Cô bé tuyệt vời trên cao nguyên (P1)

cohonnhien

Thành viên
#1
Cảm giác như gặp lại cái lãng mạn của văn chương tiền chiến, lại có chút gì đó của Puskin trong “Con đầm pic”, hơi hướng Car – men của Mé ri mê. Thị trấn xưa nay đã thành thành phố. Cô bé của Hoàng Ngọc Tuấn giờ có còn ở đấy nữa không?


VPL



Con bé đưa cả hai tay lên trời vung vẩy từ đằng xa. Từ trên triền dốc, nó vừa kêu những tiếng mà gió thổi quá nhiều làm chàng không nghe được. Chàng chỉ sợ con bé vấp té, dưới đất đầy rẫy những rể cây chạy dài loằng ngoằn và biết bao tảng đá lớn. Nhưng con bé đã chạy đến, nó dùng tay đấm mạnh vào bụng chàng rồi đứng thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm như ánh mặt trời phản chiếu trên ngọn sóng biển. Con bé cười, hàm răng không được trắng bóng lắm.

- Này con sóc nhỏ, sáng nay em lại không đánh răng phải không ?

Con bé ngậm cái miệng vừa mở rộng. Chàng hối hận đã làm con bé thôi cười, nụ cười của trẻ con bao giờ cũng quá đẹp. Chàng đưa hai ngón tay bóp thật mạnh vào má con bé để chọc cho nó cười, nhưng hàm răng nó cương quyết nghiến chặt lại, khuôn mặt nặng nề với những tiếng nói giận dỗi.

- Sao lại không ? Chú lúc nào cũng làm thầy bói ẩu. Sáng nay cháu đánh răng đến hai lần, một lần trước khi ăn bánh mì, một lần sau.

Chàng búng tai con bé một cái khá mạnh.

- Thôi dẹp đi, em là con nhỏ nói láo và bướng nhất thế giới. Em nói chuyện đánh răng này mấy ngàn lần rồi, tôi là con nít sao mà lừa mãi được.

Con bé im lặng. Nó ngồi bệt xuống cỏ, tay ngắt một cây cỏ đưa đưa lên miệng ngậm nát giữa kẽ răng.



Chàng lôi một cái bàn chải đánh răng từ trong túi áo, chiếc bàn chải màu xanh loại mềm và nhỏ dành cho trẻ con. Con bé miễn cưỡng cầm lấy, đôi mắt lườm chàng nhưng phút chốc lại toét miệng cười khi thấy chàng đưa cho nó một ống kem có những sọc đỏ chạy dài. “Thứ này ngon như kẹo cao su phải không ?” Con bé la lên.

- Đừng la hét như con mẹ điên nữa. Em có biết lần này là lần thứ mấy tôi phải đem cái đồ đánh răng này theo cho em không ? Con gái mà làm biếng đánh răng, sún hết trông kỳ cục lắm.

Con bé không thèm để ý đến lời chàng nói. Nó có vẻ bực dọc ra mặt, làm như một cô học trò đến tuổi thành niên rồi mà cứ phải nghe ông giáo già giảng luân lý. Con bé lặng thinh chạy lại phía suối để lấy nước.

Chàng nhìn theo cái bóng nhỏ nhấp nháy như một cánh bướm. Chàng ngồi xuống đất, gắn một điếu thuốc giữa kẽ môi. Chàng dùng chiếc quẹt máy hiệu Ronson màu trắng đục trày trụa thật nhiều vết va chạm. Hơi thuốc đậm ngon lành trong bầu trời lạnh dịu dàng của miền cao nguyên. Chàng như nuốt tất cả khói thuốc.



Thứ thuốc hiệu Basto bao xanh rất hiếm ở đây, chàng phải mua mỗi lúc cả một tút hai mươi lăm bao với giá khá đắt. Thị trấn Ban Mê Thuột cách xa thủ đô một ngày đường xe hơi nhưng bây giờ đường bộ không đi được, đường hàng không chỉ có một đôi lần mỗi tuần. Và thuốc lá dĩ nhiên là được đem từ thủ đô về. Ở đây không có gì ngoài những đồn điền cao su, cà phê, đồ rau trái và những con đường bùn lầy đỏ ngầu sau cơn mưa gió.



