Chiếc xe đạp màu xanh da trời

lehoa012

Điều hành viên
Thành viên BQT
#1
Ngày thơ nhỏ tôi không hề biết đến tình thương yêu bao la của cha mẹ vất vả cả cả đời chỉ mong đổi lại sự lớn khôn của con cái.

Ngày thơ nhỏ tôi không hề biết đến tình thương yêu bao la của cha mẹ đã vất vả cả cuộc đời chỉ mong đổi lại sự lớn khôn từng ngày của những đứa con. Để rồi bằng sự vô tâm của tuổi, tôi đã bao lần làm tim cha mẹ nhói đau. Bây giờ cuộc đời dạy tôi lớn khôn lên nhiều, một mình giữa thành phố xa xôi, nhìn dòng người, dòng xe cộ đi lại trên đường có đôi lúc tôi bắt gặp một cô bé nào giống tôi của ngày xưa đang dướn người đạp chiếc xe đạp màu xanh da trời lặng lẽ đi về cuối con đường. Tôi chợt nhớ về chiếc xe đạp đặc biệt của bố làm cho mình, một chiếc xe cũ kĩ nhưng bố đã mang lại cả bầu trời mơ ước cho tôi. Ấy thế mà…

Tôi còn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, khi tôi mười hai tuổi. Tôi tỉnh dậy sau một đêm ngủ ngon lành trong lòng mẹ với giấc mơ cùng mấy thằng bạn trong xóm đi săn chuột đồng chặt đuôi chuột bán lấy tiền ăn kem. Bố gọi tôi dậy sớm hơn mọi khi, mẹ đã rang chảo cơm vàng ruộm dưới bếp chờ tôi xuống ăn đi học. Bố huýt sáo vang, nháy mắt tôi và bảo:

- Đố con gái “rượu” của bố hôm nay bố làm cái gì mới tặng con gái nào?

Tôi còn đang phồng mồm trợn má nhai cơm không nói được câu nào, chỉ lắc lắc cái đầu tỏ vẻ không biết chuyện gì. Bố ra hiệu cho tôi im lặng chờ đợi…Có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ có thể quên được ánh mắt vui sướng, hạnh phúc của bố lúc ấy, chính ánh mắt đã làm cho tôi hồi hộp, chờ đợi một điều mới lạ sắp xảy ra. Thế rồi khi bố dắt từ sau vườn vào một chiếc xe đạp, tôi đã trố mắt lên vì không nhận ra đó chính là chiếc xe đạp cà tàng mà tôi vẫn đạp đến trường. Nó đã được bố mang ra sơn xanh toàn bộ, một màu xanh ra trời, bố sơn đến từng cái lan hoa, cái tay phanh, tất tần tật đề xanh như thế. Bố vỗ vỗ vào cái yên xe đầy vẻ tự hào:

- Tác phẩm nghệ thuật của bố đấy nhé, tối qua lúc con gái rượu đang ngủ chổng kềnh thì bố đã thức để sơn lại cho sáng nay con có xe đi học đấy. Con gái bố mà đi xe này thi hơi bị oách đấy nhé. Con nhìn xem này nước sơn đã kịp khô rồi đấy.

Trái với vẻ hồ hở của bố, tôi đã ỉu xìu nét mặt, vì tôi thấy sao mà bố lại có thể làm cái xe nó đã xấu lại càng xấu đi khủng khiếp. Nhìn nó xem, không thể nào nhận ra nó là một cái xe nữa mà nó giống như một khối hình màu xanh di động ấy. Lúc đó tôi chỉ chực bật khóc vì giận dỗi. Thế nhưng bố đã không nhận ra điều ấy ngay, bố vẫn cười nói vui vẻ:

-Thế nào! Chắc con gái bố hạnh phúc và bất ngờ quá không nói được gì phải không nào? Đấy nhé, đừng có phụ công bố đấy, con phải cố học thật giỏi vào mới bõ công bố đạp xe lên tận huyện mua sơn. Thôi vào ăn cơm nhanh còn đi học, thể nào các bạn con cũng phải thích nó cho mà xem.

Lúc ấy không biết trời xui đất khiến thế nào mà tôi đã đã có một hành động thật tội lỗi là hất bát cơm đang ăn dở xuống đất và khóc truu tréo lên. Tôi bảo: “Con bắt đền bố, con không đi chiếc xe đạp xấu xí ấy đến trường đâu”. Niềm vui đã vỡ oà trong mắt bố.

