Sáng thứ Hai, ngày đầu tiên lên trường nhận lớp, nó ngỡ ngàng gỡ kính nhìn hai hàng cây cổ thụ đứng hiên ngang sừng sững. Tán cây xòa xuống cả mấy dãy hành lang. Ôi! Đúng là một sự bù trừ hoàn hảo cho cái sân trường bé tí teo trồng rặt hoa Mười Giờ thời tiểu học, cả cái sân trường trám xi măng lổn nhổn, rộng khủng khiếp nhưng không một bóng cây năm lớp Chín vừa rồi. Nó quay sang đập vào vai cái Hương bồm bộp:
-Điều kì diệu đã đến. Bóng mát đầy sân và oxy ngập tràn trong lồng ngực nhé!
Cái Hương buông gói xôi, ngửng cổ lên, ngơ ngác nhìn những tán cây xum xuê, mắt chữ O, miệng chữ A. Ngạc nhiên không thốt lên lời!
Dò theo sơ đồ lớp được dán chễm chệ ngay trước sảnh (và bị đứa nào đấy lếu láo vẽ thêm thần Cupid béo ị với một đống mũi tên sau lưng), bọn nó phải leo thêm hai tầng lầu, quẹo phải rồi đi tít một khúc xuống tận cuối dãy mới thấy lớp. Nhìn từ xa, lớp học nom như một cái tổ chim phủ kín bởi những tán cây bò cạp vàng. Ngoài hành lang, một đám giai thanh gái lịch đang đứng lố nhố, nói chuyện xì xồ. Thầy chủ nhiệm đứng lọt thỏm ở giữa, tay huơ huơ tờ danh sách lớp. Tim nó đập thình thình trong lồng ngực, còn cái Hương líu quíu đạp nhầm vào chân trái nó một phát đau điếng. Ôi!
Lớp nó có dân số đông thứ nhì trường: 59 em. 30 trai, 29 gái. Lúc xếp hàng, chẳng ai bảo ai, trai dạt sang một hàng, gái dạt sang một hàng. Cạnh nó, ở hàng kế bên, là một tên con trai có quả đầu mì tôm màu vàng sậm nhìn nổi bần bật. Lúc thầy vặn vẹo hỏi: “Tóc mới nhuộm à?”, tên đó thộn mặt ra một lúc rồi líu lưỡi: “Vầnggg! B…ô…ố em mới nhuộm cho đấy ạ!!!” Mấy tên con trai quay xuống cười nhăn nhở. “Bố cậu xì-tin quá nhể?”, thầy lườm lườm. Nó sốc tập một. Lúc điểm danh, cái Hương bấm tay nó, thì thào:
-Mì Tôm đang nhìn mày!
-Mì Tôm là đứa nào?
Cái Hương tế nhị hất mặt sang bên trái. Tên tóc quăn. Nó đứng im như tượng, mồ hôi lăn lăn trên má. Cái Hương phải vỗ vai trấn an:
-Hít thở đều đi, tên đó quay đi chỗ khác rồi!
“Cái Hương tế nhị hất mặt sang bên trái. Tên tóc quăn. Nó đứng im như tượng, mồ hôi lăn lăn trên má..”
Chín giờ mười lăm, một hồi trống bất ngờ vang lên khiến cả lớp đang xôn xao bỗng nín bặt. Tim nó reo lên khe khẽ: Ồ, là tiếng trống, tiếng trống hẳn hoi chứ không phải tiếng chuông reng reng vô hồn và réo rắt quá mức. Cả đám lục đục kéo nhau vào lớp. Nó nhanh chân xí ngay bàn ba, dãy trong cùng, hai chỗ ngồi sát mí cửa sổ.
-Bọn em được ngồi tự do chứ ạ? – Một giọng nói ồm ồm từ bàn sau cất lên.
-Vầng. Tự do muôn năm! – Thầy chủ nhiệm hóm hỉnh.
-Hú-zeeeeeeeee!!! – Hơn một nửa lớp gào lên trong sung sướng.
-Thầy “đỉnh” quá! – Giọng cái Hương léo nhéo.
Nó sốc tập hai.
