Khi tưởng tượng trái dấu với thực tế

kachiusa189

Điều hành viên
#1


Chuyện của Oxit, lớp 12, THPT Tây Sơn, Đà Lạt


Tớ và hắn giống nhau nhiều lắm: ham chơi nè, lì nè, thích chọc tức nhau nè. Quan trọng là bọn tớ không cần nói cũng hiểu đối phương nghĩ gì và muốn gì. Cả hai đều hết lòng vì tình yêu nhưng đều ngang bướng như nhau, có chuyện là không ai chịu nhận cái sai về mình vì hai cái tôi đều quá lớn. Cũng chính vì hiểu nhau như thế nên hai đứa đến với nhau nhanh và xảy ra chuyện cũng nhanh. Cả hai đều giống như con nít, thấy đứa này thờ ơ là đứa kia kiếm chuyện làm đối phương phải cuống lên. Nhưng bị lừa thì cũng chỉ vài lần thôi, hiểu nhau quá mà nên sau này “có chuyện” thì đứa nào cũng ừ ừ cho qua luôn. Thậm chí nhiều khi đứa này bực mình đứa kia cũng chẳng muốn nói ra. Tại vì nói ra cũng thế! Chưa kể mỗi lần hai đứa có xích mích là hắn lại chở nhỏ này nhỏ kia đi chơi để chọc tức tớ. Tớ cũng thế, đi với người khác để chọc tức hắn. Cứ kiểu trả đũa qua, trả đũa lại như vậy riết rồi cả hai đều thấy mệt mỏi. Những cái giống nhau hồi xưa đáng yêu bao nhiêu thì bây giờ đáng chán bấy nhiêu!

***********************************************

Chuyện của Julliana, H. Gò Công Tây, Tiền Giang

Chẳng hiểu bà mụ nặn sao mà tớ và hắn giống nhau về ngoại hình đến thế. Hắn đen thui thì tớ cũng không kém “trắng”, mắt hắn một mí thì tớ cũng y chang, hắn to con thì tớ cũng bự, “hàng tiền đạo” của hai đứa cũng chẳng thẩm mĩ tí nào. Đã vậy, tính hai đứa cũng giống y đúc: ăn nói cộc cằn (mặc dù hay nói ngược), rất tốt với bạn bè... và được cái là thông minh. Giống vậy chứ hai đứa mà xáp lại là “chiến tranh” bùng nổ: chửi lộn, “oánh” nhau, dép, sách vở bay tùm lum. Mà hình như tâm linh cũng tương thông hay sao ấy, hắn cứ đi guốc trong bụng tớ, nhiều lần tớ và hắn cùng nói một câu giống nhau. Do vậy hắn rất hay chọc tớ, tức lắm và thế là hắn bị đánh. Có lần vì hét lên với hắn mà tớ làm hại cả lớp đứng 15 phút trong giờ Anh. Nhưng cãi nhau với hắn thành thói quen khi nào chẳng biết. Ngày nào, tớ cũng mong đến lớp, mong trống tiết để... chửi lộn với hắn. Nhớ thì nhớ, thương thì thương nhưng liệu có ổn không khi tớ và hắn cứ xáp vào lại... bùm chát?

*********************************

Chuyện của B.B, SV năm nhất ĐH Luật TP.HCM

Ấy hơn tuổi tớ, là CTV cho một tờ báo. Khi ấy lên Đà Lạt (lúc đó tớ học 12) viết bài thì bọn tớ quen nhau. Vì quá hợp nhau, chẳng hạn như gu viết báo giống nhau, cùng thích làm từ thiện, đều quan tâm người khác... nên tình cảm hai đứa đến rất nhanh.

