Từ Tết âm lịch đến nay có hàng chục đại gia ở Bình Dương, TPHCM vì mải mê ăn thua tại hệ thống casino biên giới Campuchia mà thiêu rụi cơ đồ; có người phẫn uất hóa điên, có trường hợp tự sát. Đó là chưa kể nhiều người cháy túi bị chủ casino giam lỏng rồi được gia đình cầm cố tài sản, vay nóng, bán vườn cao su, trang trại... sang chuộc về.
Đại gia đánh bạc
Một thông báo được đăng trên trang web của casino Campuchia, cho biết thị xã Bavet (Campuchia) từ một làng quê nghèo với đất đai khô cằn, sỏi đá nay đã trở thành một trung tâm giải trí “giống như Las Vegas và Ma Cao”. Thị xã Bavet cách thủ đô Phnom Penh 68 dặm (110km) về phía đông nam.
Theo báo chí nước ngoài, Campuchia vừa mở một sòng bạc mang tên Titan King Casino rất sang trọng, vốn đầu tư 100 triệu đôla Mỹ, với hy vọng sẽ thu hút nhiều khách du lịch nước ngoài và thúc đẩy ngành công nghiệp giải trí phát triển nhanh. Chủ sở hữu casino nói: hệ thống casino này nằm dọc biên giới Việt Nam và Thái Lan sẽ thu hút một lượng lớn khách du lịch đến đánh bạc. Năm 2008, tiền thuế nộp cho Bộ tài chánh Campuchia từ 29 sòng bạc là 19 triệu đôla Mỹ.
Sáng 19-3-2010, chúng tôi theo anh T. (đại gia trong giới buôn bán xe hơi ở Bình Dương) đến cửa khẩu Mộc Bài. Một thanh niên tên Dũng, nhân viên của “rolling” Tỷ Phú (đại lý đổi phỉnh, dắt mối), chờ sẵn tại cửa khẩu để đưa chúng tôi qua bên kia biên giới. Cách cửa khẩu Mộc Bài khoảng 200m là những sòng bài nguy nga tráng lệ nằm dọc hai bên đại lộ. Chiếc Camry mang biển số Campuchia trờ tới đón chúng tôi chở thẳng vào đại sảnh sòng bạc Mộc Bài. Nhiều đại gia dù có hộ chiếu vẫn chấp nhận chịu tốn kém từ 400.000-500.000 đồng nhờ xe ôm kiêm cò casino vận chuyển bằng đường tiểu ngạch, vì nếu đi đường chính thống sẽ bị an ninh lưu tên vào.
Các cô gái xinh đẹp sẵn sàng phục vụ mọi nhu cầu của khách đánh bạcVừa đến nơi, có hai cô gái nói tiếng Việt đứng ở cửa đưa chúng tôi đến khu vực kiểm tra an ninh. Sau khi để lại điện thoại cho ba vệ sĩ lực lưỡng giữ, chúng tôi bước vào thế giới cờ bạc.
Ngôn ngữ chính trong sòng là tiếng Việt, thỉnh thoảng có vài người nói lơ lớ Việt ngữ thì cũng đích thực là người Việt gốc Hoa từ quận 5, thành phố Hồ Chí Minh sang. Các loại hình cờ bạc ở đây rất đa dạng: baccarat (loại bài cào hai lá), xì-dách, binh, tài-xỉu, hột me... Mỗi sòng đều quy định rõ số tiền đặt tối thiểu và tối đa. Sòng có số tiền đặt thấp nhất là 10USD khách nào đặt đúng với số tiền tối thiểu thì biết ngay đó không phải là người Việt (hầu hết họ đặt từ 50USD trở lên). Con bạc Việt Nam rất giàu mà cũng rất... sĩ diện.
Tại các casino ở Campuchia chuyện ăn uống đều miễn phí. Phòng trọ cũng miễn phí nếu con bạc chấp nhận đổi tiền sang phỉnh từ 1.000USD trở lên.