Vụ ông anh họ cảnh báo nó về những năm tháng trung học với lịch học căng như dây đàn và các ông thầy bà cô nghiêm khắc tính tới thời điểm này chả có tí ti cơ sở nào hết. Trong lúc quay ngang quay ngửa để tìm hàng xóm mới thì nó chợt giật mình. Mì Tôm ngồi ngay phía sau và đang say đắm ngắm… gáy nó. Cảm giác như bị điện giật, nó quay ngoắt lên. Thật không may, gương mặt đang chuyển dần từ trắng hồng sang đỏ tía của nó đã bị cặp mắt cú vọ của cái Hương thâu lại. Con bạn bỗng dưng nhoẻn miệng cười.
Buổi nhận lớp khá suôn sẻ, theo khái niệm của cái Hương thì “suôn sẻ” ở đây có nghĩa là: Không bị trễ giờ, không vào nhầm lớp và không gọi nhầm người (quen). Thầy chủ nhiệm ghi nội quy lên bảng. Nó len lén nhìn trộm thầy một cái rồi tia một vòng quanh lớp. Những gương mặt lạ lẫm với đủ trạng thái xúc cảm: Hớn hở, ngơ ngác, lo lắng, đăm chiêu. Với riêng nó, cảm giác căng thẳng lúc nhận lớp không còn. Ngoài kia, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng khẽ lách mình qua ô cửa sổ nhỏ thành từng vệt dài lấp lánh.
*
Bọn nó rất hài lòng về trường mới. Trường có bốn khu, khu nào cũng khang trang và mát rười rượi. Căng-tin thì ngự ngay dưới mấy tán phượng già, chật ních đồ ăn vặt mà giá cả lại mềm. Mì tôm vắt chanh chỉ năm khìn một tô nóng bỏng tay, còn bánh tráng muối ớt thì mười khìn một bịch nhai trẹo quai hàm cả năm tiết cũng chưa chắc hết. Nhưng điều khiến bọn nó tò mò hơn cả chính là cái bảng tin màu hồng lè ngự ngay ở hành lang khu C, khu dành cho lính mới khối Mười. Cái bảng tin được dán ti tỉ những mẩu sticker ghi mấy câu chúc choéc đầu năm dành cho đàn em của các anh chị khóa trước. Cái Hương níu tay nó, rú lên:
-Có cả số điện thoại nữa kìa!
-Đâu?
-Tờ sticker màu xanh ở ngoài cùng bên phải í.
“Nó trố mắt nhìn sang. Mì Tôm – nỗi ám ảnh không tên của nó đang đứng đấy với một nụ cười nửa miệng. Nó sốc tập ba: Mặt đơ ra, lưỡi đóng băng và hai mí mắt tuyệt nhiên không cử động…”
Bọn nó dí mũi vào mẩu sticker màu xanh ấy để lưu số. Chủ nhân của nó có một cái tên rất đẹp: Minh Tuấn. Nét chữ thẳng thớm kia đích thị là của một anh giai khối trên.
-Nếu hai bạn tò mò thì đó là… anh trai tớ!
-Hả??? – Miệng cái Hương mở lớn hết cỡ.
-Và mẩu sticker ấy là ông anh nhờ tớ viết giùm.
Nó trố mắt nhìn sang. Mì Tôm – nỗi ám ảnh không tên của nó đang đứng đấy với một nụ cười nửa miệng. Nó sốc tập ba: Mặt đơ ra, lưỡi đóng băng và hai mí mắt tuyệt nhiên không cử động. Cái Hương nhanh trí nghĩ ngay ra một lý do:
-À, bọn này tò mò định hỏi đàn anh xem thầy chủ nhiệm lớp mình có “thét ra lửa” như lời đồn thổi hay không.
-Ra vậy. Vụ này để tớ! Anh tớ học 11B4 và hình như có học thầy.
Cái Hương nhìn Mì Tôm, mắt chớp chớp biết ơn:
-Ừ. Cảm ơn. Mà cậu tên gì ấy nhỉ?
-Tâm. Minh Tâm nhé!
*
Bọn nó còn tình cờ chạm mặt Mì Tôm thêm vài lần nữa. Tới lần thứ n thì cái Hương đủng đỉnh phán:
-Tao có linh cảm rằng thằng ấy đang thích mày!
-Dào! Chỉ là hắn hay nhìn thôi mà.
-Ừ. Nhưng mà là nhìn… say đắm. Mày cũng không bình thường khi bị tên đó “chiếu tướng”, đúng không?
