Con bé không nói gì thêm. Bàn chân của nó quậy dưới nước như cái đuôi cá làm nước suối vẩy đục hẳn lên. Chàng đã quen thuộc cái lối giận hờn, gây chuyện của nó nên cẩn thận đề phòng. Con bé nhếch mép, với dáng mỉa mai như một người đàn bà.
- Châu, cái tên hay quá. Chắc cô ấy đẹp ghê lắm hả ?
- Tôi đã nói rồi, em đẹp hơn cô ta nhiều.
- Chú nói láo.
Chàng lắc đầu. Con bé bỗng nhiên hỏi thật bất ngờ, chàng không bao giờ sửa soạn được một câu trả lời khôn khéo cho những câu hỏi ấy được.
- Chú nói thật đi, chú thương cô ấy hay thương cháu hơn ?
Chàng lóng cóng làm điếu thuốc cháy đỏ rớt xuống tay, chàng hất vội nó rơi xuống đất. Chàng cố gắng giải thích, nhưng chàng bao giờ cũng là người ăn nói rất kém, rất vụng về.
- Làm sao tôi trả lời được. Tôi thương cô ấy khác, thương …cháu khác chứ.
- Khác gì ? Chú thương ai hơn ?
Con bé giận dữ như một anh chàng cảnh sát hỏi cung tên sát nhân.
- Tôi đối với cô ấy khác em. Tôi thỉnh thoảng có thể .. ôm hôn cô ấy, hay quàng vai cô ấy đi chơi giữa phố. Nói em đừng cười …tôi với cô ấy …. định làm vợ chồng với nhau đó, như ba má em vậy.
- Ba cháu chết lâu rồi, chú đừng nhắc lại nữa. Còn chú đối với cháu ra sao, ghét lắm hả ?
Chàng ấp úng, chàng lóng cóng như một anh nhát gái lần đầu tiên tỏ tình. Nhưng chàng hài lòng vô cùng, một thứ hạnh phúc mong manh không tên nào đó hình như đang lan đậm trong người.
- Dĩ nhiên tôi cũng thương em. Nhưng em phải khác cô ấy chứ. Thỉnh thoảng tôi cũng béo má hay xoa đầu em …
Chàng cười: “….chứ đâu có làm …cái chuyện ấy được” con bé có vẻ xấu hổ, nó nói thật lớn có lẽ cho đỡ ngượng.
- Thôi dẹp đi. Bây giờ chú nói đi, thương cháu hay thương cô ấy hơn ?
Chàng mỉm cười dùng nấm tay đấm nhẹ vào cái mũi phồng lên khi nóng giận xem thật khôi hài của con bé.
- Em thật lắm chuyện. Bây giờ thì tôi thương em hơn chứ ?
- Còn trước kia ?
- Trước kia thì dĩ nhiên ..tôi phải thương cô ấy hơn, lúc đó tôi đã quen với em đâu.
Chàng không kịp hối hận vì lời nói dại dột của chàng. Con bé đã khóc òa và đứng bật dậy, những giọt nước mắt như chờ đợi sẵn sàng đã lâu thi nhau phủ nhòe nhọet trên khuôn mặt. Nó vừa khóc vừa nói lẩm bẩm: “Chú thương cô ấy hơn cháu”.
Chàng hoảng hồn quàng tay trên vai nó dỗ dành nhưng con bé đã vùng mạnh ra, nó ráng hết sức ném thật mạnh cái bật lửa nãy giờ vẫn nằm trong tay nó vào ngực chàng. Chàng kêu lên một tiếng đau nhói làm con bé mở lớn con mắt nhìn chàng để xem có bị việc gì không, và khi thấy chàng vẫn mạnh khỏe như thường, con bé càng khóc lớn thêm. Chàng khổ sở không biết phải làm sao thì con bé vù chạy thật mau ra phía đường cái. Từ bờ suối đến con đường lớn, phải đi dọc theo một quãng dài mới đến Cổng số một, khu xóm mà con bé và chàng đều ở đó. Nhưng khoảng đất đang dưới chân con bé đầy những ụ đất, đá tảng và những khúc cây ngổn ngang nên chàng sợ con bé vấp ngã. Chàng chạy theo, con bé quay đầu lại vừa khóc vừa kêu lên: “ Chú về đi, không muốn gặp chú nữa .”
