Có một người đã hứa ở cạch tôi mãi mãi

thanh huyen

Điều hành viên
Thành viên BQT
#1
Anh không giống như những người đàn ông khác, luôn nói ba từ “anh yêu em” trước người phụ nữ của mình để làm cô ấy vui. Nhưng anh thì luôn dùng hành động thay vì lời nói sến đặc đó, đấy là chỗ tôi thích ở anh. Anh không giàu, không đẹp trai, là một người bình thường, rất bình thường. Có thể nói, anh không phải là một người chồng hoàn hảo nhất, cũng không phải là mỹ nam hay soái ca này nọ như những nam chính được miêu tả trong tiểu thuyết. Nhưng anh luôn biết cách làm tôi hạnh phúc, làm trò cho tôi vui vẻ khi tôi buồn, chia sẽ với tôi khi tôi có tâm sự, và khuyên nhủ tôi khi tôi mất hết hy vọng…


Anh nói, anh thích gọi tôi là “đồ ngốc”! Tôi đã kháng cự lại:

“Em không có ngốc nha!”

“Không phải trong đầu em chứa toàn gỗ sao?”

Tôi: “…”

Có một lần, anh dẫn tôi đi mua vài bộ quần áo trong một shop thời trang. Tôi đã lựa tới lựa lui, lựa sập cả tiệm người ta, nhưng chỉ mua được mỗi duy nhất một cái áo sơ mi.

Đến lúc trả tiền, anh chợt kề vào tai tôi nói nhỏ:

“Vợ à, anh quên mang tiền theo rồi!”

Tôi lúc này hốt hoảng và lo lắng tột cùng. Chết tiệt! Tôi cũng không có đem theo tiền trong người. Chẳng lẽ ngồi lục tung cái shop người ta cho đã, bây giờ nói: tôi không có tiền là xong sao? Thật mất mặt quá mà!!! Tôi quay sang hỏi anh:

“Bây giờ làm sao hở anh??? Làm sao đây???” – Tôi cuống hết cả lên, mồ hôi chảy đầy trán. Vậy mà, anh vẫn bình thản như vậy, làm tôi đây mờ mịt không biết trong đầu anh đang nghĩ cái quái gì.

“Chạy chứ sao! Ở đây cho người ta bắt hả?”

Nói rồi, anh nắm tay tôi kéo chạy đi. Chạy rất lâu, rất xa, cả một quãng đường dài ấy chứ. Tôi vì sợ người bán hàng đuổi theo nên dốc hết công sức mà chạy, quên trời quên đất chạy trối chết. Cuối cùng, anh đột nhiên ngừng lại, bàn tay ấm áp của anh giật mạnh tôi lại, khiến cả người tôi lảo đảo ngã vào lồng ngực của anh. Tôi nghe thấy hơi thở anh dồn dập, tôi nghe thấy tiếng tim anh đập thật mạnh mẽ, tôi ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh… Nhưng mà bây giờ không phải lúc tôi suy nghĩ đến những thứ này!!! Họ có đuổi theo sau không???

“Không cần chạy nữa!” – Anh ôm lấy tôi, cưng chiều nói.

“Nhưng nhưng mà…”

“Anh trả tiền cho người chủ shop rồi.” – Anh đáp thật bình tĩnh, không hề có chút hoang mang gì.

“Hả? Không phải anh quên mang theo tiền sao?” – Tôi đờ đẫn, ngây ngô ngước nhìn anh.

Anh bỗng nhiên cười phá lên khiến tôi giật mình!

“Em đúng là ngốc mà, có ai dẫn người mình yêu đi shopping mà quên đem tiền không?” – Anh cốc đầu tôi một cái. Cái người này lại cố ý ám chỉ tôi là đầu gỗ rồi!

Tôi: “…”

Hừ, không có lương tâm. Thấy vợ mình chạy bán sống bán chết như thế, không đau lòng hả? Còn cười sung sướng như nhặt được 100 triệu ấy!!

