CỎ

cohonnhien

Thành viên
#1
Chiếc xích đu vẫn đong đưa mỗi khi có cơn gió thổi qua.Chiếc xích đu nhỏ nơi góc vườn từ lâu đã không có người ngồi.Lâu lắm rồi tôi mới trở lại đây,có lẽ đã hơn 3 năm.Bao nhiêu thời gian đó không đủ để tôi quên đi tất cả,nhưng cũng đủ để tĩnh tâm hơn lúc tìm về.
Chiếc xích đu làm tôi nhớ em-cô bé có đôi mắt tròn và trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười.Tôi gặp em vào một buổi sáng tháng Tư,trên tay em là một chùm phượng đỏ rực.Em không đẹp nhưng tôi lại bị em thu hút.Và cái cách mà em bắt chuyện với tôi cũng rất dễ thương :
-"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,em chở mùa hè của tôi đi đâu...".Anh thấy em có giống cô gái trong bài hát không?
Tôi bật cười lắc đầu :
-Không giống chút nào vì cô gái đó đi xe đạp,còn em chỉ đứng dưới gốc cây.
-Vậy thì bây giờ sẽ giống...
Em nháy mắt tinh nghịch rồi lên xe đạp đi mất,không chào tạm biệt,không tên và cũng không hẹn gặp lại.Vậy mà tôi chẳng thể nào quên được ánh mắt ấy.
Một tuần sau,tôi gặp lại em trong một buổi mit-tin của Đoàn thanh niên.Vẫn ánh mắt ấy tràn đầy sức sống trong màu áo xanh.Em đến trước mặt tôi,nghiêng nghiêng đầu :
-Uả,anh cũng tham gia hả?
-Ừ,ở nhà không biết làm gì nên ra đây cho vui.Mà em tên gì vậy?
-Em không có tên,mọi người gọi em là Cỏ
Rồi em lại hòa vào đám đông,và tôi bắt đầu đi tìm em.Suốt buổi lễ,em như ngọn cỏ xanh còn ngậm những giọt sương sớm,cười nói mang niềm vui đến cho mọi người,ngay cả cái cách em xị mặt xuống năn nỉ một người bạn cho em mượn mũ cũng thật đáng yêu.Tôi không dám rời mắt khỏi em,cứ như thể sợ em lại biến mất như lần trước,và dường như có một cái gì đó đã sai khiến tôi làm như vậy.
Rồi tôi cũng nói chuyện được với em nhiều hơn.Em kể cho tôi nghe về biển,về những ước mơ của em.Chúng tôi thường hẹn nhau ở chiếc xích đu nơi góc vườn.Em rất thích ngồi để tôi đẩy em lên thật cao,và em cười,tiếng cười trong veo như dòng suối nhỏ.Em bảo cảm giác được hòa vào trong gió rất tuyệt,còn tôi thì chưa dám thử lần nào.
Em thích ăn kẹo,mỗi lần gặp nhau,tôi đều để dành cho em vài cây kẹo mút nho nhỏ.Nhìn em ngậm cây kẹo trong miệng,mắt ngước nhìn lên những tán cây,bắt đầu đếm lá vàng đáng yêu như một đứa con nít.Mà thú thật lúc đó tôi có coi em là người lớn đâu cơ chứ!Có một điều lạ là em chưa bao giờ kể cho tôi nghe về gia đình em,và em cũng chẳng thắc mắc về xuất thân của tôi.
Thời gian cứ thế trôi qua,tôi phải trở về với công việc,với cuộc sống ồn ào nơi phố thị.Thỉnh thoảng tôi lên mạng xem có mail của em hay không,nhưng em vẫn bặt vô âm tín.Những lúc nhớ em,tôi chỉ còn cách nhớ lại nụ cười và ánh mắt của em ngày hôm ấy.
