Mùa Cải Hoa Vàng ...

cohonnhien

Thành viên
#1
Em có một cái áo len màu vàng, nhưng em không bao giờ mặc nó cả. Em giữ nó từ những ngày còn bé xíu xiu đi học ở một ngôi trường phố huyện nhỏ. Trường bé xíu và nằm ngoan hiền bên bờ sông. Những ngày đông về, chợt ùa lên những gam màu sặc sỡ. Những áo xanh, áo đỏ, những hồng, vàng, da cam... đủ cả, chả thiếu màu nào duy chỉ có chiếc áo len vàng của em là vẫn cứ im lìm một chỗ. Không hẳn là bởi em không thích màu vàng mà chỉ đơn giản là mỗi lần nhìn thấy cái màu vàng ấy em lại nhớ cái vạt cải hoa vàng quê em. Chiếc áo như một manh mối duy nhất giúp em nhớ về cái vạt cải ấy.




Cải ngồng ai bán thì mua.Không nấu canh cũng muối dưa để dành.
Người ơi kiếm cái lọ sành. Cắm hoa rau cải cho xanh lại đời.

Những bông cải hoa vàng lạ lắm. Mỏng manh và run rẩy vậy mà lại cứ thích mọc giữa những ngày đông giá. Khi cái nền trời trở nên xám xịt và lạnh lẽo thì những vệt cải hoa vàng đó lại choán lấy tâm trí người ta, như đón chào, như mời gọi, như ôm ấp, như nhắn nhủ. Em đã đọc ở đâu đó một bài viết về hoa cải, nói rằng cái đẹp của hoa cải là cái đẹp của bầy đàn. Tách một nhánh hoa ra thì thấy bình thường nhưng khi cầm trên tay một chùm hoa mới thấy hết những nét đẹp của nó.

Những triền hoa cải chạy dọc bến sông đã chứng kiến biết bao những giây phút êm đềm của tuổi thơ. Của những bước chân còn chưa nhuốm bụi trần, của những nụ cười còn hồn nhiên thanh thoát. Tháng mà hoa cải nở rộ nhất cũng là dịp trời đất se duyên cho bao đôi lứa, những hạnh phúc được thành đôi.

Tháng cuối năm, khi mà những cơn gió mùa tràn về rét mướt, chẳng còn mấy loài hoa đủ sức mà vươn lên để tỏa hương, khoe sắc thì hoa cải lai mạnh mẽ vượt lên như một cái đẹp thần kỳ. Ngắt một vài nhánh hoa cắm vào một cái lọ nhỏ để nơi góc bàn học, cả một không gian như sáng bừng lên theo cái màu vàng có hương thơm dìu dịu ấy.

Chẳng biết, những cánh đồng ven sông mùa này có còn đượm mùi hoa cải nữa không?


Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay

Không phải là bởi vu vơ mà em chợt nhớ đến câu ca ấy. Tháng cuối năm, khi mà người người nhà nhà được tụ họp bên nhau, thì em biết ở đâu đó vẫn có những nụ cười mà buồn rơi nước mắt. Cái buồn có lẽ vốn là bản ngã trong mỗi con người. Em đã từng được đắm mình giữa cái cánh đồng hoa cải đó, trải dọc cả một triền sông. Những vạt cải hoa trắng và vàng đan xen với nhau như những khúc màu của mùa đang choàng lên trời đất vậy. Cái cảm giác lúc đó thật khó tả. Em gần như bị hút vào cái khoảng không ấy. Gió cứ thổi, tóc cứ bay, cái câu hát kia lại chợt vang lên da diết:


Có một mùa hoa cải
Nở vàng trên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng

Có một mùa hoa cải
Nắng vàng trong mê mải
...

Thế rồi thế rồi em
Bao mùa vàng rực nắng
Đợi anh mặc hoa trôi
Đợi anh trong khắc khoải
Thư đi không trả lời
....
Em đã chờ đợi anh
Sao anh mãi không về

Có một mùa hoa cải, nở vàng bên bến sông....

Chẳng biết liệu có điều gì gọi là "giác quan thứ sáu" hay không mà khi em đang bị "ám ảnh" bởi cái màu hoa ấy, bạn lại viết một cái entry về những con đường mùa đông, về cái vạt cải hoa vàng dạo ấy. Em lại thấy lòng mình bồi hồi đến lạ. Cái cảm giác choáng ngợp khi đứng giữa cái cánh đồng hoa ấy lại trở về và ùa ập lấy em. Những nụ cười nơi thềm cửa, những bàn tay thô ráp, những bát dưa chua, những màu hoa như nắng vỡ ấy... Em lại thấy nhớ đến nao lòng. Nhớ cái vạt cải, nhớ cái hương đồng nội, nhớ cái triền sông mênh mang dạo ấy...


Cây cải đắng quên lòng mình đang đắng
Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay
...

Những triết lý chẳng phải là hợp lúc, nhưng lại dễ khiến người ta tỉnh mộng.


Tóc vẫn rối!
Mùa vẫn về!
Và hoa cải, có còn vàng nơi bến sông?



Lượm mặt một cái tôi lãng đãng còn xót lại giữa cái vòng xoáy của cuộc sống mà chính mình tạo ra. Những vạt cải hoa vàng ấy, ít ra đã chẳng dưới 2 lần nhắc tôi phải sống chậm lại. Sống chậm lại một chút mà nhìn mình, nhìn đời mà để nhận ra những nỗi đau có thể dù vẫn còn nhưng hãy sống như những vạt cải hoa vàng
(st)
 

Bình luận bằng Facebook

Top