Cò mồi đánh bạc thường nhắm vào những gia đình khá giả ở vùng quêThiếu gia không tiền cũng đánh bạc
Khoảng hai tháng trở lại đây, hàng chục hộ gia đình ở các xã Lai Uyên, Tân Hưng, An Điền, Bến Cát đã điêu đứng khi phải thay nhau ôm hàng đống tiền sang Campuchia chuộc con, vì chúng nợ tiền đánh bạc. Có đứa vừa được chuộc về hôm trước, hôm sau lại tiếp tục tìm sang casino, để rồi số tiền chuộc tiếp tục tăng lên hàng trăm triệu đồng. Hầu hết các em tuổi đời rất trẻ, nhiều em chưa học hết cấp II.
Tối 4-3-2010, bốn em học sinh lớp 9 Trường THPT Lai Uyên, huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương đã vượt biên giới sang casino ở bên kia cửa khẩu Mộc Bài để đánh bạc. Mới nghe thật khó tin, nhưng với người dân xã Lai Uyên thì chuyện này không lạ lẫm. Cũng vì thế mà những ngày qua, cổng Trường THPT Lai Uyên có vẻ như yên tĩnh hơn, bởi học sinh tự chạy xe đến trường đã giảm. Bây giờ, nhiều phụ huynh đã tăng cường đưa rước con và quán xuyến giờ chặt chẽ.
Những đại gia đang đánh bạcVượt qua nhiều cánh rừng cao su, chúng tôi cũng tìm được đường đến nhà em H.A.T ở ấp Cây Sắn (Lai Uyên), một trong bốn thành viên đã được gia đình chuộc về sau đêm 4-3. Ăn vội miếng cơm trưa, H.A.T kể khá rõ một phần sự thật của câu chuyện. Trước đó, H.A.T cùng ba bạn học chung lớp là H.X.TH, L.N.V, N.M.CH có quen biết với tên C. (chưa rõ lai lịch) ở xã Cây Trường. Vì y thường tìm xuống ấp Cây Sắn, Bến Lớn chơi. C. từng kể cho H.V.T cùng bạn bè biết rằng hắn đã từng sang casino ở Campuchia chơi... rất hấp dẫn. Vậy là cả nhóm bàn bạc cùng theo C. chơi một chuyến cho biết. Tối 4-3, sau khi cơm tối xong, H.V.T chỉ mặc chiếc áo thun, quần cụt rồi nói với mẹ “Con đi đây một chút”. Cùng thời gian này tại ấp Bến Lớn, N.M.CH cũng mặc duy nhất chiếc quần dài, ở trần rồi nói nhỏ với mẹ “Con đi uống nước mía với mấy đứa bạn”. Cả nhóm tập trung tại quán cà phê A.T ở ấp Bến Sắn. Sau đó chúng tập kết ở Bàu Bàng, gần nhà H.X.TH Đến khoảng 21 giờ cùng ngày, C. gọi taxi, cả nhóm cùng lên đường sang bên kia biên giới. N.M.CH phải mượn chiếc áo của H.X.TH để mặc. Khoảng một tiếng sau thì cả nhóm đến cửa khẩu Mộc Bài có một đội xe ôm săn đón, trả tiền taxi và chở thẳng cả bọn vào casino Win bằng đường rừng. Khi đã đặt một chân vào chốn “thiên đường”, cả nhóm được đón tiếp rất nồng hậu từ ăn uống đến ngủ, nghỉ. Sau khi H.A.T được tạm ứng trước 2.000USD, N.M.CH 3.000USD đánh vài ván bài cào lấy lệ, cả nhóm được đưa lên nhận phòng ngủ.
Khoảng 10 giờ sáng hôm sau, khi ăn uống xong, H.A.T và L.N.V tiếp tục quay lại sòng bạc. Đánh chừng vài chục phút đầu, H.A.T thắng được hơn 1.500USD, bạn bè khuyên nghỉ nhưng vì đã ngấm chút “máu” đỏ đen nên H.A.T quyết định chơi tiếp. Càng chơi càng thua nên cả H.A.T và N.M.CH đành phải ký tên vào giấy nợ. Tôi hỏi “Vì sao những bạn đi cùng không chơi, có phải H.A.T và N.M.CH bị ép buộc vay tiền?”. “Không, đứa nào thích thì chơi. Thích thì mượn bao nhiêu cũng được chứ không ép” - H.A.T trả lời ngắn gọn rồi không nói thêm gì.
