không phải, anh không nói chia tay, anh chỉ muốn… Cô ngạc nhiên nhìn anh:
− Không chia tay thì là cái gì?
Thức nhăn mặt thở hắt ra.
− Nếu anh có thể làm tất cả theo ý mình, thì không bao giờ có cuộc nói chuyện này đâu. Em phải hiểu cho anh mới được.
Liếc qua Phương Nam, anh chép miệng phân trần:
− Quen biết em, anh thấy mình rất vui vẻ. Anh biết nhiều cô gái rồi nhưng anh thấy hợp nhất với em, anh biết nếu mình là vợ chồng thì là một cặp rất xứng đôi. Nhưng lúc nào em cũng tỏ ra hời hợt và vô tâm quá đối với anh. Có lúc lại làm anh tự hỏi có thật em cũng yêu anh, cũng ý thức mình đang là bạn gái của anh?
Phương Nam im lặng. Cô biết anh đang muốn ám chỉ điều gì. Cô có nhiều bạn bè, người quen, chỉ cần thấy tiện cho công việc, cô sẵn sàng ngồi sau yên xe người khác chở đi. Gặp ai, cô cũng vui vẻ và trò chuyện thoải mái, tự nhiên.
Thức thì có tật hay bắt bẻ và gây sự lãng khách. Đã bao nhiêu lần anh và cô cãi cô nhau về chuyện này rồi. Lần nào Thức cũng đành chịu thua cô, nhưng cô biết anh rất ấm ức. Còn cô, luôn nghĩ đó là chuyện bình thường, luôn nghĩ đơn giản là mình không có gì thì không cần e ngại.
Thức liếc qua cô rồi lại thở dài:
− Mẹ anh đã thu xếp tất cả rồi, cuối tháng này là ngày cưới.
Phương Nam ngẩng lên. Không hiểu gì hết, cô nhìn anh:
− Anh nói… cái gì cưới? Ai cưới ai?
Mắt quan sát cô, anh khẽ gật đầu:
− Là… cô gái mà hôm trước anh nói với em đó, cô cận thị nặng, học ngành tin học mà mẹ anh bắt anh đi coi mắt.
Cô tròn mắt, tự dưng thấy mình cà lăm:
− Ý anh nói… sẽ… cưới cô ta? Là đám cưới của anh?
Thức lại gật đầu.
Như một luồng điện xét ngang, Phương Nam nghệt mặt nhìn anh. Chuyện đi coi mắt anh có kể cô nghe, cô nhớ hôm đó mình đã cười rũ rượi và trêu chọc anh như thế nào.
Mẹ anh không thích anh quen biết cô, nên đã thỉnh thoảng dàn xếp cho anh đi coi mắt con cháu của bạn bè hoặc người quen. Chuyện đã thường và vốn tin tưởng anh, tin tưởng mình nên cô không hề lấy đó mà bực bội. Không ngờ đến bây giờ, người bị sốc nặng, bị chưng hửng là cô.
Dựa phịch lưng vào thành ghế, Phương Nam hoang mang lẩm bẩm:
− Vậy là ý định của mẹ anh đã thành rồi, anh đã chọn một trong những cô gái đi coi mắt mà lấy làm vợ. Là chuyện thật rồi. Anh hẹn em ra, nói chia tay với em để lấy vợ à? Mục đích của anh hôm nay là vậy?
Mắt vẫn nhìn cô đăm đăm. Thức không nói gì.
Im nặng một lúc để trấn tĩnh và tập cho quen với cái tin bất ngờ này, Phương Nam ngẩng lên nhìn anh chằm chằm:
− Em có thể hỏi anh vài câu không?
Cô rào đón lịch sự khiến Thức càng thận trọng, anh gật đầu:
− Em hỏi đi.
Cô ngập ngừng:
− Anh gặp cô gái ấy mấy lần rồi?
Thức nói nhẹ nhàng:
− Hai lần. Lần đầu anh đã kể em nghe rồi, và còn lần thứ hai là ngày hôm qua.
Phương Nam nhìn sững anh:
− Anh chỉ gặp cô ta có hai lần mà quyết định cưới sao?
− Là mẹ anh muốn vậy. - Thức đáp gọn.
− Và anh đã đồng ý?
Thức chậm rãi nói:
− Anh chưa trả lời rõ ràng, nhưng mẹ anh đã xúc tiến chuyện cưới hỏi cả nửa tháng nay rồi. Anh không biết phải cãi lại bằng cách nào.
Cô thừ người ra lẩm bẩm:
− Vậy đây là lý do chính thức để anh nói chia tay?
Thức thẳng người lên đính chính:
− Không phải, anh không hề muốn chia tay, anh chỉ hỏi em phải làm sao thôi. Ý mẹ anh là như vậy, chuẩn bị hết rồi, giờ làm sao?
Cô nổi nóng kêu lên:
− Vậy là anh muốn sao? Anh không phải chia tay, chỉ nói toạc ra rồi hỏi tôi làm sao à? Anh cưới vợ thình lình như vậy mà còn hỏi tôi làm sao? Tôi biết làm gì mà nói đây? Tại sao không khi nào anh tự quyết định cho mình? Đám cưới là chuyện quan hệ cả đời mà.
Nheo mắt nhìn cô, Thức nghiêm giọng:
− Anh biết. Anh đã hơn một lần tự quyết định cho mình, đó là quyết định đeo đuổi em, và muốn lấy em, nhưng em cứ muốn đùa chơi chẳng chịu nghiêm chỉnh.
Cô ngơ ngác:
− Tôi đâu có đùa chơi bao giờ.
Chồm người qua, Thức hỏi gặng:
− Vậy sao anh đòi cưới, em lại không chịu?
Cô nhăn mặt né tránh ánh mắt soi mói của anh:
− Đám cưới cái gì mà đám cưới. Mình mới cặp bồ đây, hiểu nhau còn chưa hết. Vả lại tôi chỉ mới hai mươi, anh thì vừa ra trường mà. Có gì phải gấp chứ?
Thức gạt đi:
− Hai mươi thì đã sao, mới ra trường thì có gì cản trở? Tại em không chịu chín chắn thôi. Em đã hai mươi rồi, có nghề nhiếp ảnh, tự làm ra tiền được nữa mà, em còn chờ đợi cái gì?
Phương Nam phàn nàn:
− Anh đừng trở lại chuyện này hoài.
Tay vung lên, giọng anh như tức giận:
− Anh đã từng nói với em rồi, anh là con trai trưởng, ba mẹ kỳ vọng và áp lực lên anh nặng nề biết bao nhiêu. Anh chỉ muốn lấy em làm vợ, câu này anh đã nói mười lần rồi, có lần nào em nghe mà không cười sặc sụa, nhăn nhở như nghe tấu hài đâu.
Câu bắt lỗi của anh làm cô phiền lòng:
− Là tại… em thấy lời đề nghị ấy mau quá, mình còn chưa kịp hiểu hết về nhau… Thức bực tức: