Gửi Voi yêu của Mèo,
Đây là lá thư thứ 3 em viết cho anh,không mang cảm giác hạnh phúc như 2 lá thư trước,mọi chuyện bỗng dưng thay đổi đến mức em không thể ngờ tới.Mọi điều ngày trước anh nói với em,sẽ luôn yêu em,bên cạnh em,không bao giờ buông tay em ra,một gia đình nhỏ có anh,có em và những đứa nhóc nay dường như không còn tồn tại trong anh.Điều làm m đau nhất là câu nói “Nếu gặp người khác có điều kiện tốt hơn em,anh sẽ chon người ấy”.Em không hiểu điều gì khiến anh thay đổi nhanh như vậy,điều gì làm cho anh có một suy nghĩ khác.Em không là gì hết sao anh?Chỉ là một con nhóc sinh viên chưa tốt nghiệp,ra trường chưa chắc có việc làm,lẽ nào em là gánh nặng của anh sao anh?Em biết xung quanh anh có rất nhiều người dành tình cảm cho anh,xinh đẹp,giỏi giang hơn em nhiều lắm,công việc thì ổn định và lúc nào cũng có thể ở cạnh bên anh.Em lo lắm anh à!Chỉ khi nào em ngủ thiếp đi,em không nhớ gì hết,còn khi giật mình thức giấc,tất cả những điều đó lại tràn về trong suy nghĩ,em chỉ biết khóc một mình.Nước mắt em vẫn cứ lăn dài mỗi khi nghĩ đến một năm nữa,bàn tay anh sẽ nắm chặt một bàn tay khác,rồi anh sẽ có những đứa nhóc mang đôi mắt cảu anh mà không có nụ cười của em.Em chẳng có lí do gì để trách anh,ừ thì em chỉ là một hạt cát giữa sa mạc,một giọt nước giữa đại dương và là một con sô 0 tròn trĩnh thì làm sao đủ sức giữ anh lại bên em mãi mãi khi mà anh đã muốn ra đi.Em vẫn thường ra ngồi trước biển,vẫn thường tự nói rằng em sinh ra từ biển và đến một lúc nào đó cũng sẽ về với biển.Nơi anh và em từng đứng bây giờ chỉ có mình em,đơn độc vẽ lên cát một hành trình vô định.Mỗi buổi sáng,em ước sao đừng ai đánh thức em dậy,cứ để em ngủ một giấc thật dài.Anh à,tại sao anh không nói cho em biết những suy nghĩ trong lòng anh,tại sao anh để một mình em như vậy chứ?Em đã làm gì sai sao anh?
Em nhớ mãi lúc nằm bên nhau,anh ôm hôn em thật lâu chỉ để em không nói ra những điều không may có thể xảy ra giữa hai đứa,mặc dù tất cả chỉ là giả định.Còn bây giờ anh lại nói với em nhiều về những điều này,anh làm em sợ….Nếu em bước ra khỏi cuộc sống của anh vĩnh viễn,anh cóa vui,có hạnh phúc không anh?Em phải làm sao để có được anh,có trọn vẹn như lời anh nói?Bây giờ em chỉ biết học cho xong năm cuối,cố gắng mà lòng em dậy sóng anh có biết không?Em yêu anh nhiều đến mức không thể nào nói được.Em không cần những điều lớn lao,em chỉ cần một gia đình nhỏ êm ấm thôi anh à.Anh nói đúng,đã không cón cái thời một túp lều tranh hai trái tim vàng nữa,nhưng những gì do 2 đứa mình cùng vun đắp nên sẽ ý nghĩa và bền chặt hơn phải không anh?Mọi khó khăn nếu san sẻ cho nhau sẽ nhẹ nhàng hơn một người gánh vác mà anh!?