Ở nơi này chàng không quen một ai cả. Chàng không muốn quen biết hay có lẽ không một ai thích làm quen với chàng. Bọn người ngợm chung quanh thật đáng ghét. Con mẹ chủ tiệm cơm ở ngay chợ Cổng số một mà chàng là tên khách ăn “ghi sổ” trung thành nhất, lão già ba tàu bán cà phê rất nhớ mặt chàng vì những vụ ăn điểm tâm hẹn đầu tháng trả tiền, những anh chàng trạc tuổi trong xóm mà chàng phải đụng đầu luôn trong sòng bạc. Tất cả, tất cả đều trở nên chướng mắt đối với chàng. Và chàng không thể nào tìm được một lý do chính đáng để giải thích.



Chàng không có được một người bạn. Ngoại trừ con bé này, nó chừng mười tuổi, có lẽ mười một hay mười hai. Chàng không chắc chắn về số tuổi của nó cho lắm. Hình như có một lần nào đó con bé ấy đã nói cho chàng biết số tuổi của nó, nói bằng cái giọng khó chịu như muốn nhắc khéo cho chàng nhớ rằng thật là bất lịch sự khi hỏi tuổi một người đàn bà. Chàng lại mù tịt về cái tên của con bé và chàng buồn bã nghĩ rằng có lẽ không bao giờ chàng biết được tên của nó.



Nếu có thể gọi một cách khôi hài cái lúc ấy là “thuở ban đầu” thì thuở ban đầu ấy nó như thế này. Chàng vừa thua hết tiền sau một buổi chiều ngồi cong lưng trong sòng bạc. Khi chàng vừa chán nản bước ra khỏi nhà để tránh những cặp mắt khoái chí của bọn con bạc thì con bé chạy từ trong ra níu lấy áo chàng. Điều tệ hại nhất là con bé này lại là cô con gái cưng độc nhất của con mẹ chủ tiệm cầm đồ, đã cất kỷ trong tủ không biết bao nhiêu món đồ lỉnh kỉnh của chàng. Con bé dúi vào tay chàng một bao thuốc lá, hai mươi điếu ngắn ngủi ấy bây giờ rất quí giá đối với chàng. Khó mà quên cái cảnh con bé mở to mắt thú vị nhìn tay chàng hấp tấp xé vội bao thuốc châm lửa và rít mạnh làm đỏ rực nơi đầu điếu. Con bé chỉ nói: “chú thắp thuốc ngộ lắm” rồi bỏ chạy vào nhà.



Chàng cất kỹ bao thuốc trong túi áo, bước những bước chân cẩn thận trên con đường đầy những vũng nước dơ bẩn. Chàng bỗng nghe một tiếng gọi thật lớn. Con bé ở đằng sau lưng, nó cười khoe hàm răng thiếu một cái ở giữa. “Sáng mai chú đến suối Buji đánh bài với cháu nghe. Ở đây má cấm không cho đánh bài buồn quá”.

Đến đây chàng mới biết là bao thuốc lá đáng quý chàng vừa nhận được là món đồ hối lộ. Chàng gật đầu thật dại dột. Buổi sáng đầu tiên, trên khoảng đất trống ven suối Buji, chàng đã bị con bé lột sạch một trăm đồng chỉ trong vài ván cát-tê.

Rồi cái sòng bài kỳ lạ và vắng vẻ ấy tiếp diễn đều đặn đến nay đã hơn một tuần. Sáng từ chín giờ đến gần mười hai giờ. Buổi chiều đóng cửa vì con bé bận những giờ học tại trường tiểu học Công Lập của thành phố. Và những buổi chiều ấy đã trở thành một khoảng thời gian trống trải vô cùng đối với chàng.