Con thua bạc, cha mẹ phải bán đất chuộc con!Bi kịch
Ông Nguyễn Triết Nhân, Giám đốc doanh nghiệp sơn mài ở thị xã Thủ Dầu Một, nói: “Tui có mấy chiến hữu từng rất nghiện casino và khi bọn hắn nhận thức được thú vui giải trí chết người kia là thảm họa thì gia sản sau bao năm tích góp đã tan thành mây khói. Thằng bạn thân tôi chỉ vài tháng trở thành bạn hàng ruột của casino Naga tại Phnôm Pênh mà nó bay hơn hai tỷ đồng và một căn nhà. Đến khi trắng tay, buồn chán sự đời, nó viết thư tuyệt mệnh và sống lang thang không biết nơi đâu”.
Gần đây nhất, có một cô chiêu nghe đâu là ái nữ một doanh nghiệp có tầm cỡ tại TPHCM xách theo một cặp táp đôla quyết qua Campuchia dạy cho mấy tay casino bên đó bài học về sự lễ độ. Không biết cô “dạy” như thế nào mà trên người không còn một xu dính túi và nợ thêm gần 200.000 đôla Mỹ. Nghe tin cục cưng bị giam lỏng, phụ mẫu của cô đôn đáo gom tiền sang biên giới chuộc con. Ông Triết Nhân thở dài: “Hồi giờ tui chưa từng nghe có ai phất lên nhờ thắng bạc ở casino. Chỉ nghe, chỉ thấy họ bị bại sản, bị giữ làm con tin với bị kịch đã thua đau lại còn ôm nợ đậm”...
Bên trong casino sẵng sàng phục vụ “quý khách”Ngày 19-2-2010, thông tin từ cơ quan Cảnh sát điều tra Công an quận Tân Phú (TPHCM) cho biết, cơ quan này đang điều tra một vụ vỡ nợ quy mô lớn xảy ra hồi cận Tết Canh Dần. Số tiền được xác định lên đến khoảng hơn 100 tỷ đồng. Nguyên nhân vỡ nợ ban đầu được xác định là do con nợ sang Campuchia thua bạc.
Chiều 27 Tết (tức 9-2-2010) gần 40 người kéo đến nhà xưởng của Công ty TNHH In - DV - TM Thành Tín (số 62 đường Tân Thành, phường Tân Thành, quận Tân Phú, TPHCM) do ông Nguyễn Thành Tín (SN 1968) làm chủ, nhằm đòi nợ. Những người này bao vây nhà xưởng của công ty, đòi đập phá ngôi nhà số 60 đường Tân Thành (của ông Nguyễn Thành L. - em ruột ông Tín) để yêu cầu ông Tín và vợ là bà Trần Thị Hòa (SN 1970) ra gặp mặt để quyết toán nợ nần.
Đó là nỗi đau của những người làm cha mẹ khi có con lỡ đặt chân sang bên kia biên giới. Đa phần những người bị rủ rê, nhà nào cũng có 1 - 2ha cao su, nhưng xem ra cũng mới chỉ đủ ăn, đủ mặc. Khi đụng chuyện phải chạy vạy khắp nơi vay mượn. Bà N.T.N. mẹ của H.A.T tâm sự: “Nhà tôi có được 2ha cao su, nhưng chỉ mới khai thác được một hécta. Tiền ăn, tiền chợ và nuôi thêm 2 đứa con đang học đại học... tất cả đều nằm trong đó thì lấy đâu ra của dư của để. Hôm nghe tin thằng H.A.T thua bạc, tui lo đến đổ mồ hôi hột, vì trong túi không có một triệu đồng. Tôi phải nhờ các mối mua mủ quen biết tạm ứng trước, chừng nào đến mùa cạo thì trả dần. Tôi cũng định đem cái sổ đỏ đi cầm để bớt phải chịu lãi xuất. Năm nay không biết lấy đâu ra tiền mà chi tiêu. Nói vừa dứt câu, bà N.T.N lấy tay dụi nước mắt rồi tranh thủ cầm bao đi mót những hạt điều cuối vụ của mấy cây điều già còn sót lại bên nhà.
