Bóng Tàu Dần Xa

thanh huyen

Điều hành viên
Thành viên BQT
#1
Sân ga ấy vẫn hàng ngày chờ đợi một chuyến tàu quay lại vào buổi chiều hoàng hôn dù biết rằng tất cả đều vô vọng! Phong là một nhân viên quét d


Sân ga ấy vẫn hàng ngày chờ đợi một chuyến tàu quay lại vào buổi chiều hoàng hôn dù biết rằng tất cả đều vô vọng!



Phong là một nhân viên quét dọn vệ sinh ở ga tàu hỏa, công việc của cậu hằng ngày là quét dọn ở nhà ga từ sang sớm đến tối mịt thì cậu mới về đến nhà, tuy vất vả nhưng Phong lại không hề cảm thấy vất vả mà ngược lại cậu cảm thấy rất vui vì mỗi ngày được đi làm cũng như nhìn tàu hỏa chạy, cứ mỗi lần nghe tiếng còi tàu báo hiệu tàu sắp chạy hay sắp có tàu chuyển bị về sân ga thì Phong lại háo hức chạy ra xem. Vào một ngày kia, khi Phong đang quét dọn sân ga thì chợt câu thấy một bà cụ đang ngồi ở hàng ghế chờ tàu, điều làm Phong thắc mắc là đã bốn ngày nay thì mỗi chiều khi hoàng hôn buôn xuống thì cậu thường thấy bà cụ ấy đến ngồi ở hàng ghế chờ tàu, bà cụ không mua vé để đi tàu và cũng không phải là đón người thân đi tàu về. Đến ngày thứ tư thì Phong không khỏi thắc mắc liền đi đến ngồi cạnh bà cụ và hỏi:

-Bà cho cháu hỏi, đã bốn ngày nay cứ mỗi lần cứ khi hoàng hôn buôn xuống thì cháu đều thấy bà ngồi ở đây, bà không mua vé đi tàu, cũng không đón người thân tàu về.

Bà cụ quay sang nhìn Phong cười hiền hòa nói:

-Có đấy cậu, tôi ngồi ở đây chờ người yêu của tôi.

Khi vừa nghe bà cụ nói là chờ người yêu thì Phong không khỏi bất ngờ, cậu lại hỏi tiếp:

-Nhưng mỗi lần có một chuyến tàu về thì cháu lại không thấy ai đi về cùng bà cả, mãi đến khi nhà ga gần đóng cửa thì cháu thấy bà vẫn ngồi đây đợi vậy ạ?

Bà cụ thờ dài đáp:

-Tôi đã ngồi ở đây chờ ông ấy gần cả bốn mươi mấy năm rồi, dù tôi biết là ông ấy không bao giờ trở về nữa.

-Bà cho cháu hỏi, tại sao bà lại nói là người yêu của bà lại không trở về nữa vậy ạ?

Bà cụ nhìn xa xăm, lúc này hoàng hôn đang dần buôn xuống, bà cụ đưa tay khẽ lau nước mắt và bắt đầu kể cho Phong nghe về những ký ức của bà mà đến tận bây giờ dù mái tóc đã ngã bạc màu nhưng bà vẫn không thể nào quên được.

Đó là năm bà mười tám tuổi, cái tuổi đẹp nhất của cả đời người con gái, cô gái mười tám lúc ấy có quen một chàng trai chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, anh và cô quen nhau khi cả hai cùng đi về chung một chuyến tàu, khi anh thấy cô cứ chật vật với đống hành lí mang theo nhưng vẫn chưa mua được vé tàu, lúc ấy anh đã đến hỏi thăm và giúp cô mua vé tàu. Sau khi xuống sân ga thì cô đã mời anh đi uống nước để thay cho lời cảm ơn, nói chuyện được vài câu thì cô biết được là anh và cô ở cùng quê và anh cũng đang về quê thăm gia đình. Vậy là sau lần đó thì hai người đã làm bạn với nhau và chỉ sau một thời gian thì cả hai đã chính thức quen nhau, khi hai bên gia đình biết chuyện thì cũng không cấm cản, cha mẹ cô rất quý anh và cha mẹ anh cũng vậy.

Hai bên đã nói chuyện với nhau và dự định là sau khi anh học xong và có công việc ổn định thì sẽ tiến hành tổ chức đám cưới cho hai người, cô và anh thì rất vui vì được hai bên gia đình chấp nhận, do gia đình cô khá nghèo nên cô chỉ học xong cấp ba thì đã phải nghỉ học để về phụ giúp gia đình, dù anh rất muốn cô tiếp tục học để có cuộc sống tốt hơn cho sau này nhưng cô đã từ chối và nói:

-Cha mẹ em giờ cũng đã già yếu mà gia đình lại không giàu có gì nên em cũng chẳng muốn học lên cao làm gì, em muốn về đây vừa đi làm phụ giúp cha mẹ vừa có thể ở cạnh chăm sóc cha mẹ khi đau yếu. Nhưng còn anh thì khác, anh học giỏi và gia đình anh cũng kì vọng rất nhiều về anh nên anh hãy cố gắng học thật tốt, sau này ra trường có công việc ổn định, lúc ấy có thể đỡ đần được cho cha mẹ anh phần nào.

