Ba mẹ li hôn từ khi hắn còn nhỏ xíu nên hắn sở hữu 1 khuôn mặt lạnh tanh và cực kì khó kết bạn với ai. Lạ là từ khi lên cấp 3, hắn lại thấy nhỏ Ngọc Anh chơi đc. ko thân đâu nhé ( mà bình thường hắn ghét con gái lắm lắm cơ). Ngọc ANh là 1 tiểu thư nhà giàu, kiêu kì thích nói những câu khiến người khác tổn thương dù ko có ác ý j`.
Hồi đầu, ai cũng tưởng hắn làm bạn cùng Ngọc Anh là do nhà nhỏ ý giàu. Ai dè, nhà hắn có khi lại có điều kiện hơn nhà Ngọc Anh. Tuy vậy, 2 đứa lại cức thích đi học bằng xe buýt. Có lẽ vì thế mà hắn quen Ngọc Anh.
Hắn ít nói và chỉ có Ngọc Anh là bạn ( ko thân) nên Ngọc ANh cũng chẳng làm hắn tổn thương như những ng` khác làm j`. Tình bạn của họ sẽ trôi đi như vậy nếu hôm đó ko có chuyện đó xảy ra....
Hôm đó, Mai rỉ tai Ngọc Anh:
- Chiều qua tao nghe thằng Nhật( hắn đó) nói xấu mày với bọn thằng Quân ak.
-Làm j` có. Nhật có chơi với bọn kia đâu_Ngọc ANh hỏi lại.
- Thề với mày có bóng đèn làm chứng nhé...
- Uhm... để tao...
Ngọc ANh vào lớp thấy Nhật đang ngồi chỗ mà cô giáo xếp cho nó từ đầu năm. Ngọc Anh hỏi:
- Nói xấu tui hả cha?
- Ai nói? bà tin tuỳ bà thoy. ( trời ơi! thua Nhật :sweat:)
- Ông đểu thế! Tiểu nhân! Trơ trẽn! Khốn nạn....
Ngọc ANh nói 1 hơi những từ mà nó nghĩ được trong đầu. Nó ko để ý rằng mặt Nhật biến sắc. Nghe Ngọc ANh nói xong, Nhật bỏ ra ngoài mà ko hề cãi lại 1 câu khiến Ngọc Anh vừa tức, vừa xấu hổ...
Nhật đi tìm Quân. Kia rồi, hắn đang đứng với nhỏ MAi. Thấy ai đó vỗ vai mình, Quân giật mình quay lại:
- Myaf làm tao hết hồn ak Nhật.
- Tao nói xấu Ngoc ANh hồi nào?_ Nhật hỏi mà nhìn khuôn mặt sao mà đáng sợ, ai nhìn cũng điếng hồn.
- Ơ. Nhật này... Mai lí nhí nói_Thật ra là ko phải Quân hay Nhật nói mà Mai chỉ trêu Ngọc ANh chút thôi ...
- Là Mai?... Thôi bỏ đi..
Nhạt quay bước đi mà ko nói thêm điều j` khiến cả Quân & Mai đều cảm thấy khó hiểu.
Kể từ giây phút đó, Nhật im lặng, lầm lì như tảng băng, ko nói ko rằng & đương nhiên là ko biết cười. Đến nỗi nếu hôm qua cô Văn ko gọi hắn thì cả lớp quên luôn giọng hắn rồi.
Tan trường, hắn lầm lũi bước ra trạm chờ xe buýt. Ngọc Anh cũng đang đứng đó nhưng 2 đứa giờ là 2 ng` ko quen biết. Xe đến, 2 đứa đều lẳng lặng bước lên (mạng ai nấy lo). Ngọc Anh ngồi dãy trên còn Nhật bước tuốt xuống cuối, khác với mọi ngày lắm...Bỗng 1 cô bé trạc tuổi hoặc cùng lắm thì chỉ thua 2 đứa khoảng vài tuổi thoy. Cô nhỏ nhẹ nói:
- Xin lỗi, tôi ngồi đây đc ko?
ko thèm ngước lên, Nhật nói:
- Tự nhiên...
Cô gái chìa tay làm quen. Hắn cũng chẳng có j` ngần ngại.
" Ủa? Bình thường hắn khó ưa lắm mà. Sao hum nay lại dễ tánh dzj?"_ NGọc Anh nghĩ thầm.
Còn Nhật thì cứ ngồi nói tự nhiên như đã quan biết từ lâu vậy. Trông thật khó ưa!!! (đương nhiên là nhận xét của Ngọc Anh rồi ạ). 2 ng` đó thân đến mức Nhật xé luôn vé xe buýt cho cô gái lạ ấy. Mà từ trước có bao giờ hắn chia cho Ngọc Anh nửa vé đâu????
Ngọc Anh cứ cố tình dỏng tai lên nghe mà ko hiểu mình làm sao nữa. Xe buýt dừng, cả 3 cùng xuống 1 trạm nhưng Ngọc ANh đi 1 mình 1 ngả, 2 ng` kia đi 1 ngả.