Chàng giật mình đứng lại, tâm hồn bị vây bủa bởi một cơn buồn bã dị thường và lớn mạnh không gì ngăn chặn được. Chàng ước ao bằng tuổi con bé để có thể khóc òa.
Con bé thấy chàng đứng lại, nó có vẻ chạy hơi chậm để chàng đuổi theo. Nhưng chàng đứng bất động, chàng nghĩ là con bé thực tình không muốn gặp chàng nữa, và chàng muốn biết thật chắc chắn điều ấy. “Sáng mai em có lại đây nữa không ? Nếu không, tôi về Sàigòn liền à”. Con bé gần như nín khóc: “Không biết, mai chú cứ đến xem sao”. Rồi hình như còn đủ trí khôn để nhận thấy câu nói lố bịch của mình, con bé dậm chân và tiếp tục khóc thật lớn, và nó chạy một mạch mất hút từ trên triền dốc cao. Đến bây giờ chàng mới chú ý cái áo màu xanh da trời và chiếc áo ấm màu nâu cổ tròn của con bé xinh xắn vô cùng.
Cao nguyên đã đến mùa đẹp nhất, mùa thu. Buổi sáng đã đến lúc đẹp nhất, mặt trời không quá chói chang, lấp lánh trên đám lá cây xanh lăn tăn như những hạt sóng biển. Nhưng chàng cảm thấy lạc lõng trong một cơn bão biển kinh dị trong đêm tối, và khuôn mặt đầy nước mắt của con bé là ngọn hải đăng thấp thoáng mù xa.
Buổi sáng hôm nay buồn bã vô cùng …. Nếu chàng viết nhật ký, chàng sẽ ghi những dòng như thế. “Buổi sáng hôm nay buồn bã vô cùng”. Nhưng chàng không bao giờ viết nhật ký.
Chàng khóa cửa phòng lại cẩn thận, bọn trẻ con và có lẽ cả người lớn ở đây đều là những tên trộm chúa cả. Chàng huýt sáo một bản nhạc đã nghe cả trăm lần trong radio, chân đi những bước chim chảy. Khi chàng vừa đi ra khỏi nhà thì gặp một đôi nhân tình đang đi vào. Chàng mỉm cười chào họ, chàng quen mặt với hai người này, người đàn ông là một sĩ quan ở trại lính gần đây và cái ả đàn bà tóc quăn răng vàng là một con mẹ bán vải trong chợ, cả hai thuê căn phòng sát bên phòng chàng.
Chàng khoan khoái cho tay vào túi quần mân mê xấp giấy bạc gần mười ngàn đồng mới toanh, những tờ giấy thơm phức mới lãnh chiều qua tại ty bưu điện. Đây là số tiền mà bà chị ruột của chàng gửi cho chàng mỗi tháng, trong suốt thời gian chàng dưỡng bệnh tại Ban Mê Thuột, theo lời khuyên nhủ của bà.
Điều này có lẽ chàng cũng không bao giờ nói với ai, nhất là với con bé. Đàn ông hơn hai mươi mấy tuổi rồi mà không làm ra một đồng nào thì quả thật phải hổ thẹn.
Chàng buồn cười nghĩ đến cái buổi con bé hỏi chàng làm nghề gì mà có nhiều tiền đánh bạc vậy, chàng bịa ra chàng là một nhà văn, hiện đang viết một cuốn tiểu thuyết dài cho một tờ báo ở Sàigòn. Mỗi tháng toà báo gởi tiền cho chàng đều đặn. Con bé thán phục nhìn chàng, và chàng không ngần ngại lòe thêm. Chàng bảo làm nhà văn hách lắm, muốn cho ai yêu nhau, ai chết ai sống, đều được hết. Con bé khoái chí, nó đòi chàng viết một câu chuyện trong đó nó phải là vai chính, phải là cô công chúa giàu sang, có cái tên thật đẹp, và mỗi sáng có người hầu đánh răng giùm. Chàng trả lời: “ tôi phải làm một bài dài một ngàn trang để tả riêng cặp mắt của em, một cuốn tiểu thuyết dài hai ngàn trang để ghi chép những lời nói của em, và một cuốn sách nghiên cứu dài năm ngàn trang về cái tật làm biếng, nói dối và hay khóc của em. Bằng lòng chưa ?”