-Là mày thì mày có bình thường được không? – Nó bật lại.
-Tùy người! – Cái Hương lạnh lùng.
Tất nhiên, nó không thể khai thật với con bạn sự thật rằng: từ năm lớp chồi đến giờ, nó chưa từng được một tên con trai nào nhìn “say đắm” kiểu như thế. Hiển nhiên nó chẳng thể “bình thường”. Huống hồ, Mì Tôm cũng sáng sủa, đẹp trai, dịu dàng nào có thua kém gì… Bùi Anh Tuấn!!!!!!!!!
*
Tuần thứ hai kể từ ngày nhập học, bọn nó chính thức được diện kiến ông-anh-có-cái-tên-rất-đẹp của Mì Tôm ngay trong buổi sinh hoạt dưới cờ. Anh ấy đứng trên bục, sang sảng đọc bài phát động dài lê thê cho buổi hội thao sắp diễn ra. Nhưng ai mà quan tâm tới bài diễn văn ấy với cả buổi hội thao ấy. Cái bọn nó quan tâm chính là việc ông anh trai Mì Tôm là hotboyyy của trường. Cái Hương thì giật mạnh cổ tay nó, giọng phấn khích:
-Bố mẹ nhà ấy khéo đẻ thật!
-Ừ.
-À này, vụ mày với Mì Tôm ấy. Xúc tiến đi, tao ủng hộ!!!
Nó nhìn con bạn thân bằng một phần tư ánh mắt và tặng không cho nó một phần sáu nụ cười. Bạn bè dễ bán rẻ nhau thế đấy!
Nhưng cái Hương không đùa. Nó đã lưu số anh ấy và Mì Tôm thì ngồi ngay phía sau bọn nó. Vào giờ giải lao sau tiết một, cái Hương đã quay xuống bàn dưới để bắt chuyện với Mì Tôm. Cái Hương chính thức dính lấy Mì Tôm và lờ tịt nó. Nó sống trong cảnh bơ vơ đến ngày thứ tư thì bất ngờ nhận được từ cái Hương một tin mưa giông sấm sét:
-Tao đã có nick chat và địa chỉ Facebook của anh ấy. Đổi lại, tao đành phải cho Mì Tôm nick chat, địa chỉ Facebook và một tí tị tì ti về sở thích của mày.
-Bán rẻ bạn bè không văn tự! Đã thế lại còn bán lỗ. Tao chịu mày!
-Rồi có ngày bọn mình sẽ về làm dâu chung một nhà. Mày sao phải xoắn? – Cái Hương cười tít mắt.
“Những đứa tuần trước còn chẳng biết tên nhau giờ đã nắm trong lòng bàn tay họ tên của ông bà bố mẹ nhau rồi hè ra mà ghép tên để gọi cho “dễ nhớ”. Thế mà nó cứ tưởng lớp Mười sẽ “thân ai nấy lo” như lời dọa của mấy đứa bạn cũ. Ôi dào!”
Nó mắng vốn con bạn thế thôi, chứ việc một anh chàng tóc quăn lãng mạn tiết nào cũng “ngắm” nó khiến cho lời nguyền “ế suốt ba năm cấp ba” của ông anh họ chính thức bị vô hiệu hóa. Nó chống cằm nhìn vu vơ. Ngoài hành lang, một đám con gái đang bu quanh chùm hoa bò cạp vàng mới nhú. Bọn nó, một đống đứa xa lạ đến từ những trường khác nhau, sẽ thân mau thôi. Bây giờ, ngoài cái Hương ra, nó đã làm quen (và rồi sẽ thân) với hơn nửa lớp. Những đứa chỉ mới tuần trước còn nhìn nhau dò xét thì bây giờ đã bí mật chuyền tay nhau bịch bánh tráng dưới gầm bàn. Những đứa tuần trước còn chẳng biết tên nhau giờ đã nắm trong lòng bàn tay họ tên của ông bà bố mẹ nhau rồi hè ra mà ghép tên để gọi cho “dễ nhớ”. Thế mà nó cứ tưởng lớp Mười sẽ “thân ai nấy lo” như lời dọa của mấy đứa bạn cũ. Ôi dào!
Cái Hương đang quay xuống bàn dưới buôn chuyện. Mì Tôm cũng chém gió rất hăng. Chợt nó nghe được đúng đoạn hội thoại này:
-Con này nó tưng tửng lắm.