- Con nhỏ nào mà tự dưng xuất hiện như ma vậy. Trước giờ có thấy nó bao giờ đâu?_vừa đi Ngọc ANh vừa nói 1 mình.
------Hết phần 1-----
do điều kiện p3ti ko post được tiếp. Hôm sau p3ti viết tiếp 4rum ủng hộ nha
Hồi đầu, ai cũng tưởng hắn làm bạn cùng Ngọc Anh là do nhà nhỏ ý giàu. Ai dè, nhà hắn có khi lại có điều kiện hơn nhà Ngọc Anh. Tuy vậy, 2 đứa lại cức thích đi học bằng xe buýt. Có lẽ vì thế mà hắn quen Ngọc Anh.
Hắn ít nói và chỉ có Ngọc Anh là bạn ( ko thân) nên Ngọc ANh cũng chẳng làm hắn tổn thương như những ng` khác làm j`. Tình bạn của họ sẽ trôi đi như vậy nếu hôm đó ko có chuyện đó xảy ra....
Hôm đó, Mai rỉ tai Ngọc Anh:
- Chiều qua tao nghe thằng Nhật( hắn đó) nói xấu mày với bọn thằng Quân ak.
-Làm j` có. Nhật có chơi với bọn kia đâu_Ngọc ANh hỏi lại.
- Thề với mày có bóng đèn làm chứng nhé...
- Uhm... để tao...
Ngọc ANh vào lớp thấy Nhật đang ngồi chỗ mà cô giáo xếp cho nó từ đầu năm. Ngọc Anh hỏi:
- Nói xấu tui hả cha?
- Ai nói? bà tin tuỳ bà thoy. ( trời ơi! thua Nhật :sweat:)
- Ông đểu thế! Tiểu nhân! Trơ trẽn! Khốn nạn....
Ngọc ANh nói 1 hơi những từ mà nó nghĩ được trong đầu. Nó ko để ý rằng mặt Nhật biến sắc. Nghe Ngọc ANh nói xong, Nhật bỏ ra ngoài mà ko hề cãi lại 1 câu khiến Ngọc Anh vừa tức, vừa xấu hổ...
Nhật đi tìm Quân. Kia rồi, hắn đang đứng với nhỏ MAi. Thấy ai đó vỗ vai mình, Quân giật mình quay lại:
- Myaf làm tao hết hồn ak Nhật.
- Tao nói xấu Ngoc ANh hồi nào?_ Nhật hỏi mà nhìn khuôn mặt sao mà đáng sợ, ai nhìn cũng điếng hồn.
- Ơ. Nhật này... Mai lí nhí nói_Thật ra là ko phải Quân hay Nhật nói mà Mai chỉ trêu Ngọc ANh chút thôi ...
- Là Mai?... Thôi bỏ đi..
Nhạt quay bước đi mà ko nói thêm điều j` khiến cả Quân & Mai đều cảm thấy khó hiểu.
Kể từ giây phút đó, Nhật im lặng, lầm lì như tảng băng, ko nói ko rằng & đương nhiên là ko biết cười. Đến nỗi nếu hôm qua cô Văn ko gọi hắn thì cả lớp quên luôn giọng hắn rồi.
Tan trường, hắn lầm lũi bước ra trạm chờ xe buýt. Ngọc Anh cũng đang đứng đó nhưng 2 đứa giờ là 2 ng` ko quen biết. Xe đến, 2 đứa đều lẳng lặng bước lên (mạng ai nấy lo). Ngọc Anh ngồi dãy trên còn Nhật bước tuốt xuống cuối, khác với mọi ngày lắm...Bỗng 1 cô bé trạc tuổi hoặc cùng lắm thì chỉ thua 2 đứa khoảng vài tuổi thoy. Cô nhỏ nhẹ nói:
- Xin lỗi, tôi ngồi đây đc ko?
ko thèm ngước lên, Nhật nói:
- Tự nhiên...
Cô gái chìa tay làm quen. Hắn cũng chẳng có j` ngần ngại.
" Ủa? Bình thường hắn khó ưa lắm mà. Sao hum nay lại dễ tánh dzj?"_ NGọc Anh nghĩ thầm.
Còn Nhật thì cứ ngồi nói tự nhiên như đã quan biết từ lâu vậy. Trông thật khó ưa!!! (đương nhiên là nhận xét của Ngọc Anh rồi ạ). 2 ng` đó thân đến mức Nhật xé luôn vé xe buýt cho cô gái lạ ấy. Mà từ trước có bao giờ hắn chia cho Ngọc Anh nửa vé đâu????
Ngọc Anh cứ cố tình dỏng tai lên nghe mà ko hiểu mình làm sao nữa. Xe buýt dừng, cả 3 cùng xuống 1 trạm nhưng Ngọc ANh đi 1 mình 1 ngả, 2 ng` kia đi 1 ngả.
- Con nhỏ nào mà tự dưng xuất hiện như ma vậy. Trước giờ có thấy nó bao giờ đâu?_vừa đi Ngọc ANh vừa nói 1 mình.
------Hết phần 1-----
do điều kiện p3ti ko post được tiếp. Hôm sau p3ti viết tiếp 4rum ủng hộ nha