Chàng đi đến phố bằng chiếc xe ngựa lọc cọc kéo lê từng bước khi leo lên triền dốc ở quốc lộ. Chàng đã cho tên lái ngựa một trăm đồng với điều kiện chiếc xe chỉ chở một mình chàng thôi. Tên này bằng lòng liền, gã không ngần ngại đuổi hết những người đang ngồi đợi trên xe từ lâu. Khi chiếc xe đi qua khoảng rừng cây ở suối Buji, chàng không thể nhìn thấy được ngọn suối bởi vì những đám cây rậm che lấp. Chàng nhớ đến vụ hờn giận sáng hôm qua của con bé, nhưng chắc chắn sáng hôm nay con bé sẽ đến, nó không giận chàng lâu đâu, vả lại hôm nay chàng đang sửa soạn làm lành với nó bằng những món quà đặc biệt.
Chàng bước vào một tiệm sách ở đường Ama-Trang-Long, tìm đến kệ tủ chứa những sách truyện dành cho trẻ con. Thật khốn nạn, cái ngăn này chứa đầy những tập báo hình in nhòe nhoẹt, lời lẽ thì thật nham nhở và tục tĩu. Chàng chán ngán nhìn một lũ trẻ con đang châu đầu lựa mua những cuốn tập hình cóp nhặt sách báo ngoại quốc một cách vụng về, do mấy tên thợ vẽ mất dạy nào đó chế tạo. Cuối cùng chàng đành mua một cuốn sách mỏng, có cái bìa trắng láng vẽ hình một cậu hoàng tử mặc áo nhiều màu rất đẹp, chuyện này dịch của Exupéry và chàng đã đọc nó cách đây ít lâu.
Chàng sợ con bé sẽ không thích đọc loại sách này, và có lẽ nó cũng không thích đọc sách cho bằng cái việc lượm những chiếc lá chết thả tung trên dòng suối. Nhưng biết làm sao, chàng dốt đến nỗi không biết tìm được một món quà thích hợp cho lứa tuổi của con bé. Chàng mua thêm ở tiệm sách một cây bút máy Nhật Bản thật xinh xắn, một chiếc máy bay nhỏ làm bằng thứ gỗ nhẹ, ném món đồ chơi này lên không trung, nó sẽ bay là đà như cánh diều hâu
Cuối cùng chàng đến tiệm bán thực phẩm ở gần chợ, mua một tút thuốc cho chàng, những hộp kẹo Chocolat, kẹo hạt điều, một hộp nho khô cho con bé và khi chàng cầm lấy tiền thối lại của bà chủ tiệm, chàng nghĩ rằng tháng này phải nhịn đánh bạc, nhịn chơi cái trò thuê xe ngựa chạy vòng quanh thành phố, nhịn nhậu nhẹt với khô nai và la-de ở tiệm Ba Tàu gần nhà …
Sáng nay, sáng nay sẽ là buổi sáng thịnh soạn nhất cho đôi bạn. Chàng sung sướng nhìn lên bầu trời nhuộm nắng dịu dàng, mừng rỡ vô cùng nhìn thấy một cánh chim trắng bay qua nhanh.
Đồng hồ tay chỉ đúng 10 giờ. Chàng ngồi nôn nóng dưới một gốc cây rừng nhiều rễ, bên cạnh chàng bao giấy to tướng chứa những đồ mới mua ở phố. Con bé thường đến rất đúng giờ, và nhiều lắm sai hẹn chừng nửa giờ. Nhưng mặt trời đã lên cao, chàng biết điều đó khi thấy mặt trời phản chiếu chói chang. Chàng hút gần hết một bao thuốc, mùi vị đậm quen thuộc không còn ngon như thường lệ, lưỡi chàng nhạt nhẽo mùi khói. Chàng bỗng thấy sợ hãi khi nghĩ rằng con bé giận chàng thật, và sẽ không bao giờ còn gặp chàng nữa.
Nhưng đúng lúc chàng bực dọc vò nát bao thuốc ném đi thì con bé xuất hiện. Nó đi chậm rãi từ trên triền dốc xuống, hai chân lều nghều trong chiếc quần xanh, và vẫn mặc chiếc áo len màu nâu cổ tròn. Nó tiến về phía chàng, đưa mắt dò hỏi nhìn vào bao giấy dưới đất. Chàng hỏi tại sao nó đến quá trễ nhưng nó im lặng. Và mỗi khi con bé im lặng có nghĩa là cạy răng nó cũng không nói một tiếng. Chàng bảo nó nhe rằng ra xem và lần này thì con bé đã dánh răng ở nhà. Chàng khen nó nhưng trong bụng hơi buồn vì cái bàn chải và ống kem đánh răng mới tinh trong túi quần chàng trở nên vô dụng. Chàng mở bao giấy và trút bỏ tất cả những món đồ lỉnh kỉnh ra trên bãi cỏ: “của em đó”. Con bé nhăn mặt khi cầm lên chiếc máy bay gỗ.