Sáng nay chàng nhất định chấm dứt cái trò cờ bạc ấy, chàng nhủ thầm mình phải cứng rắn lắm mới được bởi vì con bé này có tài năn nỉ giỏi chưa từng thấy. Lời dọa nạt dễ sợ nhất của nó là không thèm chơi với chàng nữa, điều này có thể làm chàng chết đi được.



Điếu thuốc đã hết bị ném bay đi, tung những làn khói xám loang trên đám lá rừng. Chàng đứng dậy, tiến về phía con bé đang nhúng hai bàn chân cọ quậy trong nước suối đỏ thẫm.

- Này con sóc nhỏ, em định ngủ luôn dưới suối hả ?

Con bé quay đầu lại, nó trả thù chàng bằng cách thong thả ném chiếc bàn chải và ống kem đánh răng ra giữa lòng suối chảy xiết.

Chàng bật cười nhìn con bé đứng đối diện với chàng, miệng nó mím lại cau có như không bao giờ biết nở một nụ cười.



Chàng đã nhìn khuôn mặt con bé cả trăm lần. Kỹ càng cho đến nỗi giả thử chàng có bị thủng hai mắt, cũng có thể diễn tả được rõ ràng từng được nét của khuôn mặt của nó, nhưng mỗi ngày chàng gần như thấy nó khác hẳn đi, và bao giờ chàng cũng nhìn vào đôi mất bỡ ngỡ như mới nhìn lần đầu tiên. Mỗi ngày con bé hình như lột xác, tỏ bày cái vóc dáng và bộ mặt mới mẻ lạ lùng trước mặt chàng. Tóc con bé cắt ngắn, hai chùm tóc nhỏ xíu buộc bằng sợi dây cao su lủng lẵng trên đầu. Đôi mắt trong suốt của nó biến đổi mãi mãi, lúc thì rũ xuống còn một mí, tối tăm với cái vẻ đáng thương, lúc thì chói sáng như ngọn hải đăng, phản chiếu lung linh cả một bầu trời và đám lá cây rung động.

Chàng la lên: “nhe răng ra xem !” Con bé chậm rãi nhe hàm răng đã sạch sẽ phần nào hơn trước.

- Tôi tốn quá nhiều tiền về cái vụ đánh răng của em rồi đó. Sáng mai em mà còn làm biếng đánh răng ở nhà, tôi sẽ không còn chơi bài với em, và cũng không bao giờ gặp mặt em nữa đâu.

Con bé hỏi với giọng lo âu.

- Thật không ? Chú không thèm gặp cháu nữa hả ?

- Thật chứ, tôi sẽ mua một vé máy bay trở về Sàigòn ngay lập tức, nếu em không chịu nghe lời tôi.



Con bé có vẻ sợ hãi thật tình. Chàng mường tượng sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt của nó, chàng cũng sợ hãi những giọt nước mắt đó vô cùng, chàng cố làm bộ mặt cứng rắn nhưng trong lòng đang run rẩy vì sợ con bé khóc. Cái tài khóc dai dẳng không biết mệt này của con bé, chàng đã có kinh nghiệm một lần, và chàng không muốn có thêm một lần nữa.

Chàng đưa tay nắm lấy cái gáy nhỏ của con bé lôi nhẹ cho nó ngồi xuống trên một tảng đá ven bờ suối.

- Này sóc nhỏ, nghe tôi nói đây. Từ bây giờ trở đi tụi mình chấm dứt cờ bạc đi, là bạn bè ai lại đi ăn thua nhau bao giờ, phải không ?

Con bé làm cái điệu bộ ra vẻ buồn rầu, nó nhìn chăm bẵm thật khó chịu vào mặt chàng.

- Chú bữa nay sao kỳ cục vậy ? không đánh bài thì biết làm gì cho vui.

- Thiếu gì, tụi mình ngồi nói chuyện chơi. Tôi sẽ kể cho em nghe nhiều chuyện ở Sàigòn, Sàigòn có nhiều chuyện vui lắm.



Chàng thấy đôi môi của môi của con bé bĩu dài ra với một độ dài kinh khủng.

- Bỏ cái Sàigòn của chú đi, ở đây có khối chuyện lạ, hay gấp mười chuyện chú. Chú có muốn nghe không ?

