Chương 14
Thư đến vào tháng Bảy.
Thư được chuyển tiếp từ Cambridge đến Denis Port thành ra tôi nhận tin có lẽ chậm mất một ngày. Tôi chạy vội đến chỗ Jenny đang đứng trông mấy đứa trẻ đang đá bóng (hay đá nhau), và bằng một giọng hệt tài tử Boga, tôi gọi:
- Này em, lại đây.
- Gì đấy?
- Lại đây em – tôi nhắc lại với một vẻ hách dịch làm nàng phải đi theo tôi.
- Gì đấy, Oliver? Có nói đi không nào?
Tôi cứ tiếp tục bước, oai nghiêm và lạnh lùng.
- Lên thuyền, tôi giơ tay chỉ chiếc thuyền, bằng đúng bàn tay đang cầm bức thư mà nàng vẫn chưa nhận ra.
- Oliver, em còn phải trông bọn trẻ, - nàng phản kháng nhưhg vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
---O0O0O0O0O---
- Oliver, cuối cùng anh có kể là có việc gì đi không nào?
Bây giờ thuyền chúng tôi đã cách xa bờ khoảng một trăm mét. Tôi tuyên bố:
- Anh muốn báo với em tin này.
- Không nói được trên bờ à? Hả nỡm? – Nàng thét lên.
- Không! Không nói được! – Tôi cũng hét lên. (Hai chúng tôi không ai nổi cáu gì đâu, nhưng vì gió thổi khá mạnh nên chúng tôi buộc phải hét lên mới nghe được nhau). Anh chỉ muốn có riêng mình anh với em. Này, nhìn xem anh nhận được cái gì đây này.
Tôi giơ ra bức thư. Nàng nhận ra ngay nơi gửi in ngoài phong bì.
- A… trường luật Harvard. Họ tống cổ anh à?
- Lạc quan quá nhỉ. Thử đoán lại xem nào - tôi gào lên:
- Anh nhất lớp à? – Nàng đoán.
Tôi bỗng thấy gần như hổ thẹn!
- Không hẳn vậy. Thứ ba.
Ê! Thứ ba thôi à?
- Nghe này… như vậy cũng có nghĩa là anh sẽ được cộng tác với Tạp chí luật học
Vẻ mặt nàng hoàn toàn không bộc lộ một cảm nghĩ gì.
- Nhưng mà, Jenny – giọng tôi gần như rên rỉ – em nói một câu gì đi chứ?
- Chưa nói chừng nào em chưa gặp mặt người nhất và người nhì.
Tôi nhìn nàng, mong thấy xuất hiện trên gương mặt nàng cái nụ cười mà tôi biết nàng đang ghim lại.
- Jenny này - tôi van vỉ.
- Em đi đây. Xin chào.
Nói xong, nàng nhảy ngay xuống nước. Tôi nhào người xuống theo và một giây sau, hai chúng tôi cùng bám lấy thành thuyền, cười như nắc nẻ. Tôi giở giọng triết lý:
- Em thấy không, dù sao em đã phải nhảy xuống nước để chúc mừng anh.
- Đừng lên mặt quá, anh ơi. Thứ ba thì bao giờ vẫn chỉ là thứ ba thôi.
- Này em, ngốc ơi - tôi bảo.
- Gì vậy hả ngốc? – nàng đáp.
- Công em rất nhiều - tôi nói, giọng thành thực.
- Sai rồi, ngốc ạ, sai rồi.
- Sai? Tôi hỏi lại, hơi ngạc nhiên.
Công em tất cả.
Tối hôm đó, chúng tôi bỏ ra hai mươi ba đôla cho một bữa tôm hùm tại một tiệm ăn cực sang ở Yarmouth. Jenny vẫn chưa chịu phát biểu điều gì cho đến khi biết thêm về hai anh chàng, nói như nàng, đã “hạ” tôi.
