Lời xin lỗi đầu tiên (là truyện p3ti viết nên ko xuất sắc cho lém)

p3ti_kool

Điều hành viên
Thành viên BQT
#1
Ba mẹ li hôn từ khi hắn còn nhỏ xíu nên hắn sở hữu 1 khuôn mặt lạnh tanh và cực kì khó kết bạn với ai. Lạ là từ khi lên cấp 3, hắn lại thấy nhỏ Ngọc Anh chơi đc. ko thân đâu nhé ( mà bình thường hắn ghét con gái lắm lắm cơ). Ngọc ANh là 1 tiểu thư nhà giàu, kiêu kì thích nói những câu khiến người khác tổn thương dù ko có ác ý j`.
Hồi đầu, ai cũng tưởng hắn làm bạn cùng Ngọc Anh là do nhà nhỏ ý giàu. Ai dè, nhà hắn có khi lại có điều kiện hơn nhà Ngọc Anh. Tuy vậy, 2 đứa lại cức thích đi học bằng xe buýt. Có lẽ vì thế mà hắn quen Ngọc Anh.
Hắn ít nói và chỉ có Ngọc Anh là bạn ( ko thân) nên Ngọc ANh cũng chẳng làm hắn tổn thương như những ng` khác làm j`. Tình bạn của họ sẽ trôi đi như vậy nếu hôm đó ko có chuyện đó xảy ra....
Hôm đó, Mai rỉ tai Ngọc Anh:
- Chiều qua tao nghe thằng Nhật( hắn đó) nói xấu mày với bọn thằng Quân ak.
-Làm j` có. Nhật có chơi với bọn kia đâu_Ngọc ANh hỏi lại.
- Thề với mày có bóng đèn làm chứng nhé...
- Uhm... để tao...
Ngọc ANh vào lớp thấy Nhật đang ngồi chỗ mà cô giáo xếp cho nó từ đầu năm. Ngọc Anh hỏi:
- Nói xấu tui hả cha?
- Ai nói? bà tin tuỳ bà thoy. ( trời ơi! thua Nhật :sweat:)
- Ông đểu thế! Tiểu nhân! Trơ trẽn! Khốn nạn....
Ngọc ANh nói 1 hơi những từ mà nó nghĩ được trong đầu. Nó ko để ý rằng mặt Nhật biến sắc. Nghe Ngọc ANh nói xong, Nhật bỏ ra ngoài mà ko hề cãi lại 1 câu khiến Ngọc Anh vừa tức, vừa xấu hổ...
Nhật đi tìm Quân. Kia rồi, hắn đang đứng với nhỏ MAi. Thấy ai đó vỗ vai mình, Quân giật mình quay lại:
- Myaf làm tao hết hồn ak Nhật.
- Tao nói xấu Ngoc ANh hồi nào?_ Nhật hỏi mà nhìn khuôn mặt sao mà đáng sợ, ai nhìn cũng điếng hồn.
- Ơ. Nhật này... Mai lí nhí nói_Thật ra là ko phải Quân hay Nhật nói mà Mai chỉ trêu Ngọc ANh chút thôi ...
- Là Mai?... Thôi bỏ đi..
Nhạt quay bước đi mà ko nói thêm điều j` khiến cả Quân & Mai đều cảm thấy khó hiểu.