-Cỡ nào?
-Không có hình ảnh thứ hai để minh họa.
Mì Tôm nhìn nó, cười. Cái Hương nhăn nhở:
-Mày biết tao nói xấu mày nhưng không hề có ý xấu mà, phải không?
Nó tặng không cho con bạn một phần tám nụ cười và ném về phía Mì Tôm một nụ cười gần như nguyên vẹn.
Tan học hôm ấy, Mì Tôm, có lẽ được sự hỗ trợ đắc lực của cái Hương, đã có đủ dũng cảm để rủ nó đi ăn chè. Cũng trong buổi chiều hôm ấy, Mì Tôm đã rỉ tai nó một bí mật phải nói là kinh khủng. Hóa ra, vụ cái Hương xin xỏ nick chat với Facebook của anh chàng hotboy kia chỉ là cái cớ để nó tìm hiểu về Mì Tôm, để yên tâm rằng Mì Tôm là một anh chàng tốt, xứng đáng với bạn nó, đủ mạnh mẽ để che chở cho bạn nó, đủ vị tha để có thể bỏ qua mọi thói hư tật xấu của bạn nó…bla…bla…bla… Và Mì Tôm chốt hạ:
-Hương cứ như chị gái của cậu ấy!
Nó ngẩn mặt ra. Ừ nhỉ? Cứ như chị gái lo cho em gái, làm mai cho em gái ấy, còn gì!
“chỉ là cái cớ để nó tìm hiểu về Mì Tôm, để yên tâm rằng Mì Tôm là một anh chàng tốt, xứng đáng với bạn nó, đủ mạnh mẽ để che chở cho bạn nó, đủ vị tha để có thể bỏ qua mọi thói hư tật xấu của bạn nó…bla…bla…”
Nó thấy sống mũi mình cay cay. Nó múc một muỗng chè thật to rồi nhắm mắt lại để thưởng thức vị ngọt thanh tan nhanh trên đầu lưỡi. Nó nghĩ tới cái Hương, tới một đống bạn nghịch như quỷ ở lớp mới, tới câu nói của Mì Tôm sáng nay: “Lớp mình dễ thương thiệt!”.
Một cơn gió tinh nghịch thổi bay mớ tóc lòa xòa trước trán. Nó nheo nheo mắt nhìn nắng chiều nhạt dần trên những vòm me trước cổng trường.
Điều kì diệu nhất đã đến, phải không?!
MAYY
-Điều kì diệu đã đến. Bóng mát đầy sân và oxy ngập tràn trong lồng ngực nhé!
Cái Hương buông gói xôi, ngửng cổ lên, ngơ ngác nhìn những tán cây xum xuê, mắt chữ O, miệng chữ A. Ngạc nhiên không thốt lên lời!
Dò theo sơ đồ lớp được dán chễm chệ ngay trước sảnh (và bị đứa nào đấy lếu láo vẽ thêm thần Cupid béo ị với một đống mũi tên sau lưng), bọn nó phải leo thêm hai tầng lầu, quẹo phải rồi đi tít một khúc xuống tận cuối dãy mới thấy lớp. Nhìn từ xa, lớp học nom như một cái tổ chim phủ kín bởi những tán cây bò cạp vàng. Ngoài hành lang, một đám giai thanh gái lịch đang đứng lố nhố, nói chuyện xì xồ. Thầy chủ nhiệm đứng lọt thỏm ở giữa, tay huơ huơ tờ danh sách lớp. Tim nó đập thình thình trong lồng ngực, còn cái Hương líu quíu đạp nhầm vào chân trái nó một phát đau điếng. Ôi!
Lớp nó có dân số đông thứ nhì trường: 59 em. 30 trai, 29 gái. Lúc xếp hàng, chẳng ai bảo ai, trai dạt sang một hàng, gái dạt sang một hàng. Cạnh nó, ở hàng kế bên, là một tên con trai có quả đầu mì tôm màu vàng sậm nhìn nổi bần bật. Lúc thầy vặn vẹo hỏi: “Tóc mới nhuộm à?”, tên đó thộn mặt ra một lúc rồi líu lưỡi: “Vầnggg! B…ô…ố em mới nhuộm cho đấy ạ!!!” Mấy tên con trai quay xuống cười nhăn nhở. “Bố cậu xì-tin quá nhể?”, thầy lườm lườm. Nó sốc tập một. Lúc điểm danh, cái Hương bấm tay nó, thì thào:
-Mì Tôm đang nhìn mày!