Ấy rất thẳng thắn, khi biết mình có tình cảm với một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn, ấy đã gọi cho tớ, giọng đầy lo lắng nhưng tớ đã không cản vì tớ cũng rất thích ấy. Hai đứa quen nhau vì sự thẳng thắn giống nhau đó. Quen rồi thì lại càng phát hiện ra nhiều điểm giống. Từ những món quà rất... choáng, ấy để dành tiền tặng tớ một máy ảnh pro trong khi tớ dành tiền tặng ấy một cái laptop.

Rồi thì giận lẫy, ấy là con gái nên hay lẫy còn tớ do được ấy chiều quá nên tớ cũng... lẫy luôn. Xung quanh ấy có khá nhiều điều làm tớ phải lo lắng: một anh sếp đẹp trai, tài năng; chưa kể bao nhiêu anh khác “yêu nụ cười và cái tính trẻ con của ấy”. Ấy lại bảo làn da trắng bóc, nụ cười chết người cùng với chiều cao gần 1m80 của tớ làm ấy lo lại, chưa kể tớ đi chụp hình, toàn model xinh. Ấy đi chơi với mấy anh chị trong tòa soạn, ham hố đi xe ngựa với mấy anh để xây xát chân tay, thế là tớ lẫy. Nhưng ấy xem flickr tớ mà thấy tớ trả lời cô bé nào đặc biệt cũng “móc ngoéo” liền. Cái tính bao đồng giống nhau còn hại bọn tớ nữa chứ. Hôm tớ rủ ấy lên Đà Lạt tham gia chuyến từ thiện do tớ tổ chức, sáng tớ không qua đón ấy được vì nhỏ em

kết nghĩa tớ tự dưng muốn đi. Tớ nhờ một bạn khác đón rồi nhưng ấy vẫn giận! Nhưng thấy ấy sốt sắng lo cho mấy đứa em kết nghĩa của ấy, tớ cũng tức chứ bộ. Lúc có chuyện, hai đứa không bao giờ hỏi thẳng nhau mà cứ nói kháy, rồi tớ giận thì đưa lên status trên Y!M - “Tui độc thân” là ấy trả đũa ngay “Dành cả trái tim cho người tui yêu nhất, có ai yêu tui không?”. Đứa nào cũng bướng, ngày nào cũng sms giận dỗi đến là mệt.

******************


Chuyện của bà Khot và ông Khot (17 tuổi)

Nếu hai người này mà vào tiệm ăn, thì có lẽ chủ quán sẽ... tức chết. Vì họ sẽ cực kì là đòi hỏi. Chàng sẽ đòi một li nước sôi để trụng đũa muỗng, nàng sẽ nhăn mặt kêu cắt trái chanh khác thật tươi chứ chanh cắt sẵn nhìn dơ hầy. Chàng sẽ kêu một tô không hành không hẹ, còn nàng thì dặn phải hớt hết váng mỡ ra không thôi ai mà ăn được. Nói thiệt, phải người khác thì cãi nhau chan chát suốt ngày rồi, nhưng vì nàng và chàng quá hiểu nhau cho nên cười khì khì, ai tức kệ họ. Cho đến một ngày nàng bị điểm kém, thì dĩ nhiên là mặt nhăn còn hơn bà già; chàng hớn hở chạy lại khoe điểm 10, nàng không thèm ừ hử. Cuộc chiến bùng nổ: người ta điểm kém mà còn bắt người ta cười. Còn chàng cũng chẳng chịu thua: giận thì giận chứ đừng có làm cái mặt nhăn nhó người ta nhìn vô tưởng tôi ăn hiếp bà. Rồi thì họ tha hồ... kể xấu nhau, bà kêu ông khó chịu làm bà phát ngán; ông kêu bà chảnh chọe làm ông quê với bạn bè. Cuối cùng họ đường ai nấy đi dù bạn bè ngăn cản quá trời: thực ra hai người cùng khó như nhau. Thực ra chỉ vì chàng đã nói một câu rất thật từ tận đáy lòng: Tui cần một người cười khì khì khi tui nhăn nhó chứ không phải một người... nhăn gấp đôi tui...

 

Bình luận bằng Facebook

Top