---O0O0O0O0O---
Kể ra có vẻ ngớ ngẩn song tôi quý nàng đến nỗi vừa về đến Cambridge là tôi lao đi tìm hiểu xem hai gã kia là ai. Tôi nhẹ người đi được biết gã thứ nhất là Erwin Blasband. Khoá City College năm 1964, loại học gạo, không có dáng thể thao, đeo kính cận, hoàn toàn không phải là loại người hợp sở thích của Jenny và gã thứ nhì thì không phải là gã mà là một cô gái tên là Bella Landau, khóa Bryn Mawr năm 1964. Rất may là Bella Landau lại khá kháu khỉnh (đối với một cô sinh viên luật) làm tôi có thể chọc được Jenny đôi chút về “chi tiết trong những buổi tối tôi ở lại làm việc muộn tại Gannett House”, trụ sở Tạp chí luật học. Khi tôi muộn là muộn thật sự. Nhiều lần tôi phải làm việc đến hai ba giờ sáng mới về tới nhà. Nghĩa là phải theo sáu lớp, cộng với việc biên tập tờ báo, ngoài ra chính tôi đã viết được một bài trên một tờ báo (Bài Sự trợ giúp pháp lý đối với dân nghèo đô thị: khảo cứu về quận Roxbury, thành phố Boston của Oliver Barrett IV. Tạp chí luật học, số tháng 3-1966 tr. 861 – 908)
- Một bài viết tốt, quả là một bài viết tốt.
Đó là tất cả những gì mà ông chủ bút Joel Fleishman nhắc đi nhắc lại mãi. Thành thực mà nói, tôi hy vọng sẽ nhận được một lời khen dài hơn của một người năm tới sẽ phụ tá cho thẩm phán Tòa án tối cao Douglas. Nhưng ông chỉ nói thế sau khi đọc bản thảo cuối cùng của tôi, Jenny đã bảo tôi là bài báo “sắc bén, thông minh và rất khéo”. Fleishman không đánh giá nổi như nàng à?
- Fleishman bảo đây là một bài tốt, Jenny ạ.
- Em thức đến giờ này chỉ nghe có thế thôi à? Ông ta không nhận xét gì về cách khảo cứu, sưu tầm tài liệu, văn phong và gì gì nữa à?
- Không, Jenny ạ. Ông ấy chỉ bảo là tốt, thế thôi.
- Thế anh làm gì đến bây giờ mới về?
Tôi khẽ nháy mắt:
- Anh có việc bận với Bella Landau.
- À! – Nàng khẽ thét lên.
Tôi không đọc được ý gì trong giọng nàng. Tôi hỏi thẳng:
- Em có ghen không?
- Không. Chân em đẹp hơn chân cô ấy nhiều.
- Em có biết lập hồ sơ cho một vụ kiện không?
- Thế cô ấy biết làm mì thanh kiểu Ý không?
- Có chứ. Chính tối nay cô ấy đã đem đến Gannett House. Mọi người đều bảo mì ấy ngon như cặp chân em ấy.
- Đúng thế – nàng nói.
- Em còn nói được gì nữa nào?
- Bella Landau có trả tiền nhà cho anh không?
- Thôi xin chịu – Tôi đáp – dại quá sao anh không chịu kết thúc lúc mình đang thắng.
- Bởi vì, anh Dự bị ơi, với em thì anh không bao giờ thắng – người vợ yêu thương của tôi nói.
Chương 15
Chúng tôi mãn khóa theo đúng thứ tự ấy.
Tôi muốn nói với Erwin, Bella và tôi là ba người đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp trường luật. Giờ vinh quang đã điểm. Những cuộc hẹn gặp, những lời mời mọc của các công sở tư. Những đề nghị nồng nhiệt, những công việc tuyệt diệu. Quay đầu về phía nào, tôi cũng có cảm tưởng như thấy ai đó vẫy một lá cờ trên đề dòng chữ “Đến làm việc chỗ chúng tôi, ông Barrett”.
