Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...
Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sáng
để biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đến
để biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trước
để biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm được
ngày hạnh phúc bỏ rơi...
Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đời
nên nếu muốn khóc thì đừng khóc
nên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn học
nên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sáng
thì cứ tin qua từng đêm trắng...
(rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)
Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quên
cho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúc
cho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớn
cho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cát
để sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!
Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cười
đến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sống
đến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắt
đến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ức
có lẽ người sẽ vui...?
Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đời
phó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễn
phó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốn
phó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buộc
phó mặc những ngày nóng sốt
nằm và nhớ một đôi tay...
Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
còn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay...
chúng ta đi qua nhau như những người xa lạ
người quay đi để ngăn trái tim mình hóa đá
ta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể...
không ai giống như ai?
Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
_NPV_
khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...
Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sáng
để biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đến
để biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trước
để biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm được
ngày hạnh phúc bỏ rơi...
Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đời
nên nếu muốn khóc thì đừng khóc
nên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn học
nên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sáng
thì cứ tin qua từng đêm trắng...
(rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)
Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quên
cho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúc
cho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớn
cho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cát
để sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!
Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cười
đến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sống
đến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắt
đến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ức
có lẽ người sẽ vui...?
Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đời
phó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễn
phó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốn
phó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buộc
phó mặc những ngày nóng sốt
nằm và nhớ một đôi tay...
Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
còn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay...
chúng ta đi qua nhau như những người xa lạ
người quay đi để ngăn trái tim mình hóa đá
ta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể...
không ai giống như ai?
Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
_NPV_