Lạc lối yêu thương

thanh huyen

Điều hành viên
Thành viên BQT
#1
Chị vẫn đứng bên bệ cửa sổ như bao ngày qua vẫn thế. Trăng bên ngoài đã lên cao, hắt vào song thưa đôi ba dòng nhạt thếch. Đồng hồ vẫn gõ đều đặn từng nhịp buồn tênh. Gió đùa cành cậy cạ vào tường thứ âm thanh kẽo kẹt hắt hiu. Bên phía dưới sân, ánh đèn đường lại càng thêm cô quạnh. Tiếng lá cây xào xạc trong đêm khuya cũng u uẩn đến nao lòng. Chị đang đợi, đợi một tiếng xe quen thuộc, đợi âm thâm lách cách của ổ khóa tra vào nhau, đợi tiếng chào hằng ngày: "Con về rồi ạ!" khi bước qua phòng ba mẹ của anh. Và đợi cả tiếng mở cửa khẽ khàng vì sợ chị đã ngủ say. Thế nhưng, có những điều dường như đã chẳng còn như trước. Anh vẫn về, nhưng lại là khi trời gần hửng ban mai. Anh cũng chẳng còn chào ba mẹ, vì sợ họ đã say ngủ. Và, anh cũng chẳng còn ngại ngần gì chị nữa. Có những đổi thay, tuy khẽ khàng nhưng vẫn khiến người ta đau thương đến cháy lòng.


Khoảng thời gian gần đây, chị đã chẳng thể nào gần được anh nữa rồi. Ngần ấy năm bên nhau, chị cố nâng niu, cố chắt chiu từng chút một hạnh phúc, chị lo sợ, cẩn trọng như một người đang bước trên dây, sai một li, mất đi một đời. Chị từng chút một đến bên anh, không dám mong là tất cả, chỉ mong anh luôn nhớ rằng, phía sau anh luôn có một người. Chị không dám đòi hỏi chi quá nhiều, chỉ mong anh luôn nhớ rằng mình có một mái ấm, là chị.

Chị bừng tỉnh khi có người bước vào phòng. Đã rất lâu rồi, chị chỉ khép hờ cửa như một sự đợi chờ. Tiếc rằng, anh chưa bao giờ nhận ra điều ấy.

– Em chưa ngủ à? – Anh hỏi như một lời chào xa lạ. Chưa đợi chị trả lời, anh đã bước vào phòng tắm.

Chị cúi đầu lặng yên hồi lâu rồi tiến tới nhặt lấy đồ bẩn anh vất trên sàn. Một mùi hương lạ lẫm thoáng qua, một dấu son kín đáo nhàn nhạt, đôi tay chị bất giác buông thõng.

Anh bước ra khỏi nhà tắm với mái tóc ướt đẫm.

– Anh lau đầu đi kẻo ốm. – Chị đưa anh chiếc khăn hãy còn vương mùi nắng mới.

– Không cần đâu, anh mệt rồi. – Anh khẽ gạt đi, đi tới bên nôi vuốt ve đôi ba cái lên khuôn mặt bụ bẫm của con bé rồi lên giường nằm, xoay lưng về phía chị.

Chị nhìn chiếc khăn trên tay mình, cố nén giọt nước mắt chực rơi trong câm lặng. Chị bước đến, chỉnh lại chiếc chăn trên người con, lau đi dòng nước dãi vừa rơi rồi về giường.

Chị nằm nghiêng về hướng anh, nhìn bóng lưng ấy mà thấy lòng chết lặng. Trước kia, dẫu là khi mới cưới, cả hai cũng chưa từng xa cách như thế này. Chị vươn tay đến anh nhưng lúc sắp chạm được thì lại thôi. Chị lo anh không vui. Ngần ngừ hồi lâu, chị thu tay lại, tiến sát về phía mép giường còn lại, cuộn người rồi tự ru mình say giấc.