-Mì Tôm là đứa nào?
Cái Hương tế nhị hất mặt sang bên trái. Tên tóc quăn. Nó đứng im như tượng, mồ hôi lăn lăn trên má. Cái Hương phải vỗ vai trấn an:
-Hít thở đều đi, tên đó quay đi chỗ khác rồi!
“Cái Hương tế nhị hất mặt sang bên trái. Tên tóc quăn. Nó đứng im như tượng, mồ hôi lăn lăn trên má..”
Chín giờ mười lăm, một hồi trống bất ngờ vang lên khiến cả lớp đang xôn xao bỗng nín bặt. Tim nó reo lên khe khẽ: Ồ, là tiếng trống, tiếng trống hẳn hoi chứ không phải tiếng chuông reng reng vô hồn và réo rắt quá mức. Cả đám lục đục kéo nhau vào lớp. Nó nhanh chân xí ngay bàn ba, dãy trong cùng, hai chỗ ngồi sát mí cửa sổ.
-Bọn em được ngồi tự do chứ ạ? – Một giọng nói ồm ồm từ bàn sau cất lên.
-Vầng. Tự do muôn năm! – Thầy chủ nhiệm hóm hỉnh.
-Hú-zeeeeeeeee!!! – Hơn một nửa lớp gào lên trong sung sướng.
-Thầy “đỉnh” quá! – Giọng cái Hương léo nhéo.
Nó sốc tập hai.
Vụ ông anh họ cảnh báo nó về những năm tháng trung học với lịch học căng như dây đàn và các ông thầy bà cô nghiêm khắc tính tới thời điểm này chả có tí ti cơ sở nào hết. Trong lúc quay ngang quay ngửa để tìm hàng xóm mới thì nó chợt giật mình. Mì Tôm ngồi ngay phía sau và đang say đắm ngắm… gáy nó. Cảm giác như bị điện giật, nó quay ngoắt lên. Thật không may, gương mặt đang chuyển dần từ trắng hồng sang đỏ tía của nó đã bị cặp mắt cú vọ của cái Hương thâu lại. Con bạn bỗng dưng nhoẻn miệng cười.
Buổi nhận lớp khá suôn sẻ, theo khái niệm của cái Hương thì “suôn sẻ” ở đây có nghĩa là: Không bị trễ giờ, không vào nhầm lớp và không gọi nhầm người (quen). Thầy chủ nhiệm ghi nội quy lên bảng. Nó len lén nhìn trộm thầy một cái rồi tia một vòng quanh lớp. Những gương mặt lạ lẫm với đủ trạng thái xúc cảm: Hớn hở, ngơ ngác, lo lắng, đăm chiêu. Với riêng nó, cảm giác căng thẳng lúc nhận lớp không còn. Ngoài kia, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng khẽ lách mình qua ô cửa sổ nhỏ thành từng vệt dài lấp lánh.
*
Bọn nó rất hài lòng về trường mới. Trường có bốn khu, khu nào cũng khang trang và mát rười rượi. Căng-tin thì ngự ngay dưới mấy tán phượng già, chật ních đồ ăn vặt mà giá cả lại mềm. Mì tôm vắt chanh chỉ năm khìn một tô nóng bỏng tay, còn bánh tráng muối ớt thì mười khìn một bịch nhai trẹo quai hàm cả năm tiết cũng chưa chắc hết. Nhưng điều khiến bọn nó tò mò hơn cả chính là cái bảng tin màu hồng lè ngự ngay ở hành lang khu C, khu dành cho lính mới khối Mười. Cái bảng tin được dán ti tỉ những mẩu sticker ghi mấy câu chúc choéc đầu năm dành cho đàn em của các anh chị khóa trước. Cái Hương níu tay nó, rú lên:
-Có cả số điện thoại nữa kìa!
-Đâu?
-Tờ sticker màu xanh ở ngoài cùng bên phải í.