Nhưng tôi chỉ đi theo những lá cờ màu xanh đô la. Nói như vậy không phải tôi là kẻ hám tiền. Nhưng tôi gạt ngay những hướng đi chỉ được mỗi tiếng tăm như làm việc tại văn phòng một quan tòa hay vào bộ tư pháp chẳng hạn, mà chọn một công việc tốt tương đối cuối cùng xóa bỏ từ “chắt bóp” trong ngôn ngữ hằng ngày của vợ chồng chúng tôi.
Tuy tôi đứng thứ ba, nhưng trong cuộc chạy đua tìm những chỗ tốt nhất trong ngành luật, tôi có một thuận lợi vô song. Tôi là người duy nhất trong số mười người đứng đầu không phải là Do Thái (kẻ nào bảo điều đó không hề gì là nói láo). Tôi xin thề với các bạn là hàng chục công ty sẵn sàng quỳ mọp xuống chân một kẻ chỉ đỗ có bằng luật sư thường nhưng có dòng dõi lâu đời. Nay các bạn hãy nhìn vào trường hợp kẻ hèn mọn này: cộng tác viên của Tạp chí luật học nhé, cầu thủ vô địch hội All Ivy nhé, tốt nghiệp Harvard nhé, và còn gì gì nữa. Dễ có đến hàng đoàn người đánh lộn nhau tranh giành cái tên và số hiệu của tôi để ghi trên đầu giấy viết thư của công ty họ. Tôi có cảm tưởng tôi như cái vé số độc đắc và tôi khoái lắm.
Có một đề nghị của một công ty ở Los Angeles làm tôi đặc biệt phân vân. Vị đi tuyển người là ông… (xin miễn nêu tên để khỏi bị kiện cáo lôi thôi) cứ lải nhải với tôi:
- Ông Barrett thân mến, ở vùng chúng tôi, muốn cái ấy bao nhiêu cũng có. Cả ngày lẫn đêm, thậm chí tôi có thể bảo đưa đến tận phòng làm việc của ông!
Không phải vì vợ chồng chúng tôi không thích gì California nhưng dù sao tôi cũng muốn biết ông… đích thực định ám chỉ cái gì. Jenny và tôi thử tưởng tượng ra mọi khả năng khá điên rồ, nhưng (để ông… đi, cuối cùng tôi đành phải bảo rằng “cái ấy” thì tôi hoàn toàn không quan tâm. Ông ta tiu nghỉu) có lẽ cũng chưa đủ điên rồ đối với Los Angeles.
Sự thực là, chúng tôi đã quyết định ở lại bờ biển miền Đông. Chúng tôi còn nhận được hàng chục đề nghị rất mê từ Boston, New York, Washington. Có lúc Jenny nghĩ Washington là tốt (“Ollie ở đấy anh có thể ngắm Nhà Trắng”). Nhưng tôi thì nghiêng về New York. Thành thử, với sự thỏa thuận của vợ tôi, cuối cùng tôi nhận lời mời của Văn phòng luật sư “Janas và Marsh”, một cơ sở rất có tiếng tăm (ông Marsh đã từng làm bộ trưởng Tư pháp, rất hướng về dân quyền.. Anh có thể vừa làm ăn tốt vừa làm điều thiện – Jenny bảo thế). Nhất là họ thực sự thiết tha tôi. Ông già Janas đã đích thân đến tận Boston mời chúng tôi đi ăn hiệu ở nhà hàng Pier Four và hôm sau lại gửi hoa đến tặng Jenny.
Trong suốt một tuần, Jenny cứ vừa đi vừa hát nho nhỏ một thứ điệp khúc với câu “Janas, Marsh và Barrett”. Tôi bảo nàng “đừng hý hửng vội”, nhưng nàng đay lại tôi là đừng có lên mặt dạy đời vì chính tôi có lẽ cũng đang hát câu đó trong đầu. Khỏi phải nói là nàng đoán đúng.
Tuy nhiên, cho phép tôi nói thêm là hãng “Janas và Marsh” trả lương cho tôi 11.800 đô la một năm, tức là đồng lương cao nhất trong số tất cả những người tốt nghiệp khóa chúng tôi.
Các bạn thấy đấy, tôi chỉ đứng thứ ba về mặt học tập thôi.