Người đàn ông bên cạnh khẽ mở mắt, ánh trăng ngoài cửa tạo bóng, hành động vừa rồi của chị, đều rơi vào mắt anh…



Chị gả cho anh khi vừa tròn 18 – cái tuổi đẹp nhất của đời người. Thế nhưng với những người ở quê chị, thì lứa tuổi đó cũng đủ để tay chồng tay con rồi. Chị lớn lên nơi thôn dã, đến cả ánh mắt, nét cười cũng đậm đà hồn quê. Cha mẹ cũng từng cho chị đi học, nhưng đến hết năm lớp 10 thì thôi. Mẹ bệnh, gánh nặng cả gia đình lại đè nặng lên vai cha. Nhìn những hôm cha đi từ mờ sương đến hơn nửa đêm mới về nhà, chị thực sự không đành lòng. Vì thế, chị nghỉ học, sớm hôm ra đồng giúp cha, lo cho mẹ và cả đàn em thơ.

Rồi cái tuổi cập kê cũng đến. Người đến trước ngõ chị không ít. Bởi chị đẹp lắm, nét đẹp mặn mà của gái quê pha nét phổng phao của tuổi mới lớn luôn khiến người đối diện phải xiêu lòng. Nhưng, những chàng trai ấy đều sớm bỏ cuộc, bởi cha chị khó lắm. Ông biết gia đình ông nghèo, cái khó luôn giày vò từng ngày, nhưng chưa bao giờ ông để con mình phải chịu ấm ức. Còn về bản thân chị, chị vẫn chưa từng mềm lòng vì ai.

Rồi một ngày, người ta từ thành phố đến. Lần đầu tiên, chị biết được gia đình mình vốn có mối quan hệ quen biết xa xưa với những người nơi thành thị xa hoa ấy. Người ta đến, là để hỏi cưới chị.

– Cha mẹ để con đi. Con sẽ sống tốt thôi. – Cha chị thở dài, gương mặt sau làn khói mờ ảo của thuốc dường như già hẳn sau một đêm. Mẹ chị chỉ vuốt ve tay con rồi lặng lẽ bật khóc.

Chị chỉ biết người chồng chưa cưới ấy của mình vẫn đang bệnh nặng. Mẹ chồng chị lo lắng khắp nơi mới được thầy bói bảo rằng chỉ có xung hỉ vào nhà mới may ra. Thế là họ nghĩ đến chị. Họ hứa sẽ chu cấp đủ đầy cho gia đình chị. Ơn nghĩa ngày trước, ơn nghĩa bây giờ, chị chẳng có lí do gì để chối từ.

Cha chị dĩ nhiên không đồng ý nhưng nhìn lũ trẻ nheo nhóc kia, khúc ruột ông lại quặn lên từng hồi.

Chị không hỏi nhiều, cũng không oán trách cha mẹ chồng. Ở đời, tấm lòng người cha người mẹ nào cũng đáng thương như nhau. Đêm ấy, chị nằm trong lòng mẹ thật lâu, hít thật sâu cái mùi hương ngai ngái của trầu ấy rồi thiêm thiếp ngủ.

Đám cưới được diễn ra vội vàng, và chú rể thì… chị vẫn chưa được một lần gặp mặt. Không biết thầy bói linh nghiệm hay thuốc đắng dã tật mà chẳng lâu sau chồng chị khỏe lại. Biết mình đã có thêm một người vợ, anh yên lặng chẳng nói gì như một sự mặc nhận.

Chị không biết anh có thương chị hay không, chị không biết. Nhưng chị biết lòng chị thương anh. Sớm chiều chung đụng, lòng chị cũng không phải gỗ đá, huống chi anh không hẳn vô tâm với chị.

Anh không phải người nói nhiều, cho nên việc thường thấy nhất trong căn phòng của họ là anh ngồi chăm chú trước bản vẽ của mình còn chị lại quẩn quanh lo việc này, làm việc kia. Thỉnh thoảng ngẩn ngơ bắt gặp ánh nhìn của chị, anh đều cười hiền. Anh chưa bao giờ tâm sự điều gì cùng chị, nhưng trách nhiệm của người chồng, anh đều hoàn thành tốt.

Vì thế, chị đã nghĩ rằng anh cũng thương chị. Thế nhưng, mãi tận sau này chị mới biết được, đời người, dại khờ nhất là ảo tưởng vị trí của mình trong lòng một ai đó.

