Đôi mắt thủy tiên

Bạn thấy bài viết này như thế nào?

  • Tuyệt vời

    Votes: 6 100.0%
  • Hay

    Votes: 0 0.0%
  • Bình thường

    Votes: 0 0.0%
  • Tệ

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    6
#1
Ngôi nhà nằm lặng im trong con phố nhỏ nhưng khá ồn ào. Mọi người qua lại ít nhiều cũng ngó vào nhìn nó, vì thực sự trông nó cô đơn và lạc lõng trước cái dòng đời tấp nập, xô bồ này. Nắng thả dịu dàng ngập tràn căn phòng u buồn qua khung cửa sổ, nơi một cô gái đang chống tay nhìn về một khoảng trời vô định. Cô nghĩ mông lung về cái tương lại mà cô không nhìn thấy chút ánh sáng nào, nếu cuộc đời đã sắp đặt khi sinh ra, cô sẽ phải mang đôi chân tật nguyền, mang một mầm bệnh hiếm hoi, nếu đó đã là định mệnh, vậy thì sự sống của cô có nghĩa lý gì? Một dạng tồn tại vô vị và nhàm chán chăng?




Đưa ánh mắt buồn nhìn ngắm xung quanh, dòng người vẫn sầm uất ồn ào, tưởng chừng như nó bít kín từng khe hở trên đường phố, nó quét sạch những khoảng lặng trong tâm trí con người, cái khái niệm đầy bụi bặm và lo toan vẫn bám lấy họ từng ngày, từng giờ. Một cơn gió chợt vờn nhẹ má cô, và loài hoa nhỏ bé mang màu nắng nhạt khẽ lay động. Loài hoa chưa đựng đầy ưu tư và vẫn lặng lẽ đứng trước cái cám dỗ của đời. Nó có vẻ đẹp cô đơn lạc lõng, nhiều người vẫn cố gắng hiểu nó, nhưng cái huyền bí ấy đâu phải ai cũng thấy, ai cũng cảm nhận được. Đôi khi nhìn vào nó, cô thấy chính bản thân mình, với một màu sắc khác, cảm xúc khác, chỉ có cái vẻ u buồn man mác ấy thì vẫn còn, loài hoa mang tên cô- Thủy Tiên.








Thời gian nhạt nhẽo trôi đi như một chất lỏng không màu, không mùi, không vị, và cô, vẫn lặng lẽ ngắm nhìn cái bộn bề của phố phường với ánh mắt phức tạp, một chút buồn, chút bình thản, chút lo lắng… Dòng người càng nhộn nhịp, cô càng lạc lõng, càng cô đơn….


Cho đến một ngày…. Chàng trai nhìn vào đôi mắt ấy, và bất chợt mỉm cười….


Ánh mắt buồn ấy vẫn le lói chút khao khát, khao khát được sống trong một thế giới tấp nập ồn ào bên ngoài khung cửa sổ, nhưng nỗi sợ vẫn lảng vảng trong tâm trí Tiên, liệu đôi mắt này còn nhìn thấy ánh sáng bao lâu nữa?


O----o----O----o----O----o----O


Chủ nhật, nắng nhẹ nhàng. Ngoài khung cửa, dòng người vẫn không ngớt, nhưng lác đác vài đốm sắc màu khác nhau trên vỉa hè, họ là những đứa trẻ cười tít khi cầm được mấy trái bóng bay đỏ đỏ, xanh xanh, họ là những người bạn cùng nhau đi shopping, họ là những cặp đôi trai gái tuổi teen nắm tay dạo phố… Lòng Tiên chợt quặn lại, có cái gì dao động trong trái tim cô. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi một cô gái 25 tuổi, với cái hi vọng đã tắt từ lâu, lại khao khát được bay nhảy với một đôi chân lành lặn…


-Nàng ới! Hoa của nàng!!


Tiếng gọi của anh chàng đưa thư đã khá quen thuộc với cô vì ngày nào anh ta chẳng qua đây. Anh ta bằng tuổi cô nhưng loắt choắt, trông nhanh nhẹn. Trên gương mặt toát lên vẻ hài hước, tinh ranh.


Cô đáp nhẹ nhàng:


-Cám ơn.


Đón lấy bó hoa mang sắc vàng, cô tự hỏi chủ nhân của nó là ai, và tại sao lại gửi cho cô? Cài trên cánh hoa là một tấm thiếp nhỏ:


“Một ngày mới vui vẻ! Cười nhiều lên nhé, đôi mắt Thủy Tiên!”