Thư đến vào tháng Bảy.
Thư được chuyển tiếp từ Cambridge đến Denis Port thành ra tôi nhận tin có lẽ chậm mất một ngày. Tôi chạy vội đến chỗ Jenny đang đứng trông mấy đứa trẻ đang đá bóng (hay đá nhau), và bằng một giọng hệt tài tử Boga, tôi gọi:
- Này em, lại đây.
- Gì đấy?
- Lại đây em – tôi nhắc lại với một vẻ hách dịch làm nàng phải đi theo tôi.
- Gì đấy, Oliver? Có nói đi không nào?
Tôi cứ tiếp tục bước, oai nghiêm và lạnh lùng.
- Lên thuyền, tôi giơ tay chỉ chiếc thuyền, bằng đúng bàn tay đang cầm bức thư mà nàng vẫn chưa nhận ra.
- Oliver, em còn phải trông bọn trẻ, - nàng phản kháng nhưhg vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
---O0O0O0O0O---
- Oliver, cuối cùng anh có kể là có việc gì đi không nào?
Bây giờ thuyền chúng tôi đã cách xa bờ khoảng một trăm mét. Tôi tuyên bố:
- Anh muốn báo với em tin này.
- Không nói được trên bờ à? Hả nỡm? – Nàng thét lên.
- Không! Không nói được! – Tôi cũng hét lên. (Hai chúng tôi không ai nổi cáu gì đâu, nhưng vì gió thổi khá mạnh nên chúng tôi buộc phải hét lên mới nghe được nhau). Anh chỉ muốn có riêng mình anh với em. Này, nhìn xem anh nhận được cái gì đây này.
Tôi giơ ra bức thư. Nàng nhận ra ngay nơi gửi in ngoài phong bì.
- A… trường luật Harvard. Họ tống cổ anh à?
- Lạc quan quá nhỉ. Thử đoán lại xem nào - tôi gào lên:
- Anh nhất lớp à? – Nàng đoán.
Tôi bỗng thấy gần như hổ thẹn!
- Không hẳn vậy. Thứ ba.
Ê! Thứ ba thôi à?
- Nghe này… như vậy cũng có nghĩa là anh sẽ được cộng tác với Tạp chí luật học
Vẻ mặt nàng hoàn toàn không bộc lộ một cảm nghĩ gì.
- Nhưng mà, Jenny – giọng tôi gần như rên rỉ – em nói một câu gì đi chứ?
- Chưa nói chừng nào em chưa gặp mặt người nhất và người nhì.
Tôi nhìn nàng, mong thấy xuất hiện trên gương mặt nàng cái nụ cười mà tôi biết nàng đang ghim lại.
- Jenny này - tôi van vỉ.
- Em đi đây. Xin chào.
Nói xong, nàng nhảy ngay xuống nước. Tôi nhào người xuống theo và một giây sau, hai chúng tôi cùng bám lấy thành thuyền, cười như nắc nẻ. Tôi giở giọng triết lý:
- Em thấy không, dù sao em đã phải nhảy xuống nước để chúc mừng anh.
- Đừng lên mặt quá, anh ơi. Thứ ba thì bao giờ vẫn chỉ là thứ ba thôi.
- Này em, ngốc ơi - tôi bảo.
- Gì vậy hả ngốc? – nàng đáp.
- Công em rất nhiều - tôi nói, giọng thành thực.
- Sai rồi, ngốc ạ, sai rồi.
- Sai? Tôi hỏi lại, hơi ngạc nhiên.
Công em tất cả.
Tối hôm đó, chúng tôi bỏ ra hai mươi ba đôla cho một bữa tôm hùm tại một tiệm ăn cực sang ở Yarmouth. Jenny vẫn chưa chịu phát biểu điều gì cho đến khi biết thêm về hai anh chàng, nói như nàng, đã “hạ” tôi.