Rồi chị mang thai, hai bên gia đình đều mừng rỡ. Chị hạnh phúc đến tột cùng và chị biết anh cũng vậy. Vì đó là lần đầu tiên anh bất chấp tất cả mà ôm chị chặt như thế, có thể hôn chị nồng nàn yêu thương đến vậy và nắm chặt tay chị lúc ngủ mà chẳng buông. Chị càng thêm tin rằng, trong lòng anh, có chị.

Đứa trẻ lớn lên từng ngày trong bụng chị, nhận được tất cả sự yêu thương của mọi người. Anh về sớm hơn sau mỗi buổi tan ca, anh chăm chỉ đọc sách hơn, khuyến khích chị cùng anh đến lớp tiền sản mà anh đã đăng kí trước. Khoản thời gian đó, hạnh phúc đến với chị như một cơn mơ.

Rồi đứa trẻ được sinh ra, là một bé gái. Chị biết ba mẹ chồng chị thất vọng nhiều vì họ chỉ có mỗi anh. Chị không biết anh có buồn không vì anh chẳng bao giờ bộc lộ điều chi với chị, vẫn gắng chăm sóc mẹ con chị chu đáo. Nhìn anh như thế, chị thoáng yên tâm phần nào. Dù sao, cả hai vẫn còn được sinh thêm đứa nữa. Nhưng buồn thay, cơn băng huyết bất ngờ đã cướp đi khả năng làm mẹ lần nữa của chị.

Cơn phong ba ập đến gia đình họ. Mẹ chồng chị khóc suốt, chẳng buồn nhìn đến chị và cháu gái. Cha chồng chị thì chẳng nói gì, chỉ là tiếng thở dài lại càng thêm sầu. Còn anh, anh vẫn lặng yên như thế…



Tiếng con khóc khiến chị giật mình, vội vàng đến bên nôi, bế con lên cho bú. Đứa bé được ăn no lại dần dần thiếp đi. Nhìn con, chị lại đau lòng…
Đêm nay, anh lại về trễ.

Chị lại theo thói quen đứng bên bệ cửa sổ đợi anh. Có khác chăng, đêm nay anh không về. Chị lặng lẽ đợi đến ban mai, một mình.

Chị bước xuống lầu, định chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà thì lại thấy mẹ chồng đang vui vẻ bước vào cùng một cô gái. Vẻ niềm nở ấy, đã lâu rồi chị chẳng được thấy. Bà trò chuyện vui vẻ cùng cô gái kia và dường như bỏ quên đi sự tồn tại của chị. Cũng không sao, vì chị đã quen rồi.

– Mẹ và chị dùng nước đi ạ! – Chị dịu dàng đặt 2 cốc nước lên bàn.

– Đây là? – Cô gái kia quay sang nhìn mẹ chị chờ đợi.

– À, vợ của anh Nam của cháu đấy. – Mẹ chị cười gượng gạo giải thích, tuy nhiên lại rất có ý tứ khi nhấn mạnh “anh Nam của cháu”.

Chị gật đầu chào rồi bước xuống bếp, để lại không gian cho hai người.

– Ôi, sao giờ này mới về hả con? Còn nhớ đây ai không? Con của bác Sang ở cơ quan mẹ ngày trước đấy. Gớm, mới hồi nào còn bé tẹo đây thôi mà giờ thành Thạc sĩ rồi đấy.

Chị dừng tay khi thoáng nghe tiếng mẹ. Hình như, anh về rồi thì phải. Bỏ dở việc đang làm, chị vội vàng lấy cho anh cốc nước rồi lên phía nhà trên.

– Chứ sao mà quần áo lại nhăn nhúm thế kia? Vợ mày không ủi quần áo cho mày đi làm hả con? – Mẹ chồng chị khẽ than rồi quay sang cô gái bên cạnh. – Khổ thế cháu ạ!

Chị đứng tần ngần giữa nhà, không biết nên tiếp tục bước đến đưa anh cốc nước hay quay lại phòng bếp. Ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn của anh, chị lại lặng lẽ cụp mắt, bàn tay càng thêm siết chặt chiếc cốc. Chưa bao giờ, chị cảm thấy sợ hãi sự tồn tại của bản thân như thế này.