Cảm xúc thoáng vụt qua, lộn xộn, lao xao, cô khẽ cười, nhẹ nhàng, như một cơn gió nhẹ…




Năm tháng lại tiếp tục trôi đi, nhưng nó chảy mãnh liệt hơn trước, những cánh hoa thủy tiên đã buông mình lên cuộc sống của cô…


Một ngày gió nhẹ, anh chàng đưa thư vẫn đều đặn đưa hoa cho cô hàng ngày ( vì bó hoa được chủ nhân của nó gửi hàng ngày). Cái cô chờ đợi là những lời chúc ngày mới cài lên cánh hoa nhỏ bé, một niềm vui hiếm hoi trong ngày dù cô chẳng biết nó của ai.


-Lại là hoa hả con?- Một người đàn ông đứng tuổi mở cửa đi vào phòng. Thật khó để tin rằng ông mới 50 tuổi. Sự lo âu cho đứa con gái đã làm ông già đi trông thấy, những nếp nhăn nơi đuôi mắt càng nhiều thêm.


-Vâng ạ.- Cô ngẩng đầu nhìn bố, đôi mắt tựa vực sâu không đáy, màu trong veo, thực sự huyền bí và gây cho người ta sự tò mò. Ông yêu đôi mắt đẹp tựa màn đêm đầy sao, yêu cái trầm tư lặng lẽ cô đơn giữa dòng đời, ông yêu hình ảnh người vợ thân thương trong con gái…


-Bố nghĩ… con nên ra ngoài một lát.


-Bố biết chân con không đi được mà. – Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không cảm xúc.


-Hãy hưởng thụ sự thảnh thơi của phố phường.


-Thảnh thơi?- Sự ngạc nhiên ánh lên trên đôi mắt cô.


-Đúng, thảnh thơi.- Ông mỉm cười dịu dàng, tiến tới cầm lấy hay tay nắm của xe lăn, nhẹ nhàng đẩy xuống cầu thang.


Nắng nhẹ trải lên những tán lá xanh hiếm hoi trên con đường lớn, sự chuyển động của phương tiện giao thông đã át đi cơn gió thu mát lành. Nhiều người qua đường không giấu nổi ánh mắt tò mò và tiếc cho đôi chân của cô, vì họ thấy cô thực sự rất đẹp, vẻ đẹp hiền hòa tựa thiên thần. Cô không quan tâm lắm về những đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía mình, chỉ yên lặng ngắm nhìn phố phường, thật lạ, phố phường tấp nập ồn ào lại tạo cho cô cái bình yên khó tả. Bất giác, cô ngước lên nhìn người cha. Ông mỉm cười dịu dàng:


-Về thôi.


Cô gật đầu lặng lẽ.


o----O----o----O----o----O----o


Lại một chủ nhật nữa đến với Tiên, mưa phùn khá lạnh. Bên ngoài cửa sổ, khói bụi bất chập sức cản của thời tiết vẫn diễu hành trên phố, lác đác một vài người đi ô trên vỉa hè. Một bó hoa thủy Tiên được gửi đến. “Ngày mưa lạnh nhưng lòng em có lạnh không? Chúc buổi sáng tốt lành!”


Không, lòng cô không lạnh, nó ấm áp như nắng sớm, và một chút ướt át của sương đêm. Nhắm mắt lại, cô nghe thấy những giao động nhỏ của khoảng không, nó lùa vào tâm trí con người những âm hưởng du dương nhẹ nhàng, đó là tiếng đàn dương cầm vang lên đâu đó, một bản nhạc không lời quen thuộc, Kiss the rain. Khá phù hợp cho một ngày ẩm ướt và man mác buồn. Đẩy xe lăn tới bên cây dương cầm đặt ở góc phòng, khi còn sống, mẹ cô là một nghệ nhân dương cầm rất giỏi, bà thường đàn những bản nhạc không lời cho cô nghe và nói với cô rằng:


Cuộc đời giống như những phím đàn, lúc thăng, lúc trầm, lúc mãnh liệt, lúc hiền hòa. Cuộc đời này luôn chào đón tất cả mọi người con à. Không có bản nhạc nào nhạt nhẽo, chỉ có người đó có biết nhìn nhận và lắng nghe nó hay không thôi.”