“Nó trố mắt nhìn sang. Mì Tôm – nỗi ám ảnh không tên của nó đang đứng đấy với một nụ cười nửa miệng. Nó sốc tập ba: Mặt đơ ra, lưỡi đóng băng và hai mí mắt tuyệt nhiên không cử động…”
Bọn nó dí mũi vào mẩu sticker màu xanh ấy để lưu số. Chủ nhân của nó có một cái tên rất đẹp: Minh Tuấn. Nét chữ thẳng thớm kia đích thị là của một anh giai khối trên.
-Nếu hai bạn tò mò thì đó là… anh trai tớ!
-Hả??? – Miệng cái Hương mở lớn hết cỡ.
-Và mẩu sticker ấy là ông anh nhờ tớ viết giùm.
Nó trố mắt nhìn sang. Mì Tôm – nỗi ám ảnh không tên của nó đang đứng đấy với một nụ cười nửa miệng. Nó sốc tập ba: Mặt đơ ra, lưỡi đóng băng và hai mí mắt tuyệt nhiên không cử động. Cái Hương nhanh trí nghĩ ngay ra một lý do:
-À, bọn này tò mò định hỏi đàn anh xem thầy chủ nhiệm lớp mình có “thét ra lửa” như lời đồn thổi hay không.
-Ra vậy. Vụ này để tớ! Anh tớ học 11B4 và hình như có học thầy.
Cái Hương nhìn Mì Tôm, mắt chớp chớp biết ơn:
-Ừ. Cảm ơn. Mà cậu tên gì ấy nhỉ?
-Tâm. Minh Tâm nhé!
*
Bọn nó còn tình cờ chạm mặt Mì Tôm thêm vài lần nữa. Tới lần thứ n thì cái Hương đủng đỉnh phán:
-Tao có linh cảm rằng thằng ấy đang thích mày!
-Dào! Chỉ là hắn hay nhìn thôi mà.
-Ừ. Nhưng mà là nhìn… say đắm. Mày cũng không bình thường khi bị tên đó “chiếu tướng”, đúng không?
-Là mày thì mày có bình thường được không? – Nó bật lại.
-Tùy người! – Cái Hương lạnh lùng.
Tất nhiên, nó không thể khai thật với con bạn sự thật rằng: từ năm lớp chồi đến giờ, nó chưa từng được một tên con trai nào nhìn “say đắm” kiểu như thế. Hiển nhiên nó chẳng thể “bình thường”. Huống hồ, Mì Tôm cũng sáng sủa, đẹp trai, dịu dàng nào có thua kém gì… Bùi Anh Tuấn!!!!!!!!!
*
Tuần thứ hai kể từ ngày nhập học, bọn nó chính thức được diện kiến ông-anh-có-cái-tên-rất-đẹp của Mì Tôm ngay trong buổi sinh hoạt dưới cờ. Anh ấy đứng trên bục, sang sảng đọc bài phát động dài lê thê cho buổi hội thao sắp diễn ra. Nhưng ai mà quan tâm tới bài diễn văn ấy với cả buổi hội thao ấy. Cái bọn nó quan tâm chính là việc ông anh trai Mì Tôm là hotboyyy của trường. Cái Hương thì giật mạnh cổ tay nó, giọng phấn khích:
-Bố mẹ nhà ấy khéo đẻ thật!
-Ừ.
-À này, vụ mày với Mì Tôm ấy. Xúc tiến đi, tao ủng hộ!!!
Nó nhìn con bạn thân bằng một phần tư ánh mắt và tặng không cho nó một phần sáu nụ cười. Bạn bè dễ bán rẻ nhau thế đấy!
Nhưng cái Hương không đùa. Nó đã lưu số anh ấy và Mì Tôm thì ngồi ngay phía sau bọn nó. Vào giờ giải lao sau tiết một, cái Hương đã quay xuống bàn dưới để bắt chuyện với Mì Tôm. Cái Hương chính thức dính lấy Mì Tôm và lờ tịt nó. Nó sống trong cảnh bơ vơ đến ngày thứ tư thì bất ngờ nhận được từ cái Hương một tin mưa giông sấm sét:
-Tao đã có nick chat và địa chỉ Facebook của anh ấy. Đổi lại, tao đành phải cho Mì Tôm nick chat, địa chỉ Facebook và một tí tị tì ti về sở thích của mày.
-Bán rẻ bạn bè không văn tự! Đã thế lại còn bán lỗ. Tao chịu mày!
-Rồi có ngày bọn mình sẽ về làm dâu chung một nhà. Mày sao phải xoắn? – Cái Hương cười tít mắt.