Hoàn cảnh của gia đình ông bảy C. cũng chẳng khá hơn gì. Ông kể quê mình ở Sở Sao, Bình Dương. Cách đây năm năm, nhà bị dính quy hoạch, ông đã tìm về đây mua một mẫu cao su đang cạo, số tiền ít ỏi còn lại ông mở một quán tạp hóa nhỏ để kiếm sống. Ngày xảy ra chuyện, trong nhà chỉ còn đúng duy nhất 10 triệu đồng. Để có đủ tiền chuộc con, ông chạy mượn khắp xóm, gom từng triệu một. Ông than: “Tưởng tìm về đây cho yên ổn, con cái không dính vào tệ nạn, chăm lo học tập. Ai ngờ đến cả vùng sâu như thế nay...”.
Khi đến nhà L.M.Đ, chúng tôi như không thể tin vào mắt mình khi trước đó em đã bốn lần tìm sang nước bạn và đã thua 200 triệu đồng. Một căn nhà xây tạm ọp ẹp nằm nép mình dưới tán cao su. Bà N.N.L mẹ L.M.Đ cho biết gia đình có hơn một mẫu cao su đang cạo. Sau nhiều năm tích cóp, bà để dành được khoảng 100 triệu đồng, định vay thêm chút đỉnh sửa lại nhà; đến nay thì nhà không sửa được, nợ lại chồng nợ. Rất nhiều người mà chúng tôi đã gặp đều có hoàn cảnh tương tự. Có người lặn lội từ miền Bắc vào lập nghiệp gần 20 năm nay, khi cuộc sống dần ổn định thì “gặp nạn” và đang tính đến chuyện bán đất trả nợ.
Thời gian gần đây, ở Bình Dương có bốn đại gia xuất ngoại sang Campuchia đánh bạc, thắng được trên 200.000USD, sau khi về đến biên giới bị Công an Việt Nam bắt giữ, làm chấn động dư luận trong tỉnh cả một thời gian dài.
Đại gia đánh bạc
Một thông báo được đăng trên trang web của casino Campuchia, cho biết thị xã Bavet (Campuchia) từ một làng quê nghèo với đất đai khô cằn, sỏi đá nay đã trở thành một trung tâm giải trí “giống như Las Vegas và Ma Cao”. Thị xã Bavet cách thủ đô Phnom Penh 68 dặm (110km) về phía đông nam.
Theo báo chí nước ngoài, Campuchia vừa mở một sòng bạc mang tên Titan King Casino rất sang trọng, vốn đầu tư 100 triệu đôla Mỹ, với hy vọng sẽ thu hút nhiều khách du lịch nước ngoài và thúc đẩy ngành công nghiệp giải trí phát triển nhanh. Chủ sở hữu casino nói: hệ thống casino này nằm dọc biên giới Việt Nam và Thái Lan sẽ thu hút một lượng lớn khách du lịch đến đánh bạc. Năm 2008, tiền thuế nộp cho Bộ tài chánh Campuchia từ 29 sòng bạc là 19 triệu đôla Mỹ.
Sáng 19-3-2010, chúng tôi theo anh T. (đại gia trong giới buôn bán xe hơi ở Bình Dương) đến cửa khẩu Mộc Bài. Một thanh niên tên Dũng, nhân viên của “rolling” Tỷ Phú (đại lý đổi phỉnh, dắt mối), chờ sẵn tại cửa khẩu để đưa chúng tôi qua bên kia biên giới. Cách cửa khẩu Mộc Bài khoảng 200m là những sòng bài nguy nga tráng lệ nằm dọc hai bên đại lộ. Chiếc Camry mang biển số Campuchia trờ tới đón chúng tôi chở thẳng vào đại sảnh sòng bạc Mộc Bài. Nhiều đại gia dù có hộ chiếu vẫn chấp nhận chịu tốn kém từ 400.000-500.000 đồng nhờ xe ôm kiêm cò casino vận chuyển bằng đường tiểu ngạch, vì nếu đi đường chính thống sẽ bị an ninh lưu tên vào.