Có lẽ giờ đây thì cô đã hiểu được câu nói ấy. Chỉ có điều… mẹ cô đã ra đi mãi mãi… Từ ngày ấy, cô cố gắng không đụng đến và nghĩ về câu nói cũng như cây dương cầm ấy, cô trốn chạy kí ức về người mẹ đã ra đi mãi mãi, về những phím đàn tuyệt vời của bà. Lặng lẽ đặt tay lên những phím đàn đã bám bụi, cái âm thanh quen thuộc ấy lại vang lên. Những nốt nhạc rời rạc nhưng chứa đầy cảm xúc và kí ức đẹp, về mẹ cô. Có lẽ người mẹ ra đi là quá đủ cho cô rồi, cô còn bố, cô phải trân trọng ông. Có lẽ chưa quá muộn để làm điều đó. Đẩy vội xe lăn ra tới phòng bố, cô gấp gáp vặn núm cửa, phòng của ông ở cùng tầng với phòng cô, vì ông lo chuyện gì đó có thể xảy đến cho con gái ông. Bánh xe lăn vào căn phòng đầy màu vẽ và giấy, bút, cô lặng nhìn bố mình đứng bên cửa sổ. Ông là một họa sĩ, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cô là thành quả của mối tình lãng mạn giữa hai người làm nghệ thuật, nhưng cô lại không thích lắm những tác phẩm của bố, đó là những mảng màu kì quái theo phong cách Mondian, thật sự khá lập dị. Cái màu u buồn phảng phất trên từng quãng nhỏ của không gian trong căn phòng khiến cô hơi ngạc nhiên, cô chưa bao giờ vào phòng bố từ khi mẹ mất.


-Bố!- Cô cất tiếng gọi khá nhỏ nhưng đủ để ông nghe thấy.


Bất chợt ngoảnh lại, ánh mắt ông có đôi chút ngạc nhiên:


-Sao con lại vào đây?


-Con xin lỗi.


-Vì điều gì?


-Con không nghĩ rằng con lại nỡ làm như thế với bố, trước đây, con không bao giờ gần gũi với bố cả.


-Đó không phải là lỗi con à.- Ông bước tới, lặng lẽ vuốt tóc đứa con và nhìn gương mặt cô.- Con rất giống mẹ con đấy.


-Con biết, bố yêu mẹ nhiều lắm.


-Điều đó là đương nhiên. Con biết không? Về lần gặp đầu tiên của bố mẹ… Bố có ấn tượng khá đậm về mẹ con, nhưng bố chưa yêu mẹ, bố yêu những phím đàn của mẹ hơn… - Giọng ông chậm rãi, như đang cố gắng tìm lại những kí ức 30 năm về trước- Rồi… có lẽ sự hòa hợp giữa hai tâm hồn nghệ sĩ đã đưa bố mẹ tới gần nhau hơn. Mẹ con là một người phụ nữ tuyệt vời.


-Con biết điều đó. Và bố cũng vậy, bố là một người đàn ông tuyệt vời.


Một thoáng bất ngờ hiện lên trên gương mặt già dặn của ông, rồi nó hồng lên, màu hồng của hạnh phúc.


-Cảm ơn con.


-Không, đáng lẽ con phải nói câu ấy từ rất lâu rồi.


-Bố biết, những cánh hoa thủy tiên đã giúp con nhận ra điều đó. Bố không nói về bố, mà về những kí ức về mẹ mà con luôn chôn sâu tận đáy lòng.


-Có lẽ con nên cảm ơn cả anh chàng bí ẩn kia nữa.


-Ừ.- Ông mỉm cười.


o----O----o----O----o----O----o


Một ngày có cái lạnh cắt da và gió mùa đông bắc. Trước cửa căn nhà ấy, một chàng trai cầm trên tay bó hoa màu vàng…


-Tạm biệt em, đôi mắt Thủy Tiên.


… Ngôi nhà vẫn cô đơn trên con phố đông đúc, chứa đầy kỉ niệm về một nghệ nhân dương cầm tài năng, về một họa sĩ theo phong cách Modian cổ quái, về một cô gái có đôi mắt trong veo và vẻ đẹp thiên thần… Cô gái ấy đã ra đi, thanh thản, không nuối tiếc, có lẽ 25 năm cuộc đời đã giúp cô hiểu ra những bài học quý giá về gia đình….


Các bạn hỏi về ông bố ư? Ông ấy đi đâu, nào ai biết, chính tôi là tác giả chỉ biết hi vọng về một khoảng trời nào đó. Để hoàn thành truyện ngắn này, tôi đã mất một khoảng thời gian khá lâu, tuy nó chỉ là một câu chuyện hư cấu về mảnh đời nhỏ bé trong xã hội. Có một nhân vật trong truyện này, tuy xuất hiện nhưng chỉ phảng phất như làn gió, đó là anh chàng ngày ngày tặng hoa cho cô gái. Tôi không kể rõ nét về nhân vật này, nhưng anh ta lại khá quan trọng, anh ta là hình ảnh đại diện cho lớp người lạc quan và sống tình cảm, chính bản thân tôi cũng muốn gặp được một anh chàng như vậy, nhưng có lẽ điều đó hơi khó!


Tường Vy, 20/4/2014- Một chút cảm xúc thoáng qua.





 

Bình luận bằng Facebook

Top