- Cái này để cho tụi con trai chơi, chú mua làm gì ngốc quá.
Chàng giận dỗi bẻ gãy món đồ chơi ra làm hai. Con bé cười xòa, nó dùng nắm tay đấm nhẹ một cái vào mũi chàng.
- Gì mà mau giận quá vậy, chú còn hơn con nít. Còn cây bút máy này nữa, chú đem về nhà khắc tên chú đi, mai đem lại cho cháu.
Chàng cảm thấy giận hờn tiêu tan, sung sướng nhìn con bé vồ lấy hộp kẹo Chocolat và nho khô. Nó bốc ngay một nắm vừa nho khô trộn lẫn với kẹo cho vào miệng, nhai ngốn ngấu như một con heo nhỏ bị đói lâu ngày. Chàng có cảm tưởng cái con nhỏ này dư sức ăn hết tất cả số lượng kẹo sản xuất ở Hoa Kỳ
- Bữa này làm gì mà chú sang quá, mới lãnh lương hả ?
Chàng gật đầu, sực nhớ đến cuốn sách, đây là lần đầu tiên chàng mua cho con bé sách. Chàng trịnh trọng rút cuốn sách mới tinh thơm phức mùi giấy từ trong ngực áo. Con bé tỏ vẻ chú ý, nó đưa tay cầm lấy, lật vội vàng. Ngay ở trang đầu tiên, dưới tên của tác giả, chàng không ngần ngại viết những chữ của chàng “Tặng con hươu cao cổ cưng nhất của tôi” và ký tên mình. Con bé nhún vai. “Em thích không ?” Đôi lông mày của con bé nhíu lại nghiêm trang như một vị giáo sư đại học đang nhìn vào một cuốn sách dày cộm.
- Cái thằng nhỏ này ngộ quá, đầu tóc như trái chôm chôm, truyện này của ông e-xu-pe-ri viết hả, cháu đọc truyện của ông hoài hoài à.
Chàng cốc cho con bé một cái nơi đầu vì cái tội nói dối của nó.
- Thôi đừng dối nữa.
Con bé tỏ vẻ bất bình mỗi khi chàng khám phá ra được sự nói dối muôn thuở của nó.
- Mà cái ông e-xu-pe-ri này là ai vậy ?
Trí não của chàng thật khốn khổ, chàng quên ngay chàng vừa mới trừng phạt con bé vì tội nói láo.
- Exupéry ? Cái thằng này là một phi công người Pháp. Nó là bạn thân của tôi đó, hồi nhỏ hai đứa học cùng một lớp. Nó lái máy bay chở tôi đi chơi đều đều. Em biết không, năm ngoái cái thằng bạn mắc dịch ấy nó làm tôi suýt chết, nó lái chiếc máy bay chở tôi bay xuyên qua dưới cầu Bình Lợi, một chút nữa thì đâm vào cầu …
Con bé trợn mắt nhìn người anh hùng thoát hiểm một cách thán phục, tay đưa lên ngực để giữ trái tim khỏi bay mất. Rồi nó tiếp tục lật những trang giấy miệng vẫn nhai kẹp không ngừng, bỗng nó chợt thấy vẻ chăm chú của chàng.
- Chú đi chỗ khác chơi đi, để cho cháu đọc truyện. Chú nhìn hoài vậy cháu đọc không được đâu.
Chàng thầm nghĩ mình quả thật dại dột, chàng nói rằng con bé vừa có thể đọc sách vừa có thể nói chuyện được.
- Chú thật dốt, như vậy làm sao mà chú ý được. Thôi, cho chú ngồi gần đây, nhưng nhắm mắt ngủ đi, chừng nào cháu đọc xong sẽ thức chú dậy.
Chàng đành nằm dài người ra trên cỏ, miệng nhai một nắm cỏ khô, bàn tay chàng đưa lên mắt cố dỗ một giấc ngủ. Rồi chàng vụt mở mắt ra, định hỏi con bé một điều nhưng nó đã lạnh lùng đưa ngón tay lên ở môi, ra dấu im lặng. Chàng lại nhắm mắt lại, nghe rạt rào bên tai bài hát mơ hồ của lá cây và chim chóc gọi nhau đâu đây.