Các cô gái xinh đẹp sẵn sàng phục vụ mọi nhu cầu của khách đánh bạc
Ngôn ngữ chính trong sòng là tiếng Việt, thỉnh thoảng có vài người nói lơ lớ Việt ngữ thì cũng đích thực là người Việt gốc Hoa từ quận 5, thành phố Hồ Chí Minh sang. Các loại hình cờ bạc ở đây rất đa dạng: baccarat (loại bài cào hai lá), xì-dách, binh, tài-xỉu, hột me... Mỗi sòng đều quy định rõ số tiền đặt tối thiểu và tối đa. Sòng có số tiền đặt thấp nhất là 10USD khách nào đặt đúng với số tiền tối thiểu thì biết ngay đó không phải là người Việt (hầu hết họ đặt từ 50USD trở lên). Con bạc Việt Nam rất giàu mà cũng rất... sĩ diện.
Tại các casino ở Campuchia chuyện ăn uống đều miễn phí. Phòng trọ cũng miễn phí nếu con bạc chấp nhận đổi tiền sang phỉnh từ 1.000USD trở lên.

Cò mồi đánh bạc thường nhắm vào những gia đình khá giả ở vùng quê
Khoảng hai tháng trở lại đây, hàng chục hộ gia đình ở các xã Lai Uyên, Tân Hưng, An Điền, Bến Cát đã điêu đứng khi phải thay nhau ôm hàng đống tiền sang Campuchia chuộc con, vì chúng nợ tiền đánh bạc. Có đứa vừa được chuộc về hôm trước, hôm sau lại tiếp tục tìm sang casino, để rồi số tiền chuộc tiếp tục tăng lên hàng trăm triệu đồng. Hầu hết các em tuổi đời rất trẻ, nhiều em chưa học hết cấp II.
Tối 4-3-2010, bốn em học sinh lớp 9 Trường THPT Lai Uyên, huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương đã vượt biên giới sang casino ở bên kia cửa khẩu Mộc Bài để đánh bạc. Mới nghe thật khó tin, nhưng với người dân xã Lai Uyên thì chuyện này không lạ lẫm. Cũng vì thế mà những ngày qua, cổng Trường THPT Lai Uyên có vẻ như yên tĩnh hơn, bởi học sinh tự chạy xe đến trường đã giảm. Bây giờ, nhiều phụ huynh đã tăng cường đưa rước con và quán xuyến giờ chặt chẽ.

Những đại gia đang đánh bạc
Khoảng 10 giờ sáng hôm sau, khi ăn uống xong, H.A.T và L.N.V tiếp tục quay lại sòng bạc. Đánh chừng vài chục phút đầu, H.A.T thắng được hơn 1.500USD, bạn bè khuyên nghỉ nhưng vì đã ngấm chút “máu” đỏ đen nên H.A.T quyết định chơi tiếp. Càng chơi càng thua nên cả H.A.T và N.M.CH đành phải ký tên vào giấy nợ. Tôi hỏi “Vì sao những bạn đi cùng không chơi, có phải H.A.T và N.M.CH bị ép buộc vay tiền?”. “Không, đứa nào thích thì chơi. Thích thì mượn bao nhiêu cũng được chứ không ép” - H.A.T trả lời ngắn gọn rồi không nói thêm gì.

Con thua bạc, cha mẹ phải bán đất chuộc con!
Ông Nguyễn Triết Nhân, Giám đốc doanh nghiệp sơn mài ở thị xã Thủ Dầu Một, nói: “Tui có mấy chiến hữu từng rất nghiện casino và khi bọn hắn nhận thức được thú vui giải trí chết người kia là thảm họa thì gia sản sau bao năm tích góp đã tan thành mây khói. Thằng bạn thân tôi chỉ vài tháng trở thành bạn hàng ruột của casino Naga tại Phnôm Pênh mà nó bay hơn hai tỷ đồng và một căn nhà. Đến khi trắng tay, buồn chán sự đời, nó viết thư tuyệt mệnh và sống lang thang không biết nơi đâu”.
Gần đây nhất, có một cô chiêu nghe đâu là ái nữ một doanh nghiệp có tầm cỡ tại TPHCM xách theo một cặp táp đôla quyết qua Campuchia dạy cho mấy tay casino bên đó bài học về sự lễ độ. Không biết cô “dạy” như thế nào mà trên người không còn một xu dính túi và nợ thêm gần 200.000 đôla Mỹ. Nghe tin cục cưng bị giam lỏng, phụ mẫu của cô đôn đáo gom tiền sang biên giới chuộc con. Ông Triết Nhân thở dài: “Hồi giờ tui chưa từng nghe có ai phất lên nhờ thắng bạc ở casino. Chỉ nghe, chỉ thấy họ bị bại sản, bị giữ làm con tin với bị kịch đã thua đau lại còn ôm nợ đậm”...