Kể từ giây phút đó, Nhật im lặng, lầm lì như tảng băng, ko nói ko rằng & đương nhiên là ko biết cười. Đến nỗi nếu hôm qua cô Văn ko gọi hắn thì cả lớp quên luôn giọng hắn rồi.
Tan trường, hắn lầm lũi bước ra trạm chờ xe buýt. Ngọc Anh cũng đang đứng đó nhưng 2 đứa giờ là 2 ng` ko quen biết. Xe đến, 2 đứa đều lẳng lặng bước lên (mạng ai nấy lo). Ngọc Anh ngồi dãy trên còn Nhật bước tuốt xuống cuối, khác với mọi ngày lắm...Bỗng 1 cô bé trạc tuổi hoặc cùng lắm thì chỉ thua 2 đứa khoảng vài tuổi thoy. Cô nhỏ nhẹ nói:
- Xin lỗi, tôi ngồi đây đc ko?
ko thèm ngước lên, Nhật nói:
- Tự nhiên...
Cô gái chìa tay làm quen. Hắn cũng chẳng có j` ngần ngại.
" Ủa? Bình thường hắn khó ưa lắm mà. Sao hum nay lại dễ tánh dzj?"_ NGọc Anh nghĩ thầm.
Còn Nhật thì cứ ngồi nói tự nhiên như đã quan biết từ lâu vậy. Trông thật khó ưa!!! (đương nhiên là nhận xét của Ngọc Anh rồi ạ). 2 ng` đó thân đến mức Nhật xé luôn vé xe buýt cho cô gái lạ ấy. Mà từ trước có bao giờ hắn chia cho Ngọc Anh nửa vé đâu????
Ngọc Anh cứ cố tình dỏng tai lên nghe mà ko hiểu mình làm sao nữa. Xe buýt dừng, cả 3 cùng xuống 1 trạm nhưng Ngọc ANh đi 1 mình 1 ngả, 2 ng` kia đi 1 ngả.
- Con nhỏ nào mà tự dưng xuất hiện như ma vậy. Trước giờ có thấy nó bao giờ đâu?_vừa đi Ngọc ANh vừa nói 1 mình.
------Hết phần 1-----
do điều kiện p3ti ko post được tiếp. Hôm sau p3ti viết tiếp 4rum ủng hộ nha
 

tieuyeu

Điều hành viên
Thành viên BQT
#2
thường thôi, bi giừ chưa thấy hay lắm. (^.^). Mà sao giỏi thế, bài viết văn trên lớp còn làm ko ra thế mà có người còn viết truyện, bày cho tý với
 

p3ti_kool

Điều hành viên
Thành viên BQT
#3
Lời xin lỗi đầu tiên (P2)

Về đến nhà, Ngọc Anh chào ba mẹ rồi lên phòng. Ba mẹ ngạc nhiên lắm lắm vì bình thường, tiểu thư nhõng nhẽo ghê lắm. Mẹ cứ tưởng nhỏ ko khoẻ nên đưa luôn li sữa cối lên phòng:
- Con ko khoẻ hả?
- Ko có đâu mẹ ơi_Ngọc Anh đáp. Và như để chứng minh điều mình nói, nàng uống 1 hơi hết li sữa đó & nhoẻn cười. Chợt có tiếng ba gọi:
- Ngọc Anh! Con có điện thoại nè
- Dạ..
Ngọc ANh nhấc máy: Alo...
bên kia là giọng con gái. Mụ Mai chứ ai:
- Tao nè. Tao muốn xin lỗi mày vụ hồi sáng. Thật ra, tao chỉ đùa mày thôi... Ngờ đâu........
Ngọc Anh thốt lên khe khẽ:
- Trời... mày đùa ác vậy. Hại tao rùi nà...
Mai rối rít:
- Tao biết lỗi rồi mà... MÀy đừng giận nhá...
- Biết vậy đã hen...Tao cúp máy_Ngọc Anh cúp máy ko cho Mai nói thêm câu nào
*************
Sáng hôm sau, Ngọc ANh đến lớp sớm hơn thường lệ. Vậy mà, Nhật còn đến sớm hơn. Khuôn mặt hắn chắc đóng băng luôn rồi, thấy Ngọc ANh cũng như ko. Nhẹ nhàng đến bên, Ngọc Anh "hạ mình" lên tiếng:
- Nhật oy!..._ Nó gọi khẽ như thể sợ Nhật giật mình...
- Bà thì cần gì? thứ gì bà ko có? Bà cần chơi với 1 thằng "tiểu nhân" như tui sao?_ Nhật nói luôn 1 tràng........
-ko ko! í Tui là tụi mình làm bạn lại đc ko?
- Làm bạn? Thôi! tui chẳng dám...
- Ngọc ANh xin lỗi mà...Nói đến đây, nàng đã rơm rớm nc mắt (đúng là con gái :lovely:).
- Bà có lỗi gì? Tui sai khi chơi với ng` có đủ mọi thứ để mình là người dư thôi_Cái tảng băng kia vẫn ko tan ra :angry:
- Đây là lời xin lỗi đầu tiên của ng` ta mà..........Ngọc Anh khóc thật sự & bỏ đi, chạy ào ra ngoài....
Chỉ còn lại 1 mình hắn trong lớp. Hắn thẫn thờ... Lần đầu hắn thấy Ngọc Anh khóc thật. Nhưng kệ, có vài thành viên đến nữa rùi.
Giờ ra chơi............
Mai tìm Nhật:
- Ê, ông làm cho Ngọc Anh khóc hả?_đúng là bọn buôn dưa lê, thông tin nhanh & chính xác hơn tổng đài 1080.
- Sao? ko đc hả?_Nhật lạnh băng
- Thôi, Mai xin lỗi.. Cậu tha lỗi cho Ngọc ANh đâu... Bả thấy mình sai rùi...
- Ko phải chuyện của cậu... Nhật gắt lên khiến Mai thấy sờ sợ...
Buổi học hôm ấy trôi qua 1 cách nặng nề. Giờ tan trường, Ngọc Anh & Nhật lại ra bến xe buýt. 2 đứa lặng lẽ bước lên như ko hề quen biết nhau vậy... Nhưng hôm nay ko có Kiều Oanh. Trên cả quãng đg, cả 2 ko nói câu nào. Cả 2 cứ bước về lầm lũi như thế.
Chiều, Ngọc Anh lên nhà Mai nhưng lại đứng ở bến xe buýt. Lúc này, trời lắc rắc mưa.....rồi nặng hạt dần ...
---------Hết phần 2---------------hẹn 4rum hum sau post típ phần còn lại ạ----------