Chàng sung sướng lặng im, háo hức chờ đợi lời con bé với cảm giác hồi hộp hạnh phúc lạ thường, tưởng chừng như sắp sửa được một đầng Thượng đế nào đó hồi sinh ban cho những ân sủng kỳ diệu. Chàng kêu lên “kể mau đi !” nhưng con bé như chợt nghĩ đến điều gì, nó tỏ vẻ khó chịu hỏi chàng.

- Này, mà sao bữa nay chú lại gọi cháu là Sóc nhỏ ? Chú thật kỳ cục, gọi cháu lung tung cả. Khi thì Bò rừng, Lợn lòi, Cọp vằn, Tê giác, Hươu cao cổ, Cá heo, Cá sấu … rồi bây giờ là Sóc nhỏ.

Chàng cười vang khoái trá. Không khí vô hình lạnh ngắt của trời cao, mùi suối, lá già, lá non trên cây, chim chóc rủ nhau chạy ào ào vào buồng phổi.

- Còn nhiều nữa, chưa hết đâu. Mai tôi sẽ gọi em là Gấu rừng, rồi Vượn già, Thằn lằn, Dế mèn, Rắn hổ mang, Sư tử, Chim cú … cho đến khi nào em chịu cho tôi biết cái tên của em.

- Không.



Con bé mặt mày buồn so sau câu trả lời cương quyết, nó lặng lẽ di hai ngón chân có cái móng dài trên đám rêu đá. Chưa bao giờ con bé chịu nói cái tên của nó cho chàng biết. Năm nỉ, làm mặt giận, dọa nạt, đều vô ích. Chàng có thể tìm biết tên tuổi con bé bằng cách hỏi những người quen trong xóm, nhưng chàng không muốn thế. Chàng kiên nhẫn chờ đợi cặp môi mỏng và hồng như quả đào rụng thốt lên cái tên của chính nó.

- Chú hỏi làm gì ? Tên của cháu kỳ cục lắm. Nói ra chú sẽ cười và không thèm chơi với cháu nữa đâu.

- Không đâu, ai lại thèm để ý đến cái tên đẹp hay xấu, tên của tôi cũng dở ẹt đó.

Con bé cắn môi, chàng có cảm tưởng là nó sẽ khóc. Nhưng đôi mắt của nó vẫn trong suốt.

- Có một lần cháu nói tên cháu cho tụi bạn trong xóm. Tụi nó phát lên cười rồi chế nhạo cháu

mãi, rồi mỗi khi gặp cháu là cái bọn mất dạy con bác Tư hớt tóc kêu ầm lên để phá cháu. Cháu thề sẽ không khi nào …. Chú cũng như cái bọn dễ ghét đó thôi.

- Tôi khác chứ, tôi là bạn thân của em mà.



Con bé lắc đầu tỏ vẻ không tin tưởng “Cháu không tin, cháu sợ nhất là làm trò hề cho người khác”. Chàng nhìn cái mặt làm ra vẻ già dặn như một người lớn tuổi đã trải qua nhiều cay đắng ở đời của con bé, cái lỗ mũi hếch lên trời như hai ống khói thật ngộ nghĩnh. Từ đấy trở đi con bé không nói một tiếng, nó cũng không thèm kể những chuyện thật lạ ở Ban Mê Thuột mặc dầu chàng đã nhắc khéo vài lần.
Cuối cùng chàng đành nói vẩn vơ với nó về kỷ niệm tuổi thơ của những ngày tháng trọn vẹn ở Huế. Sông Hương, sông Bến Ngự …dài, rộng và mát dịu gấp trăm lần con suối ở đây. Những ngày nóng bức của mùa hạ nằm ngâm mình suốt cả buổi chiều trong lòng sông đầy cát, buổi chiều xách ná cao su đi lùng chim sẻ, chim sâu, chim chào mào nhảy nhót trên những tàn cây trứng cá. Buổi chiều tập vở đút trong túi tuần, say mê nhìn từng động tác lành nghề của lão già câu cá bên mé cầu Trường Tiền.