- Châu, cái tên hay quá. Chắc cô ấy đẹp ghê lắm hả ?
- Tôi đã nói rồi, em đẹp hơn cô ta nhiều.
- Chú nói láo.
Chàng lắc đầu. Con bé bỗng nhiên hỏi thật bất ngờ, chàng không bao giờ sửa soạn được một câu trả lời khôn khéo cho những câu hỏi ấy được.
- Chú nói thật đi, chú thương cô ấy hay thương cháu hơn ?
Chàng lóng cóng làm điếu thuốc cháy đỏ rớt xuống tay, chàng hất vội nó rơi xuống đất. Chàng cố gắng giải thích, nhưng chàng bao giờ cũng là người ăn nói rất kém, rất vụng về.
- Làm sao tôi trả lời được. Tôi thương cô ấy khác, thương …cháu khác chứ.
- Khác gì ? Chú thương ai hơn ?
Con bé giận dữ như một anh chàng cảnh sát hỏi cung tên sát nhân.
- Tôi đối với cô ấy khác em. Tôi thỉnh thoảng có thể .. ôm hôn cô ấy, hay quàng vai cô ấy đi chơi giữa phố. Nói em đừng cười …tôi với cô ấy …. định làm vợ chồng với nhau đó, như ba má em vậy.
- Ba cháu chết lâu rồi, chú đừng nhắc lại nữa. Còn chú đối với cháu ra sao, ghét lắm hả ?
Chàng ấp úng, chàng lóng cóng như một anh nhát gái lần đầu tiên tỏ tình. Nhưng chàng hài lòng vô cùng, một thứ hạnh phúc mong manh không tên nào đó hình như đang lan đậm trong người.
- Dĩ nhiên tôi cũng thương em. Nhưng em phải khác cô ấy chứ. Thỉnh thoảng tôi cũng béo má hay xoa đầu em …
Chàng cười: “….chứ đâu có làm …cái chuyện ấy được” con bé có vẻ xấu hổ, nó nói thật lớn có lẽ cho đỡ ngượng.
- Thôi dẹp đi. Bây giờ chú nói đi, thương cháu hay thương cô ấy hơn ?
Chàng mỉm cười dùng nấm tay đấm nhẹ vào cái mũi phồng lên khi nóng giận xem thật khôi hài của con bé.
- Em thật lắm chuyện. Bây giờ thì tôi thương em hơn chứ ?
- Còn trước kia ?
- Trước kia thì dĩ nhiên ..tôi phải thương cô ấy hơn, lúc đó tôi đã quen với em đâu.
Chàng không kịp hối hận vì lời nói dại dột của chàng. Con bé đã khóc òa và đứng bật dậy, những giọt nước mắt như chờ đợi sẵn sàng đã lâu thi nhau phủ nhòe nhọet trên khuôn mặt. Nó vừa khóc vừa nói lẩm bẩm: “Chú thương cô ấy hơn cháu”.
Chàng hoảng hồn quàng tay trên vai nó dỗ dành nhưng con bé đã vùng mạnh ra, nó ráng hết sức ném thật mạnh cái bật lửa nãy giờ vẫn nằm trong tay nó vào ngực chàng. Chàng kêu lên một tiếng đau nhói làm con bé mở lớn con mắt nhìn chàng để xem có bị việc gì không, và khi thấy chàng vẫn mạnh khỏe như thường, con bé càng khóc lớn thêm. Chàng khổ sở không biết phải làm sao thì con bé vù chạy thật mau ra phía đường cái. Từ bờ suối đến con đường lớn, phải đi dọc theo một quãng dài mới đến Cổng số một, khu xóm mà con bé và chàng đều ở đó. Nhưng khoảng đất đang dưới chân con bé đầy những ụ đất, đá tảng và những khúc cây ngổn ngang nên chàng sợ con bé vấp ngã. Chàng chạy theo, con bé quay đầu lại vừa khóc vừa kêu lên: “ Chú về đi, không muốn gặp chú nữa .”
Chàng giật mình đứng lại, tâm hồn bị vây bủa bởi một cơn buồn bã dị thường và lớn mạnh không gì ngăn chặn được. Chàng ước ao bằng tuổi con bé để có thể khóc òa.