– Chào cô! – Anh mở lời rồi nhìn mẹ. – Con lên phòng trước đây, đêm qua tăng ca nên quần áo mới như thế thôi.

Anh bước về phía chị.

– Của anh phải không?

Chị khẽ gật đầu.

Anh đón lấy cốc nước rồi đi thẳng lên gác.

Chị trở vào bếp, từng giọt nước mắt lăn dài.



Anh đi công tác, trọn vẹn một tuần. Chị không hỏi gì, chỉ lẳng lặng giúp anh chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết. Trong lúc chị đang loay hoay thì bé con lại khóc. Chị toan chạy đến thì anh đã bảo…

– Để anh dỗ con là được.

Anh đi đến bên nôi, bế con lên, động tác tuy vụng về nhưng vẫn mềm mại. Anh đung đưa thân mình đồng thời nhè nhẹ vỗ lưng con. Thoáng chốc, bé con đã ngừng khóc, thỉnh thoảng còn cười khanh khách trên vai cha. Hình ảnh ấy, thoáng chốc khiến lòng chị ấm lại.

– Những vật dụng em đều để ở những nơi như cũ, cần đến thì anh lấy nhé! – Chị chỉ anh những thứ cần thiết.

Thấy hồi lâu mà anh vẫn chẳng đáp lời, chị ngẩng lên nhìn, chạm phải ánh nhìn đầy vẻ phức tạp của anh.

– Sao thế ạ? – Chị khẽ khàng hỏi.

– Anh nhớ rồi. Cảm ơn em.

Anh thoáng lắc đầu tỏ ý không sao.

Chị không biết lần này anh đi công tác ở đâu như mọi lần vẫn thế, nhưng chỉ biết rằng mọi chuyện chẳng hề suôn sẻ. Anh trở về, lặng yên và xa cách hơn trước, như thể những giây phút ấm áp chị cảm nhận khi ấy vốn chẳng tồn tại.

Anh chẳng đi qua đêm, chẳng để chị phải đợi nữa. Anh tan ca đúng giờ, trở về nhà và miệt mài bên những bản thiết kế. Thi thoảng, chị lại bắt gặp dáng vẻ thẫn thờ của anh khi mân mê chiếc khăn tay màu tím nhạt hay những lúc ôm ghita ngồi một mình bên bệ cửa sổ, đánh lên một khúc lạ lẫm buồn tênh. Chị chẳng dám hỏi anh, chẳng dám đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng anh. Chị sợ, chỉ sẽ mất anh mất thôi.

Đêm chị trở mình trong giấc ngủ chẳng sâu. Giữa hai bờ hư thực, dường như chị thoáng nghe tiếng nghẹn ngào. Chị thức giấc khi nhìn đâu cũng chẳng thấy anh. Cánh cửa phòng đọc sách khép hờ, chị lặng lẽ bước tới. Trong ánh sáng mông lung của trăng, người đàn ông ấy đã bật khóc bất lực như vậy đấy. Chị nhìn nét mặt đau đớn của anh, nhìn từng giọt nước mắt như đong lấy đau thương cả đời người ấy mà lòng thê lương. Chị bước về phòng như người mộng du, cơn nghẹn ngào ập đến như nước, cuồn cuộn như muốn vỡ tung nhưng vẫn không khiến chị khóc được.

Chị chết lặng.

Trăng đêm nay cũng lạnh như nước.

Chiếc khăn tím nhạt ấy vẫn được giữ chặt trong tay anh, thấm đẫm thương đau như chính chị lúc này.