Chàng say sưa nói như người giảng đạo tìm được chú tín đồ ưng ý nhất của mình. Con bé phá lên cười khi nghe chàng kể đến đoạn chàng đá bóng ở một công viên gần chợ Bến Ngự, quả bóng da từ bàn chân chàng bay như mũi tên trúng ngay vào mông của một lão cảnh sát già rất ghét trò đá bóng; lão thổi còi và chạy rượt chàng lúc ấy chỉ là một cậu bé con mười một tuổi chạy có cờ.



Chàng dừng câu chuyện để hoàn toàn lắng nghe tiếng cười trẻ thơ trong veo như bong bóng nước .Con bé ngưng cười khi thấy chàng đang nhìn nó chăm chú, nó nói làm như một nữ chúa cướp biển.

- Sao khi không chú lại câm vậy ? Kể tiếp đi chứ.

Chàng yên lặng, lấy điếu thuốc trong bao. Con bé đưa hai tay vê tay chàng. Nó vụng về quẹt lửa bằng cả hai tay và cố đem cái khuôn mặt bé bỏng của nó để che gió. Ngọn lửa le lói bùng lên. Chàng sung sướng đưa điếu thuốc chạm vào đám lửa hồng, rồi chàng tiếp tục.

- Cũng không còn gì để kể nữa. Thuở còn nhỏ như em, vui lắm, mùa đông má tôi đan cho tôi ít nhất là ba cái áo ấm màu khác nhau …. Rồi tôi lớn lên, vào Sàigòn học, ở đây chán lắm. Và tôi có một cô bồ học cùng lớp trong năm đầu tiên ở Đại Học. Cô ấy cũng đẹp tuy không bằng em được.



Chàng dừng lại như bị cả một mặt trời đỏ rực lửa rơi vào mặt. Đã hết. Không thể nào tiếp tục được nữa. Chàng đã thề không bao giờ kể cho con bé này hay bất cứ ai biết câu chuyện đó … Chàng với người con gái ngồi trong một quán ăn ở trung tâm thủ đô, bàn tay chàng nắm nhẹ tay nàng đang đặt trên bàn. Có lẽ cả hai đang xây dựng những ước mơ bằng ý nghĩ. Và một quả mìn định hướng nổ vang khủng khiếp. Chàng như bị ném vào lòng bóng tối bao la, rồi chàng tỉnh dậy, nghe người quen cho biết người con gái đã chết. Tấm thân của nàng bị xé vụn như người ta xé một tờ nhật báo. Chàng bị một mảnh sắt trúng vào gáy, và đã thoát chết một cách lạ lùng. Nhưng từ ngày ở bệnh viện ra, chàng có cảm tưởng những người quen đều nhìn chàng bằng đôi mắt khác lạ. Tên bác sĩ khốn kiếp đã nói là vết thương có ảnh hưởng đến bộ máy thần kinh của chàng. Nói trắng ra người ta nghi ngờ tâm trí chàng không được bình thường như lúc trước, và khuyên chàng nên vào dưỡng trí viện một thời gian. Cái bọn người ngợm chung quanh thật đáng ghét, chúng biến lời phỏng đoán mơ hồ của tên bác sĩ thành một sự thật rắn chắt như vách đồng. Chàng có thấy mình đổi khác gì đâu, chàng vẫn còn có những thói quen, ký ức và tình cảm thường lệ.



Chàng sẽ không bao giờ nói cho ai biết kỷ niệm khó chịu này, nhất là với con bé, nó sẽ nghĩ sao khi người bạn thân của nó bị người khác coi như khùng. Chàng liếc trộm con bé, mặt nó tự dưng tối sầm lại, cái giọng nói thật lạnh nhạt.

- Cô bồ của chú tên gì ?

- Em hỏi làm gì vậy ?

Con bé nhắc lại câu hỏi với cái giọng thật cứng rắn, gần như dọa nạt là sẽ bỏ đi. Chàng mỉm cười, nói: “cô ấy tên Châu”.
 

Bình luận bằng Facebook

Top