Con bé thấy chàng đứng lại, nó có vẻ chạy hơi chậm để chàng đuổi theo. Nhưng chàng đứng bất động, chàng nghĩ là con bé thực tình không muốn gặp chàng nữa, và chàng muốn biết thật chắc chắn điều ấy. “Sáng mai em có lại đây nữa không ? Nếu không, tôi về Sàigòn liền à”. Con bé gần như nín khóc: “Không biết, mai chú cứ đến xem sao”. Rồi hình như còn đủ trí khôn để nhận thấy câu nói lố bịch của mình, con bé dậm chân và tiếp tục khóc thật lớn, và nó chạy một mạch mất hút từ trên triền dốc cao. Đến bây giờ chàng mới chú ý cái áo màu xanh da trời và chiếc áo ấm màu nâu cổ tròn của con bé xinh xắn vô cùng.
Cao nguyên đã đến mùa đẹp nhất, mùa thu. Buổi sáng đã đến lúc đẹp nhất, mặt trời không quá chói chang, lấp lánh trên đám lá cây xanh lăn tăn như những hạt sóng biển. Nhưng chàng cảm thấy lạc lõng trong một cơn bão biển kinh dị trong đêm tối, và khuôn mặt đầy nước mắt của con bé là ngọn hải đăng thấp thoáng mù xa.
Buổi sáng hôm nay buồn bã vô cùng …. Nếu chàng viết nhật ký, chàng sẽ ghi những dòng như thế. “Buổi sáng hôm nay buồn bã vô cùng”. Nhưng chàng không bao giờ viết nhật ký.
Chàng khóa cửa phòng lại cẩn thận, bọn trẻ con và có lẽ cả người lớn ở đây đều là những tên trộm chúa cả. Chàng huýt sáo một bản nhạc đã nghe cả trăm lần trong radio, chân đi những bước chim chảy. Khi chàng vừa đi ra khỏi nhà thì gặp một đôi nhân tình đang đi vào. Chàng mỉm cười chào họ, chàng quen mặt với hai người này, người đàn ông là một sĩ quan ở trại lính gần đây và cái ả đàn bà tóc quăn răng vàng là một con mẹ bán vải trong chợ, cả hai thuê căn phòng sát bên phòng chàng.
Chàng khoan khoái cho tay vào túi quần mân mê xấp giấy bạc gần mười ngàn đồng mới toanh, những tờ giấy thơm phức mới lãnh chiều qua tại ty bưu điện. Đây là số tiền mà bà chị ruột của chàng gửi cho chàng mỗi tháng, trong suốt thời gian chàng dưỡng bệnh tại Ban Mê Thuột, theo lời khuyên nhủ của bà.
Điều này có lẽ chàng cũng không bao giờ nói với ai, nhất là với con bé. Đàn ông hơn hai mươi mấy tuổi rồi mà không làm ra một đồng nào thì quả thật phải hổ thẹn.
Chàng buồn cười nghĩ đến cái buổi con bé hỏi chàng làm nghề gì mà có nhiều tiền đánh bạc vậy, chàng bịa ra chàng là một nhà văn, hiện đang viết một cuốn tiểu thuyết dài cho một tờ báo ở Sàigòn. Mỗi tháng toà báo gởi tiền cho chàng đều đặn. Con bé thán phục nhìn chàng, và chàng không ngần ngại lòe thêm. Chàng bảo làm nhà văn hách lắm, muốn cho ai yêu nhau, ai chết ai sống, đều được hết. Con bé khoái chí, nó đòi chàng viết một câu chuyện trong đó nó phải là vai chính, phải là cô công chúa giàu sang, có cái tên thật đẹp, và mỗi sáng có người hầu đánh răng giùm. Chàng trả lời: “ tôi phải làm một bài dài một ngàn trang để tả riêng cặp mắt của em, một cuốn tiểu thuyết dài hai ngàn trang để ghi chép những lời nói của em, và một cuốn sách nghiên cứu dài năm ngàn trang về cái tật làm biếng, nói dối và hay khóc của em. Bằng lòng chưa ?”