Công việc chồng chất,các mối quan hệ bủa vây,hình ảnh em dần mờ nhạt trong tôi.Đôi lúc bắt gặp một ánh mắt tren đường,tôi có cảm giác quen quen nhưng rồi cũng quên ngay.Cho đến một ngày kia,tôi được phân công đi công tác gần nơi tôi gặp em.Một cảm giác nôn nao bỗng tràn về.Tôi trở lại góc vườn cũ nhưng dường như từ lâu đã không ai ghé tới đây.Tôi đi về phía gốc cây,ở đó có một chiếc hộp mà ngày trước em chôn xuống và nói với tôi rằng :"Nếu một ngày nào đó anh có dịp trở lại đây,hãy đào chiếc hộp này lên,anh sẽ nhận được một điều bất ngờ."
Tay tôi run run phủi lớp cát phủ trên hộp,bên trong là một lá thư,mắt tôi như nhòe đi :
"Gửi người mà em chưa hỏi tên bao giờ!
Có lẽ anh đã từng trách em vô tâm,đến tên của anh cũng không thèm hỏi.Đừng giận và đừng trách em như thế,cái gì cũng có lí do của nó,và em cũng có lí lẽ của riêng em.Em đã từng ở đây,từng đợi anh hàng giờ liền,đã từng mơ anh sẽ cầm tay em,cùng em đi qua mọi nẻo đường.Em thật khờ quá phải không anh?Vì điều em mơ ước là điều không thể.Anh đi mà chẳng nói với em một lời,anh để em một mình với những điều em chưa bao giờ dám nói.Nhưng biết đâu như thế sẽ tốt hơn anh nhỉ!Em không biết gì về anh,anh cũng chẳng biết gì về em,chúng ta là những người tình cờ đi ngang nhau trên đường.
Khi anh đọc được những dòng này,mà cũng có thể anh chẳng bao giờ đọc,em đã không còn buồn nữa.Em thấy vui vì ước mơ lớn nhất của em cuối cùng cũng thực hiện được.Em không biết mảnh đất nào sẽ chờ đón em,có thể là một lâm trường hay là nơi đảo xa nào đó,nhưng ở đó em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.Và nếu có duyên,chúng ta sẽ lại tình cờ gặp nhau.Cầu chúc cho anh luôn bình an và hạnh phúc.
Cỏ "
Tôi tìm đến một người quen cũ,người ta cho tôi biết rằng em đã không còn nữa.Chuyến xe định mệnh ngày hôm ấy đã mang em đi mãi mãi.Người ta chỉ cho tôi nơi em nằm lại,trên một con dốc cao,cỏ xanh bao phủ,em đang nhìn tôi và đang cười,mái tóc em giờ là ngàn ngọn cỏ hòa reo trong gió.Nhóc của tôi ơi,sao lại như vậy hả em?Tôi tự trách mình sao mà vô tâm quá,tôi đã bỏ quên ngọn cỏ vô tư của mình.Tôi chợt nhớ đến 4 câu thơ mà em vẫn thường đọc : Rồi có thể ngày mai này sẽ khác
Em lang thang tìm ước mơ hồng
Đám cỏ xanh lũ dế thi nhau hát
Có hạnh phúc nào mà lại cho không?
Em là một ngọn cỏ,ngọn cỏ vô ưu thảo đem lại niềm vui cho mọi người.Ước mơ của em đẹp quá,vậy mà tôi vẫn luôn coi là viễn vông.Em sinh ra là để khoác lên vai chiếc áo xanh tình nguyện phải không nhóc?Tiếng lá nơi lâm trường xanh ngát hay tiếng sóng nơi hải đảo xa xôi đang vẫy gọi em vậy nhóc?
Có bao giờ em bật một que diêm
Thắp cổ tích trong lòng mình bé dại
Em hãy hát bằng trái tim nhân ái
Cho mọi người và cho cả...riêng ai?
Sao em không đợi để hát cho riêng tôi nghe một lần hả nhóc?Gía như tôi không vô tâm,giá như tôi lắng nghe em nhiều hơn một chút,giá như tôi trở về nhanh hơn một chút,tôi đã không để mất em.Bây giờ tôi mới nhận ra một điều,tôi yêu em nhóc ạ!Nhưng có lẽ đã quá muộn để nói với em những điều ấy.Cỏ của tôi ơi,mãi xanh và hồn nhiên như ngày nào em nhé!
Cohonnhien
 

Bình luận bằng Facebook

Top