Viết cho người mà em vẫn gọi là Voi yêu!
Đây là lá thư thứ 2 và cũng là lá thư cuối cùng em viết cho anh,bởi em biết từ bây giờ tất cả đều là sự thật.Em và anh đã gặp nhau,và cả gia đình của nhau nữa.Anh nói mỗi phút bên em với anh đều có ý nghĩa,em biết điều đó chứ,mà nó không chỉ có ý nghĩa với riêng anh đâu.Em trân trọng mỗi phút ở bên anh vì em biết thời gian không có nhiều.Anh và em ở xa nhau quá.Ai đó đã từng nói khoảng cách địa lí làm cho thời gian trở nên dài hơn,nghĩ cũng đúng thật.Em vẫn cảm thấy 1 năm nữa sao mà dài quá,chông chênh quá!Còn nhớ lúc đợi taxi,anh nắm tay kéo em đứng sát vào lề đường,bàn tay em nằm gọn trong bàn tay anh,siết chặt,em thấy mình như tìm được một sự chở che kiên định.Em nhận ra rằng anh sẽ là người mang đến cho em một ngọn đèn-ngọn đèn màu vàng ấm áp tượng trưng cho một gia đình êm ấm.Em thích cái cảm giác bình yên khi anh nắm lấy bàn tay em thả bộ trên con đường nhỏ,trong khuôn viên KTX của bé út em gái anh.Tình yêu trong em ngày càng lớn dần theo nỗi nhớ,em chợt nhận ra rằng em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.Em cảm ơn tất cả những gì anh đã dành cho em.
Đi bên anh,em như một đứa con nít,anh vẫn thường đùa là con nít sống lâu năm.Mặc kệ,em vẫn cứ thích được anh che chở,thích lúc anh cúi xuống hôn thật nhanh vào má em.Những lúc ấy em mong sao đoạn đường cứ dài ra thêm 1 chút 1 chút nữa để em được đi mãi bên anh đến hết cuộc đời này.Voi ơi,em yêu anh nhiều lắm!Em hi vọng là anh sẽ đọc được những dòng này và nhớ rằng cho dù có ra sao,có như thế nào thì em vẫn yêu anh,vì em biết chắc rằng một ngày nào đó anh cũng sẽ về cùng em."Cùng nắm tay nhau thật chặt,để luôn nhớ rằng,bước thật chậm để biết yêu nhau nhiều hơn."
Cohonnhien
Đây là lá thư thứ 2 và cũng là lá thư cuối cùng em viết cho anh,bởi em biết từ bây giờ tất cả đều là sự thật.Em và anh đã gặp nhau,và cả gia đình của nhau nữa.Anh nói mỗi phút bên em với anh đều có ý nghĩa,em biết điều đó chứ,mà nó không chỉ có ý nghĩa với riêng anh đâu.Em trân trọng mỗi phút ở bên anh vì em biết thời gian không có nhiều.Anh và em ở xa nhau quá.Ai đó đã từng nói khoảng cách địa lí làm cho thời gian trở nên dài hơn,nghĩ cũng đúng thật.Em vẫn cảm thấy 1 năm nữa sao mà dài quá,chông chênh quá!Còn nhớ lúc đợi taxi,anh nắm tay kéo em đứng sát vào lề đường,bàn tay em nằm gọn trong bàn tay anh,siết chặt,em thấy mình như tìm được một sự chở che kiên định.Em nhận ra rằng anh sẽ là người mang đến cho em một ngọn đèn-ngọn đèn màu vàng ấm áp tượng trưng cho một gia đình êm ấm.Em thích cái cảm giác bình yên khi anh nắm lấy bàn tay em thả bộ trên con đường nhỏ,trong khuôn viên KTX của bé út em gái anh.Tình yêu trong em ngày càng lớn dần theo nỗi nhớ,em chợt nhận ra rằng em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.Em cảm ơn tất cả những gì anh đã dành cho em.
Đi bên anh,em như một đứa con nít,anh vẫn thường đùa là con nít sống lâu năm.Mặc kệ,em vẫn cứ thích được anh che chở,thích lúc anh cúi xuống hôn thật nhanh vào má em.Những lúc ấy em mong sao đoạn đường cứ dài ra thêm 1 chút 1 chút nữa để em được đi mãi bên anh đến hết cuộc đời này.Voi ơi,em yêu anh nhiều lắm!Em hi vọng là anh sẽ đọc được những dòng này và nhớ rằng cho dù có ra sao,có như thế nào thì em vẫn yêu anh,vì em biết chắc rằng một ngày nào đó anh cũng sẽ về cùng em."Cùng nắm tay nhau thật chặt,để luôn nhớ rằng,bước thật chậm để biết yêu nhau nhiều hơn."
Cohonnhien