Chàng đi đến phố bằng chiếc xe ngựa lọc cọc kéo lê từng bước khi leo lên triền dốc ở quốc lộ. Chàng đã cho tên lái ngựa một trăm đồng với điều kiện chiếc xe chỉ chở một mình chàng thôi. Tên này bằng lòng liền, gã không ngần ngại đuổi hết những người đang ngồi đợi trên xe từ lâu. Khi chiếc xe đi qua khoảng rừng cây ở suối Buji, chàng không thể nhìn thấy được ngọn suối bởi vì những đám cây rậm che lấp. Chàng nhớ đến vụ hờn giận sáng hôm qua của con bé, nhưng chắc chắn sáng hôm nay con bé sẽ đến, nó không giận chàng lâu đâu, vả lại hôm nay chàng đang sửa soạn làm lành với nó bằng những món quà đặc biệt.
Chàng bước vào một tiệm sách ở đường Ama-Trang-Long, tìm đến kệ tủ chứa những sách truyện dành cho trẻ con. Thật khốn nạn, cái ngăn này chứa đầy những tập báo hình in nhòe nhoẹt, lời lẽ thì thật nham nhở và tục tĩu. Chàng chán ngán nhìn một lũ trẻ con đang châu đầu lựa mua những cuốn tập hình cóp nhặt sách báo ngoại quốc một cách vụng về, do mấy tên thợ vẽ mất dạy nào đó chế tạo. Cuối cùng chàng đành mua một cuốn sách mỏng, có cái bìa trắng láng vẽ hình một cậu hoàng tử mặc áo nhiều màu rất đẹp, chuyện này dịch của Exupéry và chàng đã đọc nó cách đây ít lâu.
Chàng sợ con bé sẽ không thích đọc loại sách này, và có lẽ nó cũng không thích đọc sách cho bằng cái việc lượm những chiếc lá chết thả tung trên dòng suối. Nhưng biết làm sao, chàng dốt đến nỗi không biết tìm được một món quà thích hợp cho lứa tuổi của con bé. Chàng mua thêm ở tiệm sách một cây bút máy Nhật Bản thật xinh xắn, một chiếc máy bay nhỏ làm bằng thứ gỗ nhẹ, ném món đồ chơi này lên không trung, nó sẽ bay là đà như cánh diều hâu
Cuối cùng chàng đến tiệm bán thực phẩm ở gần chợ, mua một tút thuốc cho chàng, những hộp kẹo Chocolat, kẹo hạt điều, một hộp nho khô cho con bé và khi chàng cầm lấy tiền thối lại của bà chủ tiệm, chàng nghĩ rằng tháng này phải nhịn đánh bạc, nhịn chơi cái trò thuê xe ngựa chạy vòng quanh thành phố, nhịn nhậu nhẹt với khô nai và la-de ở tiệm Ba Tàu gần nhà …
Sáng nay, sáng nay sẽ là buổi sáng thịnh soạn nhất cho đôi bạn. Chàng sung sướng nhìn lên bầu trời nhuộm nắng dịu dàng, mừng rỡ vô cùng nhìn thấy một cánh chim trắng bay qua nhanh.
Đồng hồ tay chỉ đúng 10 giờ. Chàng ngồi nôn nóng dưới một gốc cây rừng nhiều rễ, bên cạnh chàng bao giấy to tướng chứa những đồ mới mua ở phố. Con bé thường đến rất đúng giờ, và nhiều lắm sai hẹn chừng nửa giờ. Nhưng mặt trời đã lên cao, chàng biết điều đó khi thấy mặt trời phản chiếu chói chang. Chàng hút gần hết một bao thuốc, mùi vị đậm quen thuộc không còn ngon như thường lệ, lưỡi chàng nhạt nhẽo mùi khói. Chàng bỗng thấy sợ hãi khi nghĩ rằng con bé giận chàng thật, và sẽ không bao giờ còn gặp chàng nữa.
Nhưng đúng lúc chàng bực dọc vò nát bao thuốc ném đi thì con bé xuất hiện. Nó đi chậm rãi từ trên triền dốc xuống, hai chân lều nghều trong chiếc quần xanh, và vẫn mặc chiếc áo len màu nâu cổ tròn. Nó tiến về phía chàng, đưa mắt dò hỏi nhìn vào bao giấy dưới đất. Chàng hỏi tại sao nó đến quá trễ nhưng nó im lặng. Và mỗi khi con bé im lặng có nghĩa là cạy răng nó cũng không nói một tiếng. Chàng bảo nó nhe rằng ra xem và lần này thì con bé đã dánh răng ở nhà. Chàng khen nó nhưng trong bụng hơi buồn vì cái bàn chải và ống kem đánh răng mới tinh trong túi quần chàng trở nên vô dụng. Chàng mở bao giấy và trút bỏ tất cả những món đồ lỉnh kỉnh ra trên bãi cỏ: “của em đó”. Con bé nhăn mặt khi cầm lên chiếc máy bay gỗ.