“Anh ạ!
Đây có lẽ là lần đầu tiên em viết cho anh, cũng là lần đầu tiên em nói nhiều cùng anh như thế. Em trở thành vợ anh, như một sự tình cờ mà chỉ mỗi số phận mới biết được. Em sợ lắm anh ạ, sợ từ những việc nhỏ nhoi nhất, sợ khi trò chuyện cùng anh vì em biết giữa chúng ta là muôn trùng khoảng cách, sợ khi không biết rằng liệu nước tắm mỗi lần em pha có quá nóng không, sợ khi mỗi lần phải hỏi anh điều chi vì em lo anh sẽ khó chịu, sợ anh không hài lòng, sợ anh không vui,… Em sợ nhiều lắm anh ạ.
Em chỉ là một cô gái quê, em không hiểu những điều xa hoa nơi thị thành ấy. Em không biết liệu những việc mình làm có khiến gia đình anh phải khó xử không. Vì thế, em cứ như một người bước đi trên dây, bước chậm thì sợ mất thăng bằng, chạy nhanh thì lại lo bước hụt.
Em đã cố gắng từng chút một, để có thể đến gần hơn với mọi người, để có thể gần anh hơn. Nhưng, dường như em thất bại rồi anh ạ! Em cảm thấy bản thân mình kiệt cùng sức lực nhưng vẫn cách nơi mọi người đứng rất xa.
Anh ạ, em không muốn mọi người thêm khó xử nữa đâu. Em đã nghe những điều mẹ nói cùng anh, em hiểu hết những điều mẹ làm, em biết anh khó xử và… em cũng đã thấy anh bật khóc, vì chị ấy. Em xin lỗi, khi bản thân mình là nguồn cơn của bao bất hạnh.
Cảm ơn anh, vì những ngày tháng đã qua. Em, thật lòng đấy ạ!”

Chị gấp lại cho gọn gàng phong thư, đặt lên trên tờ đơn li hôn chị đã kí. Nhìn lại nơi đã giữ lấy thanh xuân của mình, chị chỉ biết bật lên tiếng thở dài khe khẽ.

Ôm lấy con gái đang ngủ say, ôm lấy con bé đáng thương của chị, chị bước ra khỏi nhà, trên tay chỉ có vài bộ quần áo cũ.

Chị đã bước đến nơi đây như thế nào thì khi ra đi cũng chỉ bấy nhiêu đó.

Trăng đêm nay cũng bàng bạc một màu hiu hắt, chút ánh sáng lạnh lẽo ấy cứ bao trùm lấy mẹ con chị, như một người đồng hành trong cả chuyến đi xa.

Chị trở lại nơi ấy, về lại với nơi đất mặn, phèn chua, về với những cánh đồng bát ngát một màu, về với bến nước, con đò.

Chị trở về với cuộc sống ngày xưa, với những ngày nhọc nhằn nhưng thanh thản. Chỉ là, trái tim chị đã chẳng thể trinh nguyên một màu như dạo ấy. Chút nhớ, chút thương hòa cùng nỗi tuyệt vọng cứ chực trở về khi đêm lại xuống, khi chị một mình đưa nôi ru con, ca lên bài ca dao buồn man mác. Có trách thì chỉ trách cái duyên cái nợ của chị và anh sao mỏng manh quá.

Sửa lại chăn cho con, chị bước ra trước sân, ngẩn người nhìn những ngôi sao phía xa. Có tiếng động ở trước ngõ khiến chị giật mình hoảng hốt. Đã khuya thế này rồi, không lẽ là trộm sao? Chị vội vàng đứng dậy, toan bước vào nhà cài then khóa cửa thì đã bị bóng dáng một người trước ngõ làm cho chết sững.

Chỉ mới vài ba tháng thôi, mà chị ngỡ như cả đời. Còn nhớ, lần đầu tiên chị bắt gặp ánh mắt anh đó là khi anh tỉnh giấc sau cơn hôn mê dài, đôi mắt với ánh nhìn sâu thẳm trong đêm trăng. Giờ đây cũng vậy, anh cũng đứng đó, lặng lẽ như một phần của đêm đen.

– Anh? Sao anh lại?

Anh không vội trả lời câu hỏi ấy, chỉ bước đến ôm chặt lấy chị, siết vào lòng đôi vai gầy mong manh ấy. Anh cũng đã nhớ chị biết bao.

Chị ngồi trên tấm phảng tre, lẳng lặng nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh gầy hơn thì phải. Bất chợt, chị lại thấy xót xa, bàn tay không kìm được đưa lên vuốt nhẹ mái tóc anh.

Anh vẫn yên lặng hồi lâu rồi đưa tay cầm lấy bàn tay chị, khẽ nghiêng người, gối đầu vào lòng chị. Chị nhìn anh, ánh nhìn mang theo cả những tia vụn vỡ.

