Một Chuyến Xe

cohonnhien

Thành viên
#1
Tôi lên chiếc xe khách 24 chỗ ngồi giữa cái nắng 12 giờ trưa, trên xe người ngồi khá thưa. Tôi chọn ngồi chung hàng ghế với một cậu bé chạc 10 tuổi, trông cậu bé có vẻ là hồn nhiên và tinh nghịch.



Vì ít khách nên chủ xe không cho xe chạy ngay mà vòng đi vòng lại quanh bùng binh ngã tư Bình Phước tới hai ba vòng. Cuối cùng thì xe cũng chạy khi “bắt” được thêm một vị khách, đó là một người đàn bà chừng 50 tuổi. Người đàn bà này ngồi chung hàng ghế với tôi và cậu bé. Xe bắt đầu chuyển bánh, cậu bé ngồi bên người đàn bà cất tiếng hỏi: “cô đi về đến đâu ạ?”.

Người đàn bà nhìn cậu bé một lượt rồi trả lời: “Cô đi lên Buôn Mê Thuột, còn con đi tới đâu?” Nghe người đàn bà trả lời cậu bé, tôi đã phát hiện ra một điều, tôi tính cất tiếng nói lớn với người đàn bà rằng xe này không đi Buôn Mê Thuột mà chỉ đi đến Bù Đăng thôi, nhưng đúng lúc ấy tôi nhìn lên và thấy “gã” lơ xe vẻ “bặm trợn” đang chằm chằm nhìn cả ba người chúng tôi nên tôi im lặng, tính đợi “gã” quay mặt đi chỗ rồi mới nói nhỏ với người đàn bà sự thật kia.

Nhưng không đợi tôi nghĩ hết những ý nghĩ của mình, cậu bé ngồi chung với tôi đã lập tức thông báo ngay cái điều mà tôi vừa phát hiện ban nãy cho người đàn bà bằng tất cả sự ngạc nhiên và vô tư của cậu: “Cô đi “lộn” xe rồi, xe này chỉ đi đến Bù Đăng thôi…”. Người đàn bà chưa hết ngạc nhiên thì “gã” lơ xe đã nhè lỗ tai cậu bé mà xoáy trôn ốc đau điếng, kèm theo lời chửi rủa thậm tệ… Lúc này thì đến lượt cậu bé chẳng hiểu mình đang mắc phải lỗi lầm chi mà “gã” lơ xe lại nhéo tai đau đến thế!? Cậu bé chỉ còn biết khóc lóc vì đau đớn.

Tôi ngồi bên cạnh thấy “nhốt” cả ruột, nếu ban nãy mình buột miệng thốt lên lời tương tự thì sao nhỉ? Tôi chưa kịp đinh thần trước thái độ hung hãn của “gã” lơ xe đối với cậu bé thì đã nghe giọng chan chát của người đàn bà đi “lộn” xe nằng nặc đòi gã lơ xe đưa tiền lại để bà xuống xe bắt tuyến xe khác. Bà đã chẳng màng đếm xỉa đến cậu bé đang khóc lóc vì cái tai đau điếng, đỏ lòm của mình.

Cuộc đôi co, kèm theo là những lời chửi rủa thô tục được thốt ra rất vô tư giữa hai người, “gã” lơ xe và người đàn bà nọ. Mọi người sau những phút lặng yên vì bất ngờ đã bắt đầu ồn ào bàn tán, họ chẳng ra lời bảo vệ cậu bé tội nghiệp, cũng chẳng ra lời bảo vệ người đàn bà vốn thừa sức cãi cọ…

Còn tôi cho đến mãi sau tôi mới có đôi lời an ủi và giải thích cho cậu bé hiểu là vì sao cậu bị đánh. Cậu có vẻ rất buồn, vì theo cậu thì việc làm của mình hoàn toàn có ý tốt, tại sao lại bị đánh chứ? Mọi lí lẽ của tôi đưa ra chừng như là vô lí cả trong cách nhìn ngây thơ của một đứa trẻ lên mười.

Hình ảnh câu bé với ánh mắt ngây thơ đang sùi lau nước mắt, và hình ảnh người đàn bà hấp ta hấp tấp thoát khỏi chiếc xe trước cặp mắt trừng trợn của “gã” lái xe mà chẳng nói lời nào với cậu bé (là ân nhân của bà) cứ ám ảnh tôi mãi. Suốt chặng đường còn lại, tôi cũng không khỏi băn khoăn tự hỏi mình, rằng mình đã thực sự khôn ngoan hơn cậu bé hay mình chỉ khôn lỏi? Và cậu bé sẽ học được bài học gì từ sự việc này?

Có lẽ, điều chắc chắn là sau này khi lớn lên cậu sẽ hiểu ra một điều là trong chuyến xe hôm nay cậu đã học được những gì từ mọi người? Từ “gã” lái xe đó là bản tính lừa đảo lẫn du côn; học được ở người đàn bà thói ích kỉ chỉ biết có đồng tiền, không biết gì đến ơn nghĩa; học được ở mọi người, và cả ở tôi – một thanh niên, sự vô tâm và bất lực… phải vậy không cậu bé?

Theo Tuổi Trẻ
 

Bình luận bằng Facebook

Top