Một sáng có sương mù (2)

cohonnhien

Thành viên
#1
Tôi lao ra mở cửa khi có tiếng chuông dồn dập. Trong thời điểm này, tiếng chuông đối với tôi là một chiếc phao cứu sinh - dù người bấm chuông có là ai đi nữa. Thấy Khang, tôi gục ngay vào người anh, khóc nức nở. Anh đứng im lặng, rất lâu. Mãi cho đến khi tôi ngưng hẳn tiếng nấc anh mới dịu dàng dìu tôi vào phòng.

Khang học cùng khoa với tôi. Suốt học kỳ đầu cuả năm I, tôi thường bắt gặp anh nhìn trộm mình. Sang học kỳ II, anh công khai theo đuổi và tôi trở thành bạn gái của anh một năm sau đó. Lúc đầu, tôi kiên quyết không nhận lời Khang vì nghĩ rằng tim mình đã bị lấp đầy bởi một cái gì đó, rất mơ hồ. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi khi tôi nhận ra, tôi cần anh. Những ngày quen Khang, tôi tuyệt nhiên không cùng anh đến những nơi có đàn piano. Tôi sợ những bất ổn cố nén sẽ lại trỗi dậy. Tôi sẽ lại chạy theo một cái gì đó mơ hồ như thời gian qua mà bỏ quên Khang, dù rằng mỗi tối, khi ôm ghita lòng tôi lại nao nao. Tôi không muốn làm đau anh bởi những điều như thế. Mà tôi cũng muốn cất giữ cho mình những mơ mộng riêng tư.

Khang không hỏi vì sao tôi khóc dù anh biết, rơi nước mắt đối với tôi là một chuyện hiếm hoi. Quen nhau hơn hai năm, anh hiểu rõ bản tính gan lì và ương bướng của một con nhóc không biết dịu dàng là gì như tôi. Hiểu và chấp nhận không điều kiện. Anh luôn để tôi tự nói ra mọi chuyện, khi tôi muốn. Tôi biết, một trong những lý do mình yêu Khang chính là tính cách ấy.

Tôi ngồi lặng lẽ trên sô-pha, tay cầm cốc nước Khang đưa, nhìn anh. Khang đang đứng trước bức tranh. Anh đưa tay chạm vào những mù sương, thở ra nhè nhẹ. Tôi bước đến bên Khang, vòng tay qua anh, mắt không rời khỏi bức tranh. Lần đầu tiên trong đời, tôi hỏi Khang: "Anh… có thích piano không?"
*

Một ngày cuối đông, Khang đưa tôi về cao nguyên. Tối, anh trao cho tôi một vé xem hòa nhạc. Khang bảo sẽ đợi. Một mình tôi bước vào khán phòng rộng sắp kín người và ngồi cho đến khi buổi hòa nhạc kết thúc. Khi những thanh âm quen thuộc trỗi lên, tôi nhìn gương mặt đã ám ảnh trong những giấc mơ của mình nhiều năm về trước rất lâu, và vui mừng vì lòng vẫn yên bình. Để rồi khi người nhạc sĩ có gương mặt đẹp như tranh vẽ bị vây giữa rừng người hâm mộ, tôi lặng lẽ bước về phía Khang. Anh vẫn đợi tôi ở cổng chính.

Buổi tối, Khang đạp xe chở tôi ngang con dốc cũ. Đứng bên bờ tường rêu, Khang vòng tay ôm tôi thật chặt. Trong tiếng gió, tiếng piano năm nào như dìu dặt vang lên trong cái siết tay ấm áp của anh, giữa sương mù.

Minh Châu
 

Bình luận bằng Facebook

Top