Lại có lúc, khi tôi đang ngủ say trên ghế so pha thì có cảm giác như đang bị ai đó bế lên. Tôi dường như ngửi được mùi hương quen thuộc nên dựa hẳn vào ngực anh ngủ một cách thoải mái.

Người đó đặt tôi lên giường…

Cánh tay người đó không yên phận thò vào áo ngủ của tôi…

Tôi lúc này cảm thấy nhột nên:

~ lăn qua ~

~ lăn lại ~

~ lăn tới ~

~ lăn lui ~

Cuối cùng, tôi hại người nào đó làm hành động “người nhớn” không được, liền bốc hỏa nổi giận đùng đùng >__< . Tôi nghe được tiếng bước chân của anh vào phòng tắm và dội nước lạnh.

Tôi còn nhớ, có một lần tôi bị anh mắng rất dã man. Đến nỗi tôi còn muốn ly hôn với anh nữa! Nhưng chưa được 5 phút sau tôi và anh lại hòa….

“Em đúng là cái đồ chậm chạp, phản ứng không nhanh nhẹn, lôi thôi như con rùa, hậu đậu hết chỗ nói, ngay cả nấu ăn cũng không biết…..

…….~~ chỗ này lượt bỏ 1000 từ ~~~~…

………………~~ lại lượt bỏ 1000 từ…………”

“Thế tại sao anh lại cưới em?” – Tôi bĩu môi, ức muốn phát khóc!

“Mẹ kiếp! Anh không giàu, không đẹp trai, không lấy em thì cô nàng nào xinh gái cưới anh à?!”

À, ra vậy. Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, buông ra một câu hờ hững:

“Vậy nếu anh hối hận thì ly hôn đi!” – Tôi xoay người bỏ đi.

Bỗng nhiên, có một lực từ phía sau kéo mạnh tôi lại. Lúc tôi còn hoảng hốt thì đã bị người ta bế lên, đặt xuống giường, kế tiếp, tôi bị người nào đó đè lên T_T

“Anh muốn làm gì? Tôi bảo ly hôn mà! Không phải anh hối hận vì đã cưới tôi hay sao!” – Tôi hờn dỗi hét toáng lên.

“abcxyz chứ gì….” – Anh thản nhiên đáp.

Tôi đớ người! Rất muốn được anh yêu thương, nhưng vẫn còn rất bức xúc cái chuyện khi nãy nên không nghe lời, giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay của anh.

“Bà xã ngốc! Đừng giận nữa, chẳng phải ngay từ đầu anh biết là em hậu đậu mà vẫn thích em hay sao?”

Do những lời nói này mà tôi chịu nằm yên, không chiến đấu chống đối lại anh nữa.

Bà vợ như tôi đây lại thua T_T

Tôi: 0 điểm

Anh: 3 điểm.

Một hôm, tôi và anh đi dự lễ cưới của một người họ hàng, bà con xa. Tôi đã chọn được một bộ váy sexy rất đẹp làm trang phục. Tôi còn rất hứng khởi không biết khi mình mặc nó vào sẽ như thế nào thì đã bị anh giật cái váy trong tay tôi, nhét lại vào trong tủ.

“Khốn! Anh làm gì thế?” – Tôi bực dọc.

“Đừng mặc cái đó. Lấy bộ này đi.”

Anh đưa cho tôi một cái váy khác, nhưng kín mít từ cổ áo tới tận chân rất bảo thủ, không có quyến rũ gì cả ~ >__< ~

“Em không mặc! Nóng lắm!” – Tôi từ chối thẳng.

“Thế cái kia có gì đẹp??? Hở lưng hở ngực trông mà được à?” – Anh bắt đầu nóng!

Tôi chớp chớp mắt: “Anh không thấy vợ anh mặc cái đó vào rất gợi cảm sao?”

