Tác giả: Đồng Đức Bốn
(Nguồn: báo "An ninh Thế giới"
Bây giờ con chẳng còn gì
Cúi đầu lậy mẹ con đi về trời
Chỉ xin mẹ một tiếng cười
Và câu hát thủa mẹ ngồi ru con...
Chỉ mong trái đất vẫn tròn
Biết đâu mẹ lại gặp con có ngày?
Cõi đời ngàn nỗi đắng cay
Cho nên Phật vẫn ngàn tay kêu cầu
Cõi người còn lắm bể dâu
Con lấy lục bát bắc cầu đi qua
Tin rằng sông lắm phù sa
Cho nên đời vẫn nở hoa bốn mùa
Bây giờ trời đã đổ mưa
Xa xa vẳng tiếng chuông chùa gọi con...
----------------------------------------------------------
*Đây là bài thơ cuối cùng của nhà thơ Đồng Đức Bốn, ông viết trước khi chết ít ngày (nhà thơ mất vì bệnh ung thư)
(Nguồn: báo "An ninh Thế giới"
Bây giờ con chẳng còn gì
Cúi đầu lậy mẹ con đi về trời
Chỉ xin mẹ một tiếng cười
Và câu hát thủa mẹ ngồi ru con...
Chỉ mong trái đất vẫn tròn
Biết đâu mẹ lại gặp con có ngày?
Cõi đời ngàn nỗi đắng cay
Cho nên Phật vẫn ngàn tay kêu cầu
Cõi người còn lắm bể dâu
Con lấy lục bát bắc cầu đi qua
Tin rằng sông lắm phù sa
Cho nên đời vẫn nở hoa bốn mùa
Bây giờ trời đã đổ mưa
Xa xa vẳng tiếng chuông chùa gọi con...
----------------------------------------------------------
*Đây là bài thơ cuối cùng của nhà thơ Đồng Đức Bốn, ông viết trước khi chết ít ngày (nhà thơ mất vì bệnh ung thư)