Tin nhắn của anh giờ nhắn cho em sao mà lạnh lùng,thơ ơ quá.Mỗi tin nhắn như một vết dao cứa sâu lào lòng em.Tại sao anh lại làm như vậy với em?Anh ghép lại những mảnh vỡ trong em rồi lại làm nó vỡ vụn một lần nữa.Anh đâu biết rằng vĩnh viễn từ bây giờ sẽ chẳng thể nào ghép lại được nữa.Em đếm từng ngày trôi qua trong nỗi lo sợ,dài quá và cũng chông chênh quá!Em phải làm sao đây hả anh?Còn có những điều khác lớn lao hơn đã xảy ra giữa anh và em,lẽ nào anh không nhớ,lẽ nào với anh tất cả không là gì hết?
Em ghét chuyến xe Nha Trang-Bảo Lộc ngày hôm ấy,nó đã mang anh của em đi mất.Dường như về đến Bảo Lộc,thế giới có sự tồn tại của em sau lưng anh không còn nữa,em đau lắm anh có biết không?Tại sao điều đó không xảy ra khi lần đầu chúng ta gặp nhau,tại sao đến khi hai đứa gặp gia đình nhau và tưởng chừng như tất cả đã chắc chắn thì lại xảy ra.Một năm nữa không lẽ anh kgông thể đợi em?Chỉ một năm nữa thôi em sẽ cố gắng thật nhiều,sẽ gác lại ước mơ đi tình nguyện,ước mơ đi đây đi đó để về bên anh.Làm ơn đi,đừng buông tay em ra,đừng bỏ em một mình nha anh.Anh quan trọng với em biết nhường nào.Anh ơi,em yêu anh nhiều lắm!Có lẽ bây giờ em sẽ học cách im lặng,không phải im lặng nhìn anh rời xa em mà im lặng làm một cái bóng đi bên cạnh anh.Anh hãy nhớ rằng có những thứ em đã dành cho anh thì mãi mãi là cho anh mà không bao giờ cho một ai khác nữa.Cho dù anh có lạnh lùng,có làm em đau bao nhiêu đi nữa thì tình yêu em dành cho anh vần không thay đổi.Và đến một lúc nào đó anh mỏi mệt,anh muốn quay về thì vẫn luôn có một người đợi anh nơi bậc cửa.Em yêu và cần có anh,Thắng ạ!
Cohonnhien
Đây là lá thư thứ 3 em viết cho anh,không mang cảm giác hạnh phúc như 2 lá thư trước,mọi chuyện bỗng dưng thay đổi đến mức em không thể ngờ tới.Mọi điều ngày trước anh nói với em,sẽ luôn yêu em,bên cạnh em,không bao giờ buông tay em ra,một gia đình nhỏ có anh,có em và những đứa nhóc nay dường như không còn tồn tại trong anh.Điều làm m đau nhất là câu nói “Nếu gặp người khác có điều kiện tốt hơn em,anh sẽ chon người ấy”.Em không hiểu điều gì khiến anh thay đổi nhanh như vậy,điều gì làm cho anh có một suy nghĩ khác.Em không là gì hết sao anh?Chỉ là một con nhóc sinh viên chưa tốt nghiệp,ra trường chưa chắc có việc làm,lẽ nào em là gánh nặng của anh sao anh?Em biết xung quanh anh có rất nhiều người dành tình cảm cho anh,xinh đẹp,giỏi giang hơn em nhiều lắm,công việc thì ổn định và lúc nào cũng có thể ở cạnh bên anh.Em lo lắm anh à!Chỉ khi nào em ngủ thiếp đi,em không nhớ gì hết,còn khi giật mình thức giấc,tất cả những điều đó lại tràn về trong suy nghĩ,em chỉ biết khóc một mình.Nước mắt em vẫn cứ lăn dài mỗi khi nghĩ đến một năm nữa,bàn tay anh sẽ nắm chặt một bàn tay khác,rồi anh sẽ có những đứa nhóc mang đôi mắt cảu anh mà không có nụ cười của em.Em chẳng có lí do gì để trách anh,ừ thì em chỉ là một hạt cát giữa sa mạc,một giọt nước giữa đại dương và là một con sô 0 tròn trĩnh thì làm sao đủ sức giữ anh lại bên em mãi mãi khi mà anh đã muốn ra đi.Em vẫn thường ra ngồi trước biển,vẫn thường tự nói rằng em sinh ra từ biển và đến một lúc nào đó cũng sẽ về với biển.Nơi anh và em từng đứng bây giờ chỉ có mình em,đơn độc vẽ lên cát một hành trình vô định.Mỗi buổi sáng,em ước sao đừng ai đánh thức em dậy,cứ để em ngủ một giấc thật dài.Anh à,tại sao anh không nói cho em biết những suy nghĩ trong lòng anh,tại sao anh để một mình em như vậy chứ?Em đã làm gì sai sao anh?
