Huỳnh Thị Ngọc Dung
(Bài viết đã đăng trên báo Tuổi Trẻ)
Quá khứ là một phần cuộc sống của mỗi con người, chúng ta không thể chối bỏ hay phủ nhận quá khứ của chính mình, dù cho nó có tốt hay sao đi chăng nữa. Tôi không tìm về với quá khứ nhưng hôm nay nó lại tràn ngập trong tôi cả một kỉ niệm buồn. Vậy là hôm nay đã đúng một năm ngày tôi và anh xa nhau.
Tôi còn nhớ như in cái ngày cách đây một năm trước, khi tôi vừa đi dạy về đến phòng trọ thì chuông điện thoại của tôi reo, nhấc mấy lên và đó là số của Tùng bạn trai tôi. Tôi vui mừng nghe điện thoại, đầu dây bên kia chỉ nói đúng một câu:
- Anh xin lỗi, anh không thể chờ đợi em được nữa!
Anh vội vàng tắt máy. Tôi đứng sững sờ, chết lặng cả người. Tôi không khóc mà cảm giác cay đắng nghẹn ngào trong lòng, phải những giọt nước mắt chảy ra thì đắng mà những giọt nước mắt chảy vào lại xót xa hơn. Những kỉ niệm êm đềm mà tôi với anh đã từng trải qua lại ùa về trong tôi.
Ngày ấy, khi đang học lớp 8 thì gia đình tôi chuyển đến ở cạnh nhà bác tôi, và Tùng là bạn của anh họ tôi. Tùng lớn hơn tôi 1 tuổi, chúng tôi nhanh chóng trở thành những người bạn thân của nhau.
Những buổi chiều mùa thu đi học về , chúng tôi thường lấy hoa dã quỳ kết thành vòng tròn, gắn vào bánh xe rồi cùng nhau chạy xe quanh sườn đồi. Những năm tháng ấy cũng nhanh chóng trôi qua. Thoáng chốc cả 3 chúng tôi đều vào đại học. Tôi và Tùng cùng học trường sư phạm, anh học trước tôi 1 khóa. Chính vì thế anh thường hay giúp đỡ tôi trong học tập. Dần dần tình cảm trong chúng tôi lớn lên trở thành tình yêu lúc nào cả 2 đều không hay. Đến một hôm Tùng gọi cho tôi, anh bảo đang đứng đợi tôi ở kí túc xá của trường. Tôi vội vàng xuống gặp anh. Tôi phát hiện hôm nay Tùng nhìn tôi với ánh mắt rất lạ. Tôi buộc miệng hỏi Tùng:
- Có chuyện gì không anh? Sao không nói qua điện thoại mà gọi em xuống đây, em còn học bài nữa.
Mãi đến một lúc sau Tùng mới nói:
- Ra trường rồi, ngày mai anh về quê đi dạy.
Tôi cảm thấy trong lòng mình xốn xan, cảm giác buồn cứ len lỏi vào trong. Tùng nói tiếp:
-Ân à, lâu lắm rồi nhưng mãi đến bây giờ anh mới phát hiện là mình yêu em.
Tôi thật sự ngỡ ngàng trước câu nói của Tùng, đâu đó tôi cảm thấy hạnh phúc tràn ngập quanh mình.
-Vậy em có yêu anh không?
Câu hỏi của Tùng làm tôi giật mình và khẽ gật đầu.
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện và hứa hẹn về một tương lai tươi sáng.
Thấm thóat một năm cũng trôi qua, giờ đây tôi cũng đã ra trường. Tôi quyết định ở lại thành phố đi làm. Quỵết định ấy làm Tùng buồn lắm, anh thường hay gọi bảo tôi về quê và nhắc lại điều mà 2 chúng tôi đã từng hứa hẹn. Nhưng lúc nào tôi cũng trả lời một câu duy nhất:
-Nếu anh thật sự yêu em, thì anh hãy chờ em thêm một thời gian nữa, nha anh!
Và cứ như thế tùng đã chờ hơn 3 năm nay. Tôi luôn bị cuốn vào vòng xoáy của công việc. Hết dạy ở trường tôi lại đi dạy kèm, rồi luyện thi. Dường như chưa bao giờ tôi dành cho anh một chút thời gian hay chỉ là một lời yêu thương ngọt ngào như những cặp đôi khác. Những tin nhắn của anh thì luôn ngập tràn yêu thương và chờ đợi. Tôi thấy minh thật vô tình trước tình cảm mà của Tùng. Cái gì cũng có giới hạn của nó, Tùng đã không thể chờ đợi tôi đựơc mãi.
Mãi đến hôm nay tôi mới nhận ra mình đã mất anh thật sự. Tôi đã đánh mất hạnh phúc của chính mình chỉ vì ham việc. Tôi nhận được tin anh sắp lấy vợ, đó là một cô giáo dạy cùng trường anh và bằng tuổi tôi.
Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn nhưng tôi thấy lòng mình trống trải quá. Tôi vẫn chưa tin mình đã mất anh. Cảm giác ngột ngạc của phòng trọ làm tôi muốn ra ngoài đi dạo. Dưói ánh đèn muôn màu của thành phố về đêm, tôi thấy mình thật sự lẻ loi. Tôi chợt nhận ra rằng “ mùa thu ở đây không có hoa dã quỳ và tôi đã mất anh từ đây”. Quãng đường còn lại sẽ không bao giờ có hình bóng của anh.
