Truyện ngắn của NGUYỄN MINH NGHĨA
Tôi vẫn yêu những cơn gió, những cơn gió mùa thu se lạnh, những cơn gió mùa đông lạnh cắt hay những cơn gió mùa hạ oi nồng, tôi cũng không biết vì sao mình lại yêu, yêu đến lạ lùng cái cảm giác được từng cơn gió đập vào người. Phòng của tôi là căn phòng tràn đầy nắng và gió, những chiếc cửa sổ luôn được mở hết cỡ để đón những con gió tràn vào, bạn bè tôi vẫn nói tôi là người ưa lãng mạn, bay bổng bởi gió luôn bay cao,không cố định và cũng chẳng có hình hài cụ thể, tôi không phản đối nhưng cũng không hưởng ứng, bởi gió là tôi, tôi là gió, chẳng có gì cụ thể đúng không.
Tôi gặp anh vào một buổi chiều cuối thu ,người ta nói gió thu buồn lắm, không lạnh lẽo như gió mùa đông, không nóng như gió mùa hạ nhưng làm tê tái lòng người. anh đã đến, như một bức tường thành ngăn lại những đợt gió trong tôi, làm cho bước chân phiêu lưu của cơn gió kia dừng lại. Anh đã làm cho tôi biết, trên thế gian này còn có biết bao điều tươi đẹp, không chỉ có những cơn gió kia mới đẹp đẽ biết bao.O bên anh,một sức sống mới đang dâng trào trong cơ thể của một cô thiếu nữ vừa tròn đôi mươi, tôi đã yêu, đã đắm say dâng hiến, những phút bên anh, tôi đã chợt quên đi những cơn gió của mình.
Ngày anh sắp ra đi, tôi đã khóc, khóc thật nhiều, anh đã vỗ về, an ủi tôi. anh noi "em đã từng yêu gió, và em là một cơn gió trong lòng anh, hãy học tính cách của gió di em, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể vượt qua, như thé mới là một cơn gió đích thực, hãy can đảm vượt qua tất cả nghe em". Lúc đó, tôi chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Mẹ anh đưa cho tôi một món quà, món quà cuối cùng anh tặng cho tôi trước lúc ra đi, một con diều cánh bướm, cánh diều mỏng manh nhưng là tất cả những gì anh muốn nói cùng tôi, anh muốn tôi như cánh diều kia yêu những cơn gió, biết vươn lên, sống hết mình quên hết khổ đau, bất hạnh, biết làm vui cho người khác bằng niềm vui của chính mình. Nhưng anh biết không, diều cần gió mới bay cao được, nhưng em, em sẽ vẫn bay cao dù không cần có gió, vì em đã có anh, có niềm tin của anh bên cạnh. Ừ, đúng rồi, không cần có gió.
N.M.N
Tôi vẫn yêu những cơn gió, những cơn gió mùa thu se lạnh, những cơn gió mùa đông lạnh cắt hay những cơn gió mùa hạ oi nồng, tôi cũng không biết vì sao mình lại yêu, yêu đến lạ lùng cái cảm giác được từng cơn gió đập vào người. Phòng của tôi là căn phòng tràn đầy nắng và gió, những chiếc cửa sổ luôn được mở hết cỡ để đón những con gió tràn vào, bạn bè tôi vẫn nói tôi là người ưa lãng mạn, bay bổng bởi gió luôn bay cao,không cố định và cũng chẳng có hình hài cụ thể, tôi không phản đối nhưng cũng không hưởng ứng, bởi gió là tôi, tôi là gió, chẳng có gì cụ thể đúng không.
Tôi gặp anh vào một buổi chiều cuối thu ,người ta nói gió thu buồn lắm, không lạnh lẽo như gió mùa đông, không nóng như gió mùa hạ nhưng làm tê tái lòng người. anh đã đến, như một bức tường thành ngăn lại những đợt gió trong tôi, làm cho bước chân phiêu lưu của cơn gió kia dừng lại. Anh đã làm cho tôi biết, trên thế gian này còn có biết bao điều tươi đẹp, không chỉ có những cơn gió kia mới đẹp đẽ biết bao.O bên anh,một sức sống mới đang dâng trào trong cơ thể của một cô thiếu nữ vừa tròn đôi mươi, tôi đã yêu, đã đắm say dâng hiến, những phút bên anh, tôi đã chợt quên đi những cơn gió của mình.
Ngày anh sắp ra đi, tôi đã khóc, khóc thật nhiều, anh đã vỗ về, an ủi tôi. anh noi "em đã từng yêu gió, và em là một cơn gió trong lòng anh, hãy học tính cách của gió di em, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể vượt qua, như thé mới là một cơn gió đích thực, hãy can đảm vượt qua tất cả nghe em". Lúc đó, tôi chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Mẹ anh đưa cho tôi một món quà, món quà cuối cùng anh tặng cho tôi trước lúc ra đi, một con diều cánh bướm, cánh diều mỏng manh nhưng là tất cả những gì anh muốn nói cùng tôi, anh muốn tôi như cánh diều kia yêu những cơn gió, biết vươn lên, sống hết mình quên hết khổ đau, bất hạnh, biết làm vui cho người khác bằng niềm vui của chính mình. Nhưng anh biết không, diều cần gió mới bay cao được, nhưng em, em sẽ vẫn bay cao dù không cần có gió, vì em đã có anh, có niềm tin của anh bên cạnh. Ừ, đúng rồi, không cần có gió.
N.M.N