Gói xôi của mẹ

lehoa012

Điều hành viên
Thành viên BQT
#1

Khi tôi còn bé, vì điều kiện gia đình rất khó khăn nên mẹ tôi vừa phải làm việc đồng áng lại vừa kiêm luôn cả nghề bán xôi.


Xôi của mẹ chỉ bán vào buổi sáng, chủ yếu dành cho những cô, cậu học sinh lót dạtrước những tiết học căng thẳng và mệt nhọc nên giá chỉ khoảng500 - 1000đồng/gói.


Tuy nhiên không phải vì thế mà những gói xôi này kém chất lượng, ngược lại, đó là những gói xôi được mẹ chuẩn bị kỹ càng từ khâu chọn nguyên liệu đến khâu đồ chín rồi đem đi bán. Mẹ bán nhiều loại xôi lắm, hôm thì xôi đậu, xôi gấc; có hôm xôi lạc, xôi vừng…mỗi lần gánh xôi đi kiểu gì mẹ cũng dành sẵn một gói xôi to tướng nóng hôi hổi để tôi ngủ dậy có cái ăn sáng rồi đi học. Tôi rất thích thú với những gói xôi của mẹ, không biết có phải do tôi ham ăn xôi hay bởi với tôi xôi mẹ đồ luôn là ngon nhất nên hôm nào tôi cũng đánh chén một cách ngon lành.


Thế nhưng sáng nào cũng điệp khúc xôi lại xôi khiến tôi thấy đâm ra thấy ngan ngán, dầu vậy tôi cũng không làm sao mở miệng nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi con không ăn xôi nữa đâu, mẹ đừng để lại cho con nữa” bởi tôi sợ mẹ buồn. Vả lại nhiều khi mẹ gói lại một phần xôi cho tôi trước khi mẹ đem đi bán giống như một thói quen gần gụi, thân thương không thể nào khác được, hiểu vậy nên tôi lại càng chẳng muốn nói với mẹ làm gì. Thế là tôi nghĩ ra một kế sách mà theo tôi hồi ấy “vẹn cả đôi đường”, khi tôi tỉnh dậy thì đồng nghĩa với việc mẹ đã đi làm rồi nên mẹ sẽ không có ở nhà để trông thấy hành động “đen tối” của mình, còn gói xôi để trên bàn tôi quăng cho con chó Milu ăn, vậy là xong. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra, cho đến một hôm…


Tôi vừa ném gói xôi ra một góc cho Milu thì mẹ đột nhiên quay về, hình như mẹ quên đem theo vá múc xôi thì phải, thấy gói xôi còn nguyên vẹn đang từ từ vơi dần trên miệng con Milu thì mẹ đã hiểu ngay toàn bộ sự việc. Mẹ chẳng quát mắng gì tôi cả, chỉ khẽ nói (giọng nói mẹ khi ấy buồn thật buồn): “Con làm thế này bao lâu rồi! Con có biết gói xôi mẹ để lại cho con là mồ hôi, công sức của mẹ không? Nếu con không thích thì hãy nói với mẹ một tiếng, mẹ không trách con đâu”.


Tôi chỉ biết cúi gằm mặt, lặng im nghe mẹ nói. Mỗi lời nói của mẹ như từng tiếng chuông ngân vang làm thức tỉnh lòng tôi, khiến tôi thấy thật hối hận bởi hành động dại dột của mình. Để có được gói xôi cho tôi ăn mẹ đã phải thức dậy rất sớm trong khi tôi còn đang say giấc nồng, biết bao mệt nhọc, lo toan bộn bề vậy mà mẹ chẳng than thở lấy một lời. Còn tôi, chỉ vì nỗi sợ hãi vẩn vơ đã khiến mẹ thêm buồn.


Khi đã lớn lên, tôi hiểu mẹ không trách mình về chuyện gói xôi, mà sâu xa hơn mẹ muốn tôi hiểu rằng: làm người cần có tính chân thực, thẳng thắn; từ đó giúp tôi nhận ra một bài học vô cùng thấm thía và càng cảm thấy thương mẹ nhiều hơn.


Giờ đây gia đình tôi đỡ vất vả nhiều nên mẹ không còn phải đi bán xôi vào mỗi buổi sáng nữa nhưng mỗi khi nghe tiếng rao: “Ai xôi đi, xôi đi…” lại khiến tôi nhớ tới mẹ và gói xôi năm nào.

Phạm Thị Hồng
 

Bình luận bằng Facebook

Top