Hơn mười năm đã trôi qua cùng với bao buồn vui, thăng trầm của cuộc sống. Những tưởng những kỉ niệm tuổi thơ đã mãi ngủ yên rồi, nhưng thi thoảng vẫn trở về nhức nhối trong tôi, nó cũng giống như chiếc chuông gió cứ thổi leng keng bao kỉ niệm vui buồn vào những giây phút tôi ngồi yên lặng một mình. Và nhớ…rất nhớ buổi sáng hôm ấy tôi đã đạp xe trên chiếc xe đạp màu xanh đến trường mà không dám ngẩng mặt lên nhìn bạn bè, chỉ sợ chúng nó hùa vào trêu. Suốt chặng đường đến trường, tôi cứ canh cánh trong lòng một nỗi lo sợ, nó khiến tim tôi nghẹt thở. Tôi cố gắng đi thụt lại đằng sau cho bạn bè đi trước hết. Lúc đến cổng trường, trống truy bài đã điểm nhưng tôi còn thập thò nhìn trước, nhìn sau vẫn không dám dắt chiếc xe đạp màu xanh da trời vào sân trường. Mãi một lúc sau phải lấy hết can đảm tôi mới dám mon men dắt xe vào dựng ngay bên một gốc bàng chứ không dám cho vào lán xe, rồi lủi thủi đi vào lớp học mà cái mặt cứ cúi gằm xuống đất. Tôi cứ tưởng tượng rằng bất kì ánh mắt nào nhìn mình lúc đó đều muốn cười nhạo và châm chọc. Thế nên cả buổi học ấy đối với bản thân tôi là cả một cực hình. Tôi cố gắng để không vướng ánh mắt vào chiếc xe đạp dưới gốc bàng và chỉ mong sao có một tên kẻ trộm lấy cắp ngay nó trước giờ ra chơi để không phải nhìn thấy tất cả mọi người túm năm tụm ba vào bàn luận. Lúc ấy tôi đã nghĩ thà phải đi bộ năm cây số về nhà trong tiết trời chang chang nắng vẫn còn hơn là phải ngồi trên chiếc xe ấy.

Cuối cùng một buổi học nặng nề cũng trôi qua, hình ảnh chiếc xe đạp có màu xanh da trời cứ ám ảnh tôi mãi đến nỗi chẳng có một con chữ nào vào đầu cả. Thế là chẳng có một kẻ trộm nào thèm nhòm ngó đến chiếc xe, cuối cùng tôi vẫn vừa đạp xe về nhà vừa khóc. Bố vẫn đón tôi ở cổng như mọi khi, bố có vẻ buồn, tôi không nhớ rõ lắm ánh mắt bố lúc ấy vì còn đang ấm ức. Chỉ nhớ bố đã lặng lẽ dắt hộ tôi chiếc xe lên chiếc cổng cao chót vót, bố bảo:

- Con ra giếng bố múc nước cho mà rửa mặt rồi vào ăn cơm, cả nhà vẫn đợi.

Bố không nói cười như mọi khi nữa, trong bữa cơm thi thoảng thấy bố thở dài, bố gắp cho tôi nhiều hơn, dù suốt bữa cơm tôi không ngẩng mặt lên lần nào nhưng biết rõ rất nhiều lần bố lặng lẽ nhìn đứa con gái bé bỏng của bố đang ăn. Cuối bữa cơm tôi lấy hết can đảm để nói với bố mẹ rằng:

- Ngày mai con nhất định không chịu đi chiếc xe đạp ấy đến trường đâu. Trông nó xấu xí, tồi tàn lắm. Con không muốn bị cười chê.

Mãi cho đến tận sau này, khi đã lớn lắm rồi tôi mới nhận ra đó là câu nói tàn nhẫn nhất của tuổi thơ mình, và chính nó cũng làm tôi day dứt nhất. Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh bố bỏ dở bát cơm đứng dậy, rõ ràng tôi nghe rõ tiếng bố thở dài nhưng bố vẫn mỉm cười và bảo: “Con cứ ăn cơm no rồi nghỉ ngơi, ngày mai con sẽ có xe khác đi học. Bố hứa đấy”. Hôm ấy bố cứ lầm lũi ra vào một mình lặng lẽ như một cái bóng trong nhà. Sáng hôm sau khi mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là nụ cười hiền hậu của bố, bố đang đứng bên chiếc xe đạp của tôi, nó đã trở lại như cũ, cái màu xanh da trời đã biến đi đâu mất. Sáng ấy tôi vừa đạp xe đến trường vừa hát…

Tôi đâu có biết rằng suốt đêm hôm trước bố đã phải thức trắng để tỉ mẩn cạo từng lớp sơn của chiếc xe đạp cho đến khi nó không còn một dấu vết nào của màu xanh da trời cả.

Khi lớn lên mỗi lần đi xa trở về nhà nhìn thấy dáng bố đang còng lưng làm việc trên cánh đồng mà buồn xa xót. Tưởng chừng như có thể chỉ cần đứng trước bố lúc ấy là tôi có thể bật khóc ngon lành như lúc nhỏ. Chiếc xe đạp cũ ngày xưa bố mẹ bán lúa tích cóp mua cho tôi đến trường bây giờ vẫn còn dựng trong góc bếp, nhiều lúc ngồi cả giờ bên nó chỉ để cố tìm xem có còn vết dấu nào của màu xanh da trời ngày ấy nữa không nhưng tôi biết rằng chính câu nói vô tâm của mình ngày nào đã làm cho bố phải ngồi hì hụi cả đêm để cạo sạch đi màu xanh của tình yêu thương, niềm chờ mong hy vọng của người cha đặt vào người con gái nhỏ. Chính cái màu xanh da trời ấy sau này đã thôi thúc tôi hướng về đường chân trời xa tít tắp để tung cánh bay xa với mơ ước của mình và những gì tôi có được ngày hôm nay cũng bắt đầu từ cái màu xanh yêu thương mà tôi đã vô tâm chối bỏ. Đôi lúc trên dòng người tấp nập tôi giật mình bắt gặp một màu xanh yên bình như thế, và tôi nhớ bố tôi lắm, người bố đã cả đời vất vả vì tôi.

Thấp thoáng trong những cơn mơ, tôi thấy mình đạp chiếc xe màu xanh da trời hát vang vang trên con đường đến trường mọc đầy hoa dại…

Vũ Thị Huyền Trang (Hà Nội)
 

Bình luận bằng Facebook

Top