“Nhưng lễ cưới sẽ có rất nhiều người đến dự. Anh không muốn em mặc những thứ sexy vậy. Vợ anh thì chỉ có mình anh được thấy thôi…”

Những ngày tháng vợ chồng của tôi vốn dĩ ngọt ngào như vậy, tôi hạnh phúc tới mức không biết mình nên khóc vì cảm động hay là cười vì vui sướng. Nhưng ở đời này sẽ không có cái gì gọi là mãi mãi. Tình yêu cũng vậy, rất nồng nhiệt, rất mùi mẫn, nhưng đến một lúc nào đó sẽ không còn như xưa nữa. Tôi đã từng ví hạnh phúc như bong bóng xà phòng, chúng rất đẹp, rất long lanh, mà chỉ được một thời gian ngắn thôi, rồi cuối cùng cũng sẽ vỡ tựa như chưa từng tồn tại.

Mới ngày nào anh còn gõ đầu tôi bảo tôi ngốc, mới ngày nào anh còn dùng những hành động ngọt ngào để dỗ dành tôi, mới ngày nào anh còn mắng yêu tôi, mới ngày nào…

Nhưng giờ thì sao? Anh trở nên đối xử nhợt nhạt với tôi, không còn quan tâm tôi nhiều như trước nữa. Sau khi đi làm về, anh không về nhà liền, mà còn dành một, hai tiếng để đi đâu đó, một nơi mà tôi không hề hay biết.

Thái độ anh cứ lén lút rất đáng nghi. Tôi tâm sự với một người bạn, cô ấy bảo tôi phải canh chừng anh, nếu không có ngày sẽ mất chồng.

Tôi nghe xong, cảm giác sợ hãi bao trùm cả lồng ngực mình, nên đã bí mật theo dõi anh.

Hôm đó, tôi đã xin nghỉ phép để đứng chờ ở công ty anh. Cho đến khi lúc tan ca là trời đã sập tối, tôi thấy anh trèo lên xe chạy đi mất hút. Tôi cũng chạy theo sau. Con đường mà anh đi không phải là về nhà, tôi cũng không đoán được là anh định đi đâu, nhà tình nhân chăng?

Đột nhiên, chuông điện thoại trong túi reo lên. Tôi không xem màn hình là ai gọi đến mà nhấn ngay phím nghe. Đầu dây bên ấy phát ra giọng nói quen thuộc, nhưng hầu như rất hờ hững, rất không thoải mái…

“Em về nhà đi, đừng theo dõi anh nữa. Em có biết làm như vậy khiến anh rất bực không? Cho anh cảm giác ngợp thở và không tự do chút nào.”

*Rụp*

Bên kia tắt máy.

Lòng tôi thêm phần rét lạnh. Nhìn vào số điện thoại trên màn hình, tôi không khỏi đau đớn. Tại sao cùng một số phone, cùng một cái tên ‘ông xã’, cùng một người lại có thể nói ra câu nói mà tôi chưa từng nghe như vậy? Anh còn tắt máy trước tôi, giọng nói của anh cũng khác như những ngày trước. Có phải, anh không còn yêu tôi nữa rồi? Bỏ đi! Anh không phải là loại người vậy. Tôi tin rằng anh sẽ không phản bội tôi.

Nhưng mà…

Dạo gần đây, mỗi lần tôi giật mình thức dậy trong màn đêm tĩnh mịch, tôi không thấy anh nằm bên cạnh tôi… Tôi không cảm nhận được bờ vai ấm áp của anh, tôi càng không nghe thấy được hơi thở trầm ổn của anh. Anh đang làm gì? Tại sao càng lúc càng tỏ ra kì quặc? Nhưng rồi, tôi lại tự an ủi bản thân anh sẽ không làm gì có lỗi với tôi đâu.

Ấy thế mà, nước mắt lại không nghe lời tôi nữa rồi…

Có một hôm, tôi cùng vài cô bạn đang tâm sự trong một quán cà phê gần công ty của anh. Tôi không để ý gì lắm đến mọi người xung quanh, ngay cả những lời nói của mấy cô bạn tôi cũng chẳng quan tâm gì đến.