– Sao em có thể bỏ đi như thế? Còn anh thì sao?

Bàn tay đang vuốt nhẹ mái đầu anh khẽ khựng lại. Câu hỏi này, đáng lẽ chị mới là người hỏi mới đúng chứ?

– Em chưa bao giờ để anh bước vào thế giới của em cả, chưa bao giờ. – Anh vẫn tiếp tục độc thoại, tay lại vô thức siết chặt thêm bàn tay chị. – Anh thừa nhận, ban đầu anh chẳng muốn mặn mà với cuộc hôn nhân này, chẳng muốn phải vướng bận nhiều. Nhưng tháng ngày dần qua, suy cho cùng, bản thân anh cũng chẳng phải sắt đá. Thế nhưng, vì em chưa bao giờ đặt mình ngang hàng cùng anh, chưa bao giờ để mình bước vào vị trí vợ anh, nên anh chẳng biết phải làm thế nào để chạm vào em cả. Em lặng lẽ như vậy, lặng lẽ như chẳng tổn tại. Anh ước gì em có thể nổi giận khi anh về trễ, có thể bướng bỉnh, có thể ghen tuông, có thể mạnh mẽ nói với người phụ nữ khác rằng em là vợ anh,… để anh còn có cảm giác mình có tồn tại trong thế giới của em.

Anh nhẹ trở người, đưa tay ôm sát người chị, giọng nói đều đều lại tiếp tục vang lên.

– Cô gái ấy là người yêu cũ của anh – người mà anh đã định rằng sẽ kết duyên chồng vợ. Thế nhưng, đường đời muôn ngả, bọn anh lại chẳng thể cùng nhau. Ngày em bắt gặp dáng vẻ anh bật khóc ấy, là ngày cô ấy mất, vì bệnh. Khoảnh khắc ấy, anh thực sự cảm thấy đau lòng, cho một người quen cũ, cho một đoạn thanh xuân cũ mà anh đã từng nâng niu hơn tất thảy.

Chị vẫn chẳng nói gì, vẫn lặng yên nghe anh trút cả cõi lòng.

– Rồi em đi, anh lại như một kẻ ất ơ. Sáng đi làm, chiều lại say. Anh chẳng muốn nghe thêm trái tim mình muốn gì nữa. Nhưng đêm qua khi trở về nhà, nhìn chiếc nôi quen thuộc của con, bên trên vẫn còn chiếc áo cũ của em, anh lại không thể kìm lòng mình nữa.

– Vợ à, anh mệt quá!

Một khoảng không yên lặng bao trùm lấy cả hai. Trong cái mịt mùng của đêm, chỉ còn sót lại chút sáng nhỏ nhoi của đom đóm cùng những âm thanh rả rích của mấy loại côn trùng. Một giọt nước mắt vô thanh chợt rơi trên má chị, trôi qua mái tóc anh rồi mất hút.

Đến cuối cùng, chị vẫn yếu lòng vì người đàn ông này như vậy đấy.

Thanh xuân của chị, dẫu có thương đau hay xước vỡ thì cũng chỉ có mỗi anh chung đường. Người đàn ông này tồn tại trong thế giới của chị, tuy xa lạ nhưng rất đỗi thân thương. Chị đã từng sợ anh, đã từng hoảng loạn khi phát hiện ra mình đã trao tình cảm cho anh quá nhiều, thế nhưng chị chưa bao giờ hối hận. Gặp được anh, là một cơ may hay vận rủi, đến bây giờ vẫn còn quá sớm để khẳng định. Chỉ là, nếu lòng vẫn còn vương thì hà cớ gì không vì người mà thương thêm lúc nữa.

Chị cũng đã thử để mình xa anh, đã để anh quyết định cho những nhập nhằng của cả hai. Đáng buồn thay, anh vẫn chọn chị, chọn cả cho mình con đường gập ghềnh phía trước. Vậy thì, có cớ gì đâu để ngăn chị vì anh mà can đảm thêm một lần nữa.

Diên Vỹ.

Bình luận


bình luận
Nguồn: truyenngan.net
 

Bình luận bằng Facebook

Top