Mình biết hắn hơn 1 năm, hắn hơn mình một tuổi nhưng chững chạc và người lớn. Hắn không đẹp, không xinh nhưng chắc có lẽ vì tính mình vốn trẻ con nên thích người như hắn chăng? Mình cũng không biết...
Mình chưa từng nói với bất cứ một bạn trai nào là mình thích bạn ấy, cũng chưa từng yêu đương gì để có kinh nghiệm. Mình cũng chẳng muốn thích ai vào giai đoạn sắp lên 12 này, nhưng... mình không thể bảo mình đừng thích hắn nữa dù biết nên quên hắn đi.
Mình có cảm giác mình sinh ra là để cô đơn. Mình giấu mặt, tìm hiểu mọi người và biết được nick yahoo! của hắn. Mình đã add nick và chat với hắn, hắn không nói nhiều, mình chỉ hỏi và hắn trả lời, hắn không quan tâm đến mình là ai, điều đó làm mình hụt hẫng...
Mình biết hắn khi học bóng rổ, hắn là con trai của thầy dạy bóng rổ, mình cũng không nghĩ là mình sẽ thích hắn lâu đến như vậy. Ban đầu chỉ là ngưỡng mộ thông thường nhưng càng để ý thì mình nhận ra hắn có nhiều điểm rất đáng iu.
Ban đầu thì hắn không biết mình thật và mình cũng không cho hắn biết mình là ai, nhưng rồi hắn cũng biết. Dù hai người biết nhau nhưng vẫn chọn cách im lặng. Người ta nói "im lặng là vàng", nhưng bậy giờ, trong tình cảnh và tâm trạng bối rối, lo lắng, muốn nói mà không nói được thế này, mình không muốn im lặng chút nào hết.
Trước kia, khi ra về, hắn thường chạy vụt qua mình rồi biến mất ở ngã ba phía trước. Bây giờ, có lẽ hắn đã biết mình, thì lại đi phía sau, mình không biết hắn muốn tránh mình hay muốn làm mình buồn nữa. Mình thấy hắn online nhiều hơn trước từ khi mình chat với hắn, dù là chỉ mình hỏi và hắn lại trả lời.
Mình không dám hỏi những chuyện tế nhị, nhưng hắn không hoàn toàn trả lời những câu hỏi của mình, thường thì câu trả lời là: "chịu, không biết, có ,không.." hay đại loại như vậy. Mình thấy nản, mình muốn hắn có thể nói chuyện với mình, thế thôi cũng đủ rồi, nhưng một ngày, hắn nói "hỏi hoài mệt quá". Câu nói đó làm mình hụt hẫng. Mình không biết nói gì hơn và hắn chỉ biết trả lời, trong khi đó mình lại mún được nói chuyện với hắn. Từ hôm đó mình online, nhưng hoàn toàn im lặng.
Hắn về sân bóng rổ nhiều hơn, dù thường chỉ đi vào 2,4,6,cn và 3,5,7 phải đi học thì 3,5,7 hắn về một chút rồi lại đi học. Mình có hỏi nhưng hắn chỉ nói "thích thì về", mình không còn hy vọng gì nữa.
Dạo này hắn ít online, mình online cũng không chat với hắn nữa và vì yahoo! máy mình bị lỗi nên kh0 dùng được. Mình cũng phải đi học hè và tất bật với guồng quay cho ngày khai giảng tháng 9 tới. Mấy ngày nay mình không chơi bóng rổ, mình biết mình không thể quên hắn, mình không biết nên làm gì. Mình thích bóng rổ và môn thể thao này giúp mình giải stress sau những buổi học căng thẳng ở lớp học thêm đông nghịt người.
Mình không giỏi giao tiếp, cũng lúng túng trước hắn, chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp mà chỉ... trộm nhìn hắn thôi. Mình không biết phải làm sao để quên đi và nếu không quên được thì phải làm gì cho hắn hiều những suy nghĩ toàn dấu hỏi của mình đây.
Làm sao cho hắn hiểu những băn khoăn và khó xử của mình để hắn thôi không lạnh lùng và vô tâm nữa?!! - LonelyAngel
(Mời các bạn chia sẻ với LonelyAngel bằng cách click vào đây: http://tamsu.muctim.com.vn/Discuss.aspx?id=2694)
LonelyAngel