Nhưng rồi, tầm mắt vốn đang đờ đẫn của tôi dừng trên một dáng người quen thuộc. Có lẽ anh nhìn thấy tôi, nhưng anh vẫn thản nhiên như tôi là một kẻ xa lạ, không phải vợ của mình vậy. Bên cạnh anh là một người phụ nữ có bề ngoài cao ráo, không thể nói cô ta là mỹ nhân, nhưng quả thật cô ta đẹp hơn tôi.

Đàn ông là thế, khi không yêu nữa thì chuyện gì cũng có thể làm. Ngoại tình trước mắt vợ mình? Thật không khỏi ngưỡng mộ chồng tôi rồi. Thực tế vẫn là thực tế, tôi làm gì tin cảnh tượng trước mắt của mình là hiểu lầm? Từ trước đến giờ, anh luôn mắng tôi ngốc, những lúc ấy tôi cứ tưởng anh mắng yêu tôi. Nhưng bây giờ tôi mới hiểu, tôi ngốc, thật sự là do tôi quá tin người.

Nếu tôi chỉ biết khóc, thì tôi là một kẻ nhu nhược. Nếu tôi làm ngơ tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm, thì tôi là một tên dối trá, giả tạo. Tôi cầm ly nước ép trên tay mình đi thẳng về phía họ, hất vào mặt anh. Còn anh, dường như đã biết trước tôi sẽ làm như vậy nên không hề tỏ ra ngạc nhiên gì.

Lúc ấy, tôi đã nói:

“Ly hôn đi!”

Anh gật đầu, lấy trong chiếc cặp táp ra một tờ đơn ly hôn, và quan trọng là trong tờ giấy trắng mực đen ấy có cả chữ ký sẵn của anh.

Trong khoảnh khắc này trái tim tôi bị đóng băng hoàn toàn…

Tôi vốn dĩ cứ tưởng anh sẽ dỗ dành tôi như những lần trước. Tôi vốn dĩ cứ tưởng rằng anh sẽ không đồng ý với quyết định này của tôi. Tôi vốn dĩ cứ tưởng rằng anh sẽ giải thích cho tôi nghe đó chỉ là hiểu lầm. Nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật, cứ tưởng vẫn cứ là cứ tưởng. Tôi đơ người rất lâu, rất lâu, không biết nói gì cả. Là anh từ lâu đã chuẩn bị ly hôn với tôi nhưng không mở lời trước, đợi đến cơ hội hôm nay thì mới lộ ra bản chất thật của mình.

Là ai đã từng nói sẽ không bao giờ là người phản bội trước tôi?

Tôi chặn đứt suy nghĩ dông dài của chính mình, cầm lấy cây bút anh đưa trước mặt ký rõ họ và tên mình vào trong đó.

Sau khi đưa nhau ra tòa, tôi và anh không còn gặp mặt nhau nữa.

Vậy là từ nay, hai chúng tôi không còn là vợ chồng. Anh đi đường anh, mà tôi thì vẫn bước theo lối đi riêng của tôi. Tôi và anh hiện tại chỉ là kẻ xa lạ, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp được nhau, không bao giờ cắt nhau.

Khẽ lau một giọt nước mắt còn vấn vương trên mi mình, tôi lướt trên mặt phím của điện thoại. Xóa đi số điện thoại của ai đó tên là ‘ông xã’. Đã đến lúc phải tự dựa vào bản thân để sống tiếp rồi! À, sao nhỉ? Tôi phải ăn mừng vì từ nay trở đi tôi độc thân chứ?

Nuốt từng ngụm rượu vào cổ họng, tôi muốn quên đi kí ức đẹp đẽ giữa tôi và anh. Nhưng không hiểu sao càng muốn quên thì nó lại càng hiện lên rõ rệt. Những hình ảnh ngọt ngào khi anh lần đầu tiên nắm tay tôi; những lúc tôi và anh đi xe buýt, tôi ngủ gục trên vai anh rồi bị anh mắng vì chảy cả nước bọt trên áo; những lúc anh hôn tôi thật sâu; những khi anh dạy tôi nấu ăn…

Mẹ kiếp! Sao tôi lại đi nhớ cái tên đốn mạt đó vậy?

