Cơn gió,
thổi vào hồn em lạnh buốt
nỗi nhớ chông chênh
nỗi nhớ chẳng bến bờ
Cơn gió,
bỗng thành cơn giông tố
cuốn em đi
và em...đánh mất mình
Cơn gió lặng,giông tố cũng đi qua
chỉ còn em với tàn tro vụn vỡ
mảnh thủy tinh chẳng còn nguyên vẹn nữa
một mảnh nào...sâu thẳm...trái tim em...
COHONNHIEN