---O0O0O0O0O---
Kể ra có vẻ ngớ ngẩn song tôi quý nàng đến nỗi vừa về đến Cambridge là tôi lao đi tìm hiểu xem hai gã kia là ai. Tôi nhẹ người đi được biết gã thứ nhất là Erwin Blasband. Khoá City College năm 1964, loại học gạo, không có dáng thể thao, đeo kính cận, hoàn toàn không phải là loại người hợp sở thích của Jenny và gã thứ nhì thì không phải là gã mà là một cô gái tên là Bella Landau, khóa Bryn Mawr năm 1964. Rất may là Bella Landau lại khá kháu khỉnh (đối với một cô sinh viên luật) làm tôi có thể chọc được Jenny đôi chút về “chi tiết trong những buổi tối tôi ở lại làm việc muộn tại Gannett House”, trụ sở Tạp chí luật học. Khi tôi muộn là muộn thật sự. Nhiều lần tôi phải làm việc đến hai ba giờ sáng mới về tới nhà. Nghĩa là phải theo sáu lớp, cộng với việc biên tập tờ báo, ngoài ra chính tôi đã viết được một bài trên một tờ báo (Bài Sự trợ giúp pháp lý đối với dân nghèo đô thị: khảo cứu về quận Roxbury, thành phố Boston của Oliver Barrett IV. Tạp chí luật học, số tháng 3-1966 tr. 861 – 908)
- Một bài viết tốt, quả là một bài viết tốt.
Đó là tất cả những gì mà ông chủ bút Joel Fleishman nhắc đi nhắc lại mãi. Thành thực mà nói, tôi hy vọng sẽ nhận được một lời khen dài hơn của một người năm tới sẽ phụ tá cho thẩm phán Tòa án tối cao Douglas. Nhưng ông chỉ nói thế sau khi đọc bản thảo cuối cùng của tôi, Jenny đã bảo tôi là bài báo “sắc bén, thông minh và rất khéo”. Fleishman không đánh giá nổi như nàng à?
- Fleishman bảo đây là một bài tốt, Jenny ạ.
- Em thức đến giờ này chỉ nghe có thế thôi à? Ông ta không nhận xét gì về cách khảo cứu, sưu tầm tài liệu, văn phong và gì gì nữa à?
- Không, Jenny ạ. Ông ấy chỉ bảo là tốt, thế thôi.
- Thế anh làm gì đến bây giờ mới về?
Tôi khẽ nháy mắt:
- Anh có việc bận với Bella Landau.
- À! – Nàng khẽ thét lên.
Tôi không đọc được ý gì trong giọng nàng. Tôi hỏi thẳng:
- Em có ghen không?
- Không. Chân em đẹp hơn chân cô ấy nhiều.
- Em có biết lập hồ sơ cho một vụ kiện không?
- Thế cô ấy biết làm mì thanh kiểu Ý không?
- Có chứ. Chính tối nay cô ấy đã đem đến Gannett House. Mọi người đều bảo mì ấy ngon như cặp chân em ấy.
- Đúng thế – nàng nói.
- Em còn nói được gì nữa nào?
- Bella Landau có trả tiền nhà cho anh không?
- Thôi xin chịu – Tôi đáp – dại quá sao anh không chịu kết thúc lúc mình đang thắng.
- Bởi vì, anh Dự bị ơi, với em thì anh không bao giờ thắng – người vợ yêu thương của tôi nói.
Chương 15
Chúng tôi mãn khóa theo đúng thứ tự ấy.
Tôi muốn nói với Erwin, Bella và tôi là ba người đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp trường luật. Giờ vinh quang đã điểm. Những cuộc hẹn gặp, những lời mời mọc của các công sở tư. Những đề nghị nồng nhiệt, những công việc tuyệt diệu. Quay đầu về phía nào, tôi cũng có cảm tưởng như thấy ai đó vẫy một lá cờ trên đề dòng chữ “Đến làm việc chỗ chúng tôi, ông Barrett”.