Men rượu khiến tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được bàn tay ai đó đang bế tôi lên, rồi nghe loáng thoáng người đó trả tiền rượu cho tôi.

Trên đường đi, tôi đã mấy lần nôn mửa lên bả vai người đó. Nhưng anh ta không tỏ ra gớm ghiếc gì, vẫn ôm chặt tôi như vậy, bế tôi đi cả một quãng đường dài. Cuối cùng, anh lấy chìa khóa mở cửa nhà sau đó đem tôi vào phòng và đặt lên giường. Trong cơn buồn ngủ, tôi nghe tiếng anh thở dài…

Giữa màn đêm, bóng anh mất hút và khuất sau cánh cửa…

Tôi mở mắt, từng giọt nước cứ lẳng lặng rơi xuống gối. Tôi biết người đó là ai chứ! Tôi biết chứ! Nhưng mà giây phút anh ôm tôi chặt như vậy, cũng không hiểu tại sao bản thân lại nằm im không phản kháng. Có lẽ, tôi vẫn còn yêu anh. Có lẽ, tôi lưu luyến mối tình đó không dứt. Có lẽ, tôi sợ rằng ngày nào đó sẽ không còn cơ hội để được anh bế như vậy nữa.

Hôm sau, khi vừa mở cửa nhà, tôi gặp ngay cô gái tình nhân kia. Cô ta đến đây để chế giễu tôi sao? Nực cười! Tôi sẽ không dễ bị bắt nạt. Với lại hiện tại tôi đã ly hôn với anh, cô ta có lí do gì để đến tìm tôi đây? Tôi nở nụ cười khinh bỉ nhìn cô ta.

Cô ấy vẫn mặc một chiếc váy trắng đơn giản như ngày đó, có thể cô muốn tôi nhớ cô chính là người tôi gặp trong quán cà phê hôm nọ.

“Đến đây làm gì? Tại sao cô biết nhà tôi? Chắc tên đàn ông khốn nạn đó đã đưa địa chỉ để cô tới đây sỉ nhục tôi không biết giữ chồng phải không!” – Tôi lên tiếng trước.

“Không phải…chị bình tĩnh…Có vẻ như chị hiểu lầm tôi rồi. Thật sự thì, tôi chính là bác sĩ của anh Khoa..” – Cô ta vội vã giải thích khi nghe tôi kết tội.

“Rồi làm sao? Cô tưởng bản thân là bác sĩ, là ngon hả? Đến nhà tôi chỉ để khoe nghề nghiệp phải không?” – Tôi ngang ngược ngắt lời của cô bác sĩ trẻ kia.

“Chị để tôi nói hết. Thật sự không phải như chị nghĩ đâu. Chồng chị bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Anh ấy từng tâm sự với tôi là mỗi khi đêm đến, không thể ngủ cạnh chị được, là bởi vì anh sợ bị chị phát hiện mình bị đau dạ dày đến bán sống bán chết sẽ lo lắng cho anh. Những khi anh về trễ đều do đến bệnh viện để nghe tư vấn tìm cách trị dứt căn bệnh hiện tại, bởi anh không muốn xa chị… Nhưng mà khi nghe tôi nói bệnh tình của anh không có khả quan lắm, nên đã tìm cách hờ hững với chị, tìm cách ly hôn chị, muốn chị đi tìm hạnh phúc khác, tìm người tốt hơn anh để chăm sóc chị quãng đời còn lại khi anh không còn trên đời này nữa…”

Cô ta nói rất dài, rất nhiều, mà tôi căn bản lại không muốn nghe, cũng không muốn hiểu. Vì vậy tôi cười nhạt:

“Tính đóng kịch với tôi sao? Cô diễn đạt thật! Cô chỉ là một bác sĩ xa lạ, vậy mà được nghe chồng cũ tôi tâm sự nhiều đến thế cơ à…”

Cô ta kẹp hồ sơ bệnh án của anh vào tay tôi, rồi nổi giận:

“Tin hay không tùy chị! Trước đây tôi từng là bạn thời trung học của anh! Chị nghĩ sao tùy chị đấy!” – Cô bác sĩ nóng tính bỏ đi, để lại tôi đờ đẫn nhìn hồ sơ trên tay mình.