“Những đứa tuần trước còn chẳng biết tên nhau giờ đã nắm trong lòng bàn tay họ tên của ông bà bố mẹ nhau rồi hè ra mà ghép tên để gọi cho “dễ nhớ”. Thế mà nó cứ tưởng lớp Mười sẽ “thân ai nấy lo” như lời dọa của mấy đứa bạn cũ. Ôi dào!”
Nó mắng vốn con bạn thế thôi, chứ việc một anh chàng tóc quăn lãng mạn tiết nào cũng “ngắm” nó khiến cho lời nguyền “ế suốt ba năm cấp ba” của ông anh họ chính thức bị vô hiệu hóa. Nó chống cằm nhìn vu vơ. Ngoài hành lang, một đám con gái đang bu quanh chùm hoa bò cạp vàng mới nhú. Bọn nó, một đống đứa xa lạ đến từ những trường khác nhau, sẽ thân mau thôi. Bây giờ, ngoài cái Hương ra, nó đã làm quen (và rồi sẽ thân) với hơn nửa lớp. Những đứa chỉ mới tuần trước còn nhìn nhau dò xét thì bây giờ đã bí mật chuyền tay nhau bịch bánh tráng dưới gầm bàn. Những đứa tuần trước còn chẳng biết tên nhau giờ đã nắm trong lòng bàn tay họ tên của ông bà bố mẹ nhau rồi hè ra mà ghép tên để gọi cho “dễ nhớ”. Thế mà nó cứ tưởng lớp Mười sẽ “thân ai nấy lo” như lời dọa của mấy đứa bạn cũ. Ôi dào!
Cái Hương đang quay xuống bàn dưới buôn chuyện. Mì Tôm cũng chém gió rất hăng. Chợt nó nghe được đúng đoạn hội thoại này:
-Con này nó tưng tửng lắm.
-Cỡ nào?
-Không có hình ảnh thứ hai để minh họa.
Mì Tôm nhìn nó, cười. Cái Hương nhăn nhở:
-Mày biết tao nói xấu mày nhưng không hề có ý xấu mà, phải không?
Nó tặng không cho con bạn một phần tám nụ cười và ném về phía Mì Tôm một nụ cười gần như nguyên vẹn.
Tan học hôm ấy, Mì Tôm, có lẽ được sự hỗ trợ đắc lực của cái Hương, đã có đủ dũng cảm để rủ nó đi ăn chè. Cũng trong buổi chiều hôm ấy, Mì Tôm đã rỉ tai nó một bí mật phải nói là kinh khủng. Hóa ra, vụ cái Hương xin xỏ nick chat với Facebook của anh chàng hotboy kia chỉ là cái cớ để nó tìm hiểu về Mì Tôm, để yên tâm rằng Mì Tôm là một anh chàng tốt, xứng đáng với bạn nó, đủ mạnh mẽ để che chở cho bạn nó, đủ vị tha để có thể bỏ qua mọi thói hư tật xấu của bạn nó…bla…bla…bla… Và Mì Tôm chốt hạ:
-Hương cứ như chị gái của cậu ấy!
Nó ngẩn mặt ra. Ừ nhỉ? Cứ như chị gái lo cho em gái, làm mai cho em gái ấy, còn gì!
“chỉ là cái cớ để nó tìm hiểu về Mì Tôm, để yên tâm rằng Mì Tôm là một anh chàng tốt, xứng đáng với bạn nó, đủ mạnh mẽ để che chở cho bạn nó, đủ vị tha để có thể bỏ qua mọi thói hư tật xấu của bạn nó…bla…bla…”
Nó thấy sống mũi mình cay cay. Nó múc một muỗng chè thật to rồi nhắm mắt lại để thưởng thức vị ngọt thanh tan nhanh trên đầu lưỡi. Nó nghĩ tới cái Hương, tới một đống bạn nghịch như quỷ ở lớp mới, tới câu nói của Mì Tôm sáng nay: “Lớp mình dễ thương thiệt!”.
Một cơn gió tinh nghịch thổi bay mớ tóc lòa xòa trước trán. Nó nheo nheo mắt nhìn nắng chiều nhạt dần trên những vòm me trước cổng trường.
Điều kì diệu nhất đã đến, phải không?!
MAYY