 

p3ti_kool

Điều hành viên
Thành viên BQT
#4
Lời xin lỗi đầu tiên (P3)

Xe buýt đến nhưng Ngọc Anh ko bước lên. Nhỏ cứ đứng vậy cho đến khi trời tạnh mưa mà ko hiểu vì sao mình lại như vậy nữa. Quay về với bộ dạng ướt nhẹp, Ngọc Anh bước đi vô cảm. Tối hôm đó, cô nàng tiểu thư hết sức đỏng đảnh của chúng ta bị ốm. Sốt cao & phải nghỉ học.
Chuyển mấy quyển vở của Ngọc Anh cho Mai, mẹ Ngọc Anh khẩn khoản:
- Cháu và các bạn giúp cô nhé!. CHắc nó phải nghỉ ít ngày rồi. Cái nhỏ này sao lại vậy ko biết nữa...
- Dạ cô yên tâm. Con sẽ chép bài đầy đủ cho Ngọc Anh mà.
- Uh! cô cảm ơn nha. Thôi, chào cháu, cô đi đây.
Mai đến lớp với đống vở của Ngọc Anh. Định nhờ Nhật nhưng nhìn hắn lạnh tanh, nàng ta lại rùng mình. Thôi! Tự làm tự chịu vậy...Cứ thế, ko hiểu Ngọc Anh ốm cái khỉ gì mà nghỉ những 4 ngày. Lớp buồn hẳn vì thiếu cô nàng chảnh choẹ này, lớp thiếu hẳn cái loa. Cả lớp kéo nhau đi thăm Ngọc ANh. May quá, có cả mẹ cô í ở nhà.
- Các cháu tới thăm Ngọc Anh hả? cô cảm ơn nhé. Nó buồn gì mà ko chịu nói với cô gì cả. Mà nó lười ăn lắm. Cháu nói nó giúp cô hen.
-----------------
Cả lớp xúm lại hỏi han Ngọc Anh. CHỉ Nhật ngồi riêng ra 1 chỗ. ko nói ko rằng. Nó lặng lẽ nhìn Ngọc Anh. Ngọc Anh gầy đi. Da tái hẳn. Ko còn thấy cái miệng lúc nào cũng nhai nhai...
 

Bình luận bằng Facebook

Top