Trần Vĩnh Khoa…

25 tuổi…

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối…

Từng câu từng chữ đập vào mắt tôi. Tôi dường như nghe tiếng sét đánh ngang tai của mình. Là sự thật? Anh bị bệnh thật sao? Hay là chuyện giả dối gì đây? Hóa ra, những lúc anh đối xử nhợt nhạt với tôi là lúc anh mệt mỏi. Hóa ra, những lúc anh tránh mặt tôi là do sợ tôi thấy anh lên cơn đau dạ dày gần như chết đi sống lại sao? Hóa ra, anh lo lắng cho tôi xa như vậy, là bởi vì anh nghĩ mình sắp rời khỏi cuộc đời rồi…

Tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa, chạy thật nhanh ra ngoài. Tôi muốn tìm anh! Muốn gặp lại gương mặt xấu xa đê tiện ích kỉ đó! Khốn khiếp! Tôi lại càng không biết anh đang ở đâu. Nếu như tôi đến muộn, liệu có còn cơ hội gặp anh lần nữa không? Nước mắt tôi trào ra…

Tôi dốc hết sức để đuổi theo cô bác sĩ trẻ kia đang đi bộ trước mắt. Cô ta nghe tiếng tôi hổn hển gọi liền xoay người lại. Tôi dồn dập, thở gấp hỏi:

“Anh ấy…anh ấy đang ở đâu?? Tôi muốn tìm anh ấy! Cô mau nói tôi biết!”

“Sân bay X” – Cô ta mỉm cười.

Tôi gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó hối hả gọi taxi chạy với tốc độ thật nhanh tới sân bay. Tôi rất sợ, khi tôi đến chậm anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi rất sợ, khi tôi đến chậm tôi sẽ không còn nghe giọng nói của anh nữa. Tôi rất sợ, khi tôi đến chậm tôi sẽ không còn cơ hội nào được anh ôm trong vòng tay ấm áp đó…

Anh à, em đã từng trách lầm anh, không phải là em sẽ không còn yêu anh. Anh à, em đã từng muốn ly hôn với anh, không phải là em muốn chấm dứt đi tất cả. Trong muôn vạn người đó, anh ở nơi góc khuất nào? Vì sao em lại cảm thấy cái sân bay này lại rộng lớn như muôn trùng biển cả, tìm một con cá thất lạc khó biết chừng nào.

Tôi khóc, khóc thật nhiều, khóc đến tan nát cõi lòng. Giữa dòng người đông đúc như vậy, tôi lại khóc dửng dưng hệt một đứa trẻ.

Có ai đó đang xoa đầu tôi. Tôi giật mình quay lại.

“Anh…anh không phải đã bay rồi sao?” – tôi ngạc nhiên, tròn đôi mắt ươn ướt của mình.

“Anh chỉ đưa tiễn một người bạn thôi. Ngốc! Một thằng nghèo như anh thì làm sao đủ tiền mua vé máy bay hả? Khóc khóc cái gì chứ! Anh chưa chết mà!” – Anh đưa tay lau nước mắt tôi.

Tôi ôm chặt anh, thật chặt, bám vào cổ anh như gấu koala. Thoáng chốc, anh bỗng nghi ngờ, cúi xuống nhìn tôi.

“Em…không phải biết rồi chứ hả?”