Bên trong casino sẵng sàng phục vụ “quý khách”
Chiều 27 Tết (tức 9-2-2010) gần 40 người kéo đến nhà xưởng của Công ty TNHH In - DV - TM Thành Tín (số 62 đường Tân Thành, phường Tân Thành, quận Tân Phú, TPHCM) do ông Nguyễn Thành Tín (SN 1968) làm chủ, nhằm đòi nợ. Những người này bao vây nhà xưởng của công ty, đòi đập phá ngôi nhà số 60 đường Tân Thành (của ông Nguyễn Thành L. - em ruột ông Tín) để yêu cầu ông Tín và vợ là bà Trần Thị Hòa (SN 1970) ra gặp mặt để quyết toán nợ nần.
Đó là nỗi đau của những người làm cha mẹ khi có con lỡ đặt chân sang bên kia biên giới. Đa phần những người bị rủ rê, nhà nào cũng có 1 - 2ha cao su, nhưng xem ra cũng mới chỉ đủ ăn, đủ mặc. Khi đụng chuyện phải chạy vạy khắp nơi vay mượn. Bà N.T.N. mẹ của H.A.T tâm sự: “Nhà tôi có được 2ha cao su, nhưng chỉ mới khai thác được một hécta. Tiền ăn, tiền chợ và nuôi thêm 2 đứa con đang học đại học... tất cả đều nằm trong đó thì lấy đâu ra của dư của để. Hôm nghe tin thằng H.A.T thua bạc, tui lo đến đổ mồ hôi hột, vì trong túi không có một triệu đồng. Tôi phải nhờ các mối mua mủ quen biết tạm ứng trước, chừng nào đến mùa cạo thì trả dần. Tôi cũng định đem cái sổ đỏ đi cầm để bớt phải chịu lãi xuất. Năm nay không biết lấy đâu ra tiền mà chi tiêu. Nói vừa dứt câu, bà N.T.N lấy tay dụi nước mắt rồi tranh thủ cầm bao đi mót những hạt điều cuối vụ của mấy cây điều già còn sót lại bên nhà.
Hoàn cảnh của gia đình ông bảy C. cũng chẳng khá hơn gì. Ông kể quê mình ở Sở Sao, Bình Dương. Cách đây năm năm, nhà bị dính quy hoạch, ông đã tìm về đây mua một mẫu cao su đang cạo, số tiền ít ỏi còn lại ông mở một quán tạp hóa nhỏ để kiếm sống. Ngày xảy ra chuyện, trong nhà chỉ còn đúng duy nhất 10 triệu đồng. Để có đủ tiền chuộc con, ông chạy mượn khắp xóm, gom từng triệu một. Ông than: “Tưởng tìm về đây cho yên ổn, con cái không dính vào tệ nạn, chăm lo học tập. Ai ngờ đến cả vùng sâu như thế nay...”.
Khi đến nhà L.M.Đ, chúng tôi như không thể tin vào mắt mình khi trước đó em đã bốn lần tìm sang nước bạn và đã thua 200 triệu đồng. Một căn nhà xây tạm ọp ẹp nằm nép mình dưới tán cao su. Bà N.N.L mẹ L.M.Đ cho biết gia đình có hơn một mẫu cao su đang cạo. Sau nhiều năm tích cóp, bà để dành được khoảng 100 triệu đồng, định vay thêm chút đỉnh sửa lại nhà; đến nay thì nhà không sửa được, nợ lại chồng nợ. Rất nhiều người mà chúng tôi đã gặp đều có hoàn cảnh tương tự. Có người lặn lội từ miền Bắc vào lập nghiệp gần 20 năm nay, khi cuộc sống dần ổn định thì “gặp nạn” và đang tính đến chuyện bán đất trả nợ.
Thời gian gần đây, ở Bình Dương có bốn đại gia xuất ngoại sang Campuchia đánh bạc, thắng được trên 200.000USD, sau khi về đến biên giới bị Công an Việt Nam bắt giữ, làm chấn động dư luận trong tỉnh cả một thời gian dài.