H.T.N.D
(Bài viết đã đăng trên báo Tuổi Trẻ)
Quá khứ là một phần cuộc sống của mỗi con người, chúng ta không thể chối bỏ hay phủ nhận quá khứ của chính mình, dù cho nó có tốt hay sao đi chăng nữa. Tôi không tìm về với quá khứ nhưng hôm nay nó lại tràn ngập trong tôi cả một kỉ niệm buồn. Vậy là hôm nay đã đúng một năm ngày tôi và anh xa nhau.
Tôi còn nhớ như in cái ngày cách đây một năm trước, khi tôi vừa đi dạy về đến phòng trọ thì chuông điện thoại của tôi reo, nhấc mấy lên và đó là số của Tùng bạn trai tôi. Tôi vui mừng nghe điện thoại, đầu dây bên kia chỉ nói đúng một câu:
- Anh xin lỗi, anh không thể chờ đợi em được nữa!
Anh vội vàng tắt máy. Tôi đứng sững sờ, chết lặng cả người. Tôi không khóc mà cảm giác cay đắng nghẹn ngào trong lòng, phải những giọt nước mắt chảy ra thì đắng mà những giọt nước mắt chảy vào lại xót xa hơn. Những kỉ niệm êm đềm mà tôi với anh đã từng trải qua lại ùa về trong tôi.
Ngày ấy, khi đang học lớp 8 thì gia đình tôi chuyển đến ở cạnh nhà bác tôi, và Tùng là bạn của anh họ tôi. Tùng lớn hơn tôi 1 tuổi, chúng tôi nhanh chóng trở thành những người bạn thân của nhau.
Những buổi chiều mùa thu đi học về , chúng tôi thường lấy hoa dã quỳ kết thành vòng tròn, gắn vào bánh xe rồi cùng nhau chạy xe quanh sườn đồi. Những năm tháng ấy cũng nhanh chóng trôi qua. Thoáng chốc cả 3 chúng tôi đều vào đại học. Tôi và Tùng cùng học trường sư phạm, anh học trước tôi 1 khóa. Chính vì thế anh thường hay giúp đỡ tôi trong học tập. Dần dần tình cảm trong chúng tôi lớn lên trở thành tình yêu lúc nào cả 2 đều không hay. Đến một hôm Tùng gọi cho tôi, anh bảo đang đứng đợi tôi ở kí túc xá của trường. Tôi vội vàng xuống gặp anh. Tôi phát hiện hôm nay Tùng nhìn tôi với ánh mắt rất lạ. Tôi buộc miệng hỏi Tùng:
- Có chuyện gì không anh? Sao không nói qua điện thoại mà gọi em xuống đây, em còn học bài nữa.
Mãi đến một lúc sau Tùng mới nói:
- Ra trường rồi, ngày mai anh về quê đi dạy.
Tôi cảm thấy trong lòng mình xốn xan, cảm giác buồn cứ len lỏi vào trong. Tùng nói tiếp:
-Ân à, lâu lắm rồi nhưng mãi đến bây giờ anh mới phát hiện là mình yêu em.
Tôi thật sự ngỡ ngàng trước câu nói của Tùng, đâu đó tôi cảm thấy hạnh phúc tràn ngập quanh mình.
-Vậy em có yêu anh không?
Câu hỏi của Tùng làm tôi giật mình và khẽ gật đầu.
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện và hứa hẹn về một tương lai tươi sáng.
Thấm thóat một năm cũng trôi qua, giờ đây tôi cũng đã ra trường. Tôi quyết định ở lại thành phố đi làm. Quỵết định ấy làm Tùng buồn lắm, anh thường hay gọi bảo tôi về quê và nhắc lại điều mà 2 chúng tôi đã từng hứa hẹn. Nhưng lúc nào tôi cũng trả lời một câu duy nhất:
-Nếu anh thật sự yêu em, thì anh hãy chờ em thêm một thời gian nữa, nha anh!
Và cứ như thế tùng đã chờ hơn 3 năm nay. Tôi luôn bị cuốn vào vòng xoáy của công việc. Hết dạy ở trường tôi lại đi dạy kèm, rồi luyện thi. Dường như chưa bao giờ tôi dành cho anh một chút thời gian hay chỉ là một lời yêu thương ngọt ngào như những cặp đôi khác. Những tin nhắn của anh thì luôn ngập tràn yêu thương và chờ đợi. Tôi thấy minh thật vô tình trước tình cảm mà của Tùng. Cái gì cũng có giới hạn của nó, Tùng đã không thể chờ đợi tôi đựơc mãi.
Mãi đến hôm nay tôi mới nhận ra mình đã mất anh thật sự. Tôi đã đánh mất hạnh phúc của chính mình chỉ vì ham việc. Tôi nhận được tin anh sắp lấy vợ, đó là một cô giáo dạy cùng trường anh và bằng tuổi tôi.
Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn nhưng tôi thấy lòng mình trống trải quá. Tôi vẫn chưa tin mình đã mất anh. Cảm giác ngột ngạc của phòng trọ làm tôi muốn ra ngoài đi dạo. Dưói ánh đèn muôn màu của thành phố về đêm, tôi thấy mình thật sự lẻ loi. Tôi chợt nhận ra rằng “ mùa thu ở đây không có hoa dã quỳ và tôi đã mất anh từ đây”. Quãng đường còn lại sẽ không bao giờ có hình bóng của anh.
H.T.N.D