Tôi gật đầu. Có thể nói, từng giây từng phút bây giờ đối với tôi cứ như rằng rất quý trọng. Một phút trôi qua, tôi lại luyến tiếc. Và rồi anh sẽ sống được với tôi bao lâu nữa? Anh thật cao thượng, luôn suy nghĩ cho tôi. Còn tôi, chỉ là một cô nhóc hay hờn dỗi, luôn trách anh này nọ. Tôi không biết rằng anh lại yêu tôi nhiều đến như vậy. Và tôi càng không biết rằng ngay lúc này tôi mới nhận ra bản thân không thể sống thiếu anh. Tuy lúc đó, tôi mắng anh thật nhiều, nói anh là gã đàn ông đê tiện chết sớm đi! Nhưng mà thật sự, tôi không muốn anh chết, tôi không muốn…

Từ ngày ở sân bay đó, tôi và anh lại sống chung với nhau. Tôi luôn trân quý mỗi phút mỗi giây anh bên cạnh mình. Biết đâu, một ngày nào đó khi tôi thức dậy sẽ không còn thấy gương mặt của anh nữa? Biết đâu, một ngày nào đó khi tôi thức dậy sẽ không còn một bờ vai rộng để tôi tựa vào.

Tôi biết, anh yêu tôi, anh không muốn rời xa khỏi thế gian này. Dù rằng sống thêm một ngày, cơn đau bụng lại càng thêm dữ dội.

Có những lúc, tôi nhìn thấy anh quằn quại ôm bụng co rút dưới sàn. Có những lúc, tôi nhìn thấy anh nôn ói đến chết đi sống lại trong toilet. Và có những lúc, anh kiềm chế cơn đau khi nhìn thấy tôi đứng bên ngoài nhìn anh…Anh là đồ lừa đảo! Vì sao đau đớn như vậy vẫn cứ cố tỏ ra bản thân mình không sao?

Tôi bất lực trước những ngày tháng còn lại của anh, không biết làm gì để bồi đắp. Tôi muốn cùng anh đi du lịch một nơi thật xa, và giữ lại những tấm ảnh kỉ niệm nhưng phát hiện ra mình không có tiền. Tôi muốn dùng tính mạnh của bản thân để đổi lại cuộc sống của anh, nhưng trên đời này không có chuyện như vậy. Tôi muốn một ông bụt hiện lên và cho tôi một điều ước, lúc ấy tôi sẽ ước rằng anh vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, sẽ khỏi bệnh và sống khỏe mạnh, nhưng đáng tiếc rằng cuộc sống này lại không phải là cổ tích.

Một ngày 24h, một giờ 60 phút, 1 phút 60 giây, cớ sao từng ngày lại nhanh chóng qua nhanh? Phải làm sao đây khi đến một ngày nhất định nào đó tôi sẽ vĩnh viễn mất anh mãi mãi.

Anh nằm đó, nằm cạnh tôi, cố gắng để ép tiếng rên rỉ vì đau bụng mà rỉ cả mồ hôi đầy trán. Mỗi lần phát cơn đau, tôi nhìn thấy anh nuốt cả một ngụm thuốc rồi chờ nó qua đi.

Tôi không ngủ được.

Càng không có tâm trạng để ngủ.

Thần chết sao cứ mỗi ngày mỗi lúc đến gần anh hơn, ông ta muốn cướp anh đi từ tay tôi. Tôi gào khóc, khi nhìn thấy anh gắng gượng chiến đấu với bản thân mình trên giường bệnh. Anh trợn mắt, chân tay lạnh và cứng ngắc. Đôi môi muốn nói gì đó nhưng bất lực. Bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra ngoài, nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi mới biết, cảm giác bản thân sụp đổ là như thế, tận mắt chứng kiến cái chết của anh là đau đớn gấp ngàn lần khi tôi bị tai nạn xe.

Ông xã yêu à, đừng lo cho em, em sẽ sống tốt quãng đời còn lại của mình. Anh hãy an nghỉ, đừng bận tâm đến con nhóc nghịch ngợm ngu ngốc như em nhé. Bởi vì, em sẽ chỉ khóc một lần này nữa thôi, em hứa đó.

Bình luận


bình luận
Nguồn: truyenngan.net
 

Bình luận bằng Facebook

Top