Em nhớ mãi lúc nằm bên nhau,anh ôm hôn em thật lâu chỉ để em không nói ra những điều không may có thể xảy ra giữa hai đứa,mặc dù tất cả chỉ là giả định.Còn bây giờ anh lại nói với em nhiều về những điều này,anh làm em sợ….Nếu em bước ra khỏi cuộc sống của anh vĩnh viễn,anh cóa vui,có hạnh phúc không anh?Em phải làm sao để có được anh,có trọn vẹn như lời anh nói?Bây giờ em chỉ biết học cho xong năm cuối,cố gắng mà lòng em dậy sóng anh có biết không?Em yêu anh nhiều đến mức không thể nào nói được.Em không cần những điều lớn lao,em chỉ cần một gia đình nhỏ êm ấm thôi anh à.Anh nói đúng,đã không cón cái thời một túp lều tranh hai trái tim vàng nữa,nhưng những gì do 2 đứa mình cùng vun đắp nên sẽ ý nghĩa và bền chặt hơn phải không anh?Mọi khó khăn nếu san sẻ cho nhau sẽ nhẹ nhàng hơn một người gánh vác mà anh!?
Tin nhắn của anh giờ nhắn cho em sao mà lạnh lùng,thơ ơ quá.Mỗi tin nhắn như một vết dao cứa sâu lào lòng em.Tại sao anh lại làm như vậy với em?Anh ghép lại những mảnh vỡ trong em rồi lại làm nó vỡ vụn một lần nữa.Anh đâu biết rằng vĩnh viễn từ bây giờ sẽ chẳng thể nào ghép lại được nữa.Em đếm từng ngày trôi qua trong nỗi lo sợ,dài quá và cũng chông chênh quá!Em phải làm sao đây hả anh?Còn có những điều khác lớn lao hơn đã xảy ra giữa anh và em,lẽ nào anh không nhớ,lẽ nào với anh tất cả không là gì hết?
Em ghét chuyến xe Nha Trang-Bảo Lộc ngày hôm ấy,nó đã mang anh của em đi mất.Dường như về đến Bảo Lộc,thế giới có sự tồn tại của em sau lưng anh không còn nữa,em đau lắm anh có biết không?Tại sao điều đó không xảy ra khi lần đầu chúng ta gặp nhau,tại sao đến khi hai đứa gặp gia đình nhau và tưởng chừng như tất cả đã chắc chắn thì lại xảy ra.Một năm nữa không lẽ anh kgông thể đợi em?Chỉ một năm nữa thôi em sẽ cố gắng thật nhiều,sẽ gác lại ước mơ đi tình nguyện,ước mơ đi đây đi đó để về bên anh.Làm ơn đi,đừng buông tay em ra,đừng bỏ em một mình nha anh.Anh quan trọng với em biết nhường nào.Anh ơi,em yêu anh nhiều lắm!Có lẽ bây giờ em sẽ học cách im lặng,không phải im lặng nhìn anh rời xa em mà im lặng làm một cái bóng đi bên cạnh anh.Anh hãy nhớ rằng có những thứ em đã dành cho anh thì mãi mãi là cho anh mà không bao giờ cho một ai khác nữa.Cho dù anh có lạnh lùng,có làm em đau bao nhiêu đi nữa thì tình yêu em dành cho anh vần không thay đổi.Và đến một lúc nào đó anh mỏi mệt,anh muốn quay về thì vẫn luôn có một người đợi anh nơi bậc cửa.Em yêu và cần có anh,Thắng ạ!
Cohonnhien