- Cái này để cho tụi con trai chơi, chú mua làm gì ngốc quá.
Chàng giận dỗi bẻ gãy món đồ chơi ra làm hai. Con bé cười xòa, nó dùng nắm tay đấm nhẹ một cái vào mũi chàng.
- Gì mà mau giận quá vậy, chú còn hơn con nít. Còn cây bút máy này nữa, chú đem về nhà khắc tên chú đi, mai đem lại cho cháu.
Chàng cảm thấy giận hờn tiêu tan, sung sướng nhìn con bé vồ lấy hộp kẹo Chocolat và nho khô. Nó bốc ngay một nắm vừa nho khô trộn lẫn với kẹo cho vào miệng, nhai ngốn ngấu như một con heo nhỏ bị đói lâu ngày. Chàng có cảm tưởng cái con nhỏ này dư sức ăn hết tất cả số lượng kẹo sản xuất ở Hoa Kỳ
- Bữa này làm gì mà chú sang quá, mới lãnh lương hả ?
Chàng gật đầu, sực nhớ đến cuốn sách, đây là lần đầu tiên chàng mua cho con bé sách. Chàng trịnh trọng rút cuốn sách mới tinh thơm phức mùi giấy từ trong ngực áo. Con bé tỏ vẻ chú ý, nó đưa tay cầm lấy, lật vội vàng. Ngay ở trang đầu tiên, dưới tên của tác giả, chàng không ngần ngại viết những chữ của chàng “Tặng con hươu cao cổ cưng nhất của tôi” và ký tên mình. Con bé nhún vai. “Em thích không ?” Đôi lông mày của con bé nhíu lại nghiêm trang như một vị giáo sư đại học đang nhìn vào một cuốn sách dày cộm.
- Cái thằng nhỏ này ngộ quá, đầu tóc như trái chôm chôm, truyện này của ông e-xu-pe-ri viết hả, cháu đọc truyện của ông hoài hoài à.
Chàng cốc cho con bé một cái nơi đầu vì cái tội nói dối của nó.
- Thôi đừng dối nữa.
Con bé tỏ vẻ bất bình mỗi khi chàng khám phá ra được sự nói dối muôn thuở của nó.
- Mà cái ông e-xu-pe-ri này là ai vậy ?
Trí não của chàng thật khốn khổ, chàng quên ngay chàng vừa mới trừng phạt con bé vì tội nói láo.
- Exupéry ? Cái thằng này là một phi công người Pháp. Nó là bạn thân của tôi đó, hồi nhỏ hai đứa học cùng một lớp. Nó lái máy bay chở tôi đi chơi đều đều. Em biết không, năm ngoái cái thằng bạn mắc dịch ấy nó làm tôi suýt chết, nó lái chiếc máy bay chở tôi bay xuyên qua dưới cầu Bình Lợi, một chút nữa thì đâm vào cầu …
Con bé trợn mắt nhìn người anh hùng thoát hiểm một cách thán phục, tay đưa lên ngực để giữ trái tim khỏi bay mất. Rồi nó tiếp tục lật những trang giấy miệng vẫn nhai kẹp không ngừng, bỗng nó chợt thấy vẻ chăm chú của chàng.
- Chú đi chỗ khác chơi đi, để cho cháu đọc truyện. Chú nhìn hoài vậy cháu đọc không được đâu.
Chàng thầm nghĩ mình quả thật dại dột, chàng nói rằng con bé vừa có thể đọc sách vừa có thể nói chuyện được.
- Chú thật dốt, như vậy làm sao mà chú ý được. Thôi, cho chú ngồi gần đây, nhưng nhắm mắt ngủ đi, chừng nào cháu đọc xong sẽ thức chú dậy.
Chàng đành nằm dài người ra trên cỏ, miệng nhai một nắm cỏ khô, bàn tay chàng đưa lên mắt cố dỗ một giấc ngủ. Rồi chàng vụt mở mắt ra, định hỏi con bé một điều nhưng nó đã lạnh lùng đưa ngón tay lên ở môi, ra dấu im lặng. Chàng lại nhắm mắt lại, nghe rạt rào bên tai bài hát mơ hồ của lá cây và chim chóc gọi nhau đâu đây.