Nhưng tôi chỉ đi theo những lá cờ màu xanh đô la. Nói như vậy không phải tôi là kẻ hám tiền. Nhưng tôi gạt ngay những hướng đi chỉ được mỗi tiếng tăm như làm việc tại văn phòng một quan tòa hay vào bộ tư pháp chẳng hạn, mà chọn một công việc tốt tương đối cuối cùng xóa bỏ từ “chắt bóp” trong ngôn ngữ hằng ngày của vợ chồng chúng tôi.
Tuy tôi đứng thứ ba, nhưng trong cuộc chạy đua tìm những chỗ tốt nhất trong ngành luật, tôi có một thuận lợi vô song. Tôi là người duy nhất trong số mười người đứng đầu không phải là Do Thái (kẻ nào bảo điều đó không hề gì là nói láo). Tôi xin thề với các bạn là hàng chục công ty sẵn sàng quỳ mọp xuống chân một kẻ chỉ đỗ có bằng luật sư thường nhưng có dòng dõi lâu đời. Nay các bạn hãy nhìn vào trường hợp kẻ hèn mọn này: cộng tác viên của Tạp chí luật học nhé, cầu thủ vô địch hội All Ivy nhé, tốt nghiệp Harvard nhé, và còn gì gì nữa. Dễ có đến hàng đoàn người đánh lộn nhau tranh giành cái tên và số hiệu của tôi để ghi trên đầu giấy viết thư của công ty họ. Tôi có cảm tưởng tôi như cái vé số độc đắc và tôi khoái lắm.
Có một đề nghị của một công ty ở Los Angeles làm tôi đặc biệt phân vân. Vị đi tuyển người là ông… (xin miễn nêu tên để khỏi bị kiện cáo lôi thôi) cứ lải nhải với tôi:
- Ông Barrett thân mến, ở vùng chúng tôi, muốn cái ấy bao nhiêu cũng có. Cả ngày lẫn đêm, thậm chí tôi có thể bảo đưa đến tận phòng làm việc của ông!
Không phải vì vợ chồng chúng tôi không thích gì California nhưng dù sao tôi cũng muốn biết ông… đích thực định ám chỉ cái gì. Jenny và tôi thử tưởng tượng ra mọi khả năng khá điên rồ, nhưng (để ông… đi, cuối cùng tôi đành phải bảo rằng “cái ấy” thì tôi hoàn toàn không quan tâm. Ông ta tiu nghỉu) có lẽ cũng chưa đủ điên rồ đối với Los Angeles.
Sự thực là, chúng tôi đã quyết định ở lại bờ biển miền Đông. Chúng tôi còn nhận được hàng chục đề nghị rất mê từ Boston, New York, Washington. Có lúc Jenny nghĩ Washington là tốt (“Ollie ở đấy anh có thể ngắm Nhà Trắng”). Nhưng tôi thì nghiêng về New York. Thành thử, với sự thỏa thuận của vợ tôi, cuối cùng tôi nhận lời mời của Văn phòng luật sư “Janas và Marsh”, một cơ sở rất có tiếng tăm (ông Marsh đã từng làm bộ trưởng Tư pháp, rất hướng về dân quyền.. Anh có thể vừa làm ăn tốt vừa làm điều thiện – Jenny bảo thế). Nhất là họ thực sự thiết tha tôi. Ông già Janas đã đích thân đến tận Boston mời chúng tôi đi ăn hiệu ở nhà hàng Pier Four và hôm sau lại gửi hoa đến tặng Jenny.
Trong suốt một tuần, Jenny cứ vừa đi vừa hát nho nhỏ một thứ điệp khúc với câu “Janas, Marsh và Barrett”. Tôi bảo nàng “đừng hý hửng vội”, nhưng nàng đay lại tôi là đừng có lên mặt dạy đời vì chính tôi có lẽ cũng đang hát câu đó trong đầu. Khỏi phải nói là nàng đoán đúng.
Tuy nhiên, cho phép tôi nói thêm là hãng “Janas và Marsh” trả lương cho tôi 11.800 đô la một năm, tức là đồng lương cao nhất trong số tất cả những người tốt nghiệp khóa chúng tôi.
Các bạn thấy đấy, tôi chỉ đứng thứ ba về mặt học tập thôi.