Anh nắm tay cô nói:

-Anh biết nhưng thấy em làm lụng vất vã như vậy thì anh thật sự rất đau lòng.

Cô cười đáp:

-Em không sao đâu, công việc em làm cũng chỉ là phụ mẹ may quần áo thôi nên cũng không vất vã gì, chỉ cần anh học thành tài thì em cũng cảm thấy vui, em chỉ sợ là…

-Em sợ chuyện gì?

Cô gái quay mặt đi khẽ lau hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má nói:

-Em chỉ sợ là sau khi đã công thành danh toại thì anh sẽ không còn nhớ đến em nữa, vì lúc ấy xung quanh anh có rất nhiều cô gái giỏi giang và xinh đẹp hơn em.

Anh đi đến trước mặt cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn và cười nói:

-Ngốc! Dù cho sau này có như thế nào thì anh cũng sẽ không bao giờ quên em, khi nào anh học xong và có công việc ổn định thì anh sẽ về cưới em.

Những lời nói ấy của chàng trai làm cho cô gái không khỏi xúc động, cô ôm chầm lấy anh và nghẹn ngào nói:

-Em rất vui vì có được một người bạn trai như anh.

Cứ mỗi lần đi học xa về thì cô luôn ra sân ga để đón anh, khoảng thời gian được ở cùng anh thật sự làm cho cô rất hạnh phúc và ấm áp, anh luôn yêu thương và quan tâm cô, những lần hai người cãi nhau thì anh luôn là người nhường nhịn và xin lỗi cô trước dù người sai là cô. Cứ mỗi buổi chiều hoàng hôn thì anh và cô thường nắm tay nhau ra sân ga ngắm hoàng hôn và dòng người đang bước xuống tàu, có thể nói khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cô khi có anh bên cạnh.

Nhưng những hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được lâu khi cô hay tin anh được cử ra miền Bắc để tiếp tục học lên về chuyên ngành của anh nhưng đổi lại anh phải học bốn năm, dù anh không muốn đi nhưng cô đã động viên anh vì đây là cơ hội chỉ đến một lần duy nhất. Hôm anh đi cũng là một buổi chiều hoàng hôn rất đẹp, sân ga lúc ấy chỉ có vài người và họ cũng đang chia tay nhau, cô cứ năm tay anh không rời vì cô sợ anh sẽ đi mất, anh hôn lên trán cô rồi cười nói:

-Em đường buồn nữa, anh đi nhưng nhất định anh sẽ gửi thư về cho em thường xuyên, nếu có dịp thì anh sẽ lại về thăm em mà. Hãy chờ anh nhé!

Cô gật đầu nhưng hai hàng nước mắt vẫn cứ thế tuôn rơi, rồi anh bước lên tàu và qua ô cửa kính anh thấy cô khẽ đưa tay lau nước mắt. Tiếng còi vang lên và tàu bắt đầu lăn bánh, cứ thế anh nhìn cô qua khung cửa sổ, cô thì nhìn theo bóng tàu cứ vậy mà xa dần xa dần. Nhưng cả hai đều không hề biết đó là lần cuối cùng mình được nhìn thấy đối phương. Vài ngày sau thì có người báo tin cho cô biết là chuyến tàu anh đi đã bị gặp tai nạn do trật đường ray, cả người lái tàu và tất cả hành khách đều đã thiệt mạng, khi vừa hay tin thì cô không khỏi bàng hoàng, cô không tin đây là sự thật, cô chạy đến sân ga ấy và thét gọi tên anh trong đau đớn. Ngày hôm sau thì đội cứu hộ cũng đang được xác của những nạn nhân xấu số trên chuyến tàu ấy.

Sau ngày anh mất thì cô đã suy xụp hoàn toàn, cha mẹ anh cũng rất buồn khi mất đi người con trai mà họ yêu thương nhất, và chỉ sau vài năm thì cả hai ông bà đều qua đời vì bệnh nặng. Riêng cô thì mỗi ngày, cứ đến hoàng hôn thì cô đều ra sân ga để chờ anh dù cô biết là anh chẳng thể quay về nhưng cô luôn tin rằng những chuyện vừa qua chỉ là một giấc mơ, đến một ngày nào đó thì nhất định anh sẽ quay về tìm cô như lời anh đã hứa, cứ mỗi lần nghe có tiếng còi tàu vang lên và chuyến tàu dần xuất hiện sau ánh hoàng hôn thì trong lòng cô lại dâng lên một niềm vui khôn tả vì cô sắp được gặp anh. Nhưng sau khi dòng người bước xuống nhưng lại không có anh rồi tàu lại lăn bánh thì cô lại bật khóc nức nở vì anh đã không quay về nữa, thấm thoát mà đã bốn mươi năm rồi.

Sau khi nghe xong câu chuyện của bà cụ thì Phong không khỏi xúc động, cậu không thể tin là lại có một chuyện tình đầy bi ai đến vậy. Đang còn miên mang trong những suy nghĩ về câu chuyện của bà cụ thì chợt có anh đồng nghiệp làm chung vỗ vai Phong nói:

-Đã hết giờ làm rồi sao em còn ngồi đây vậy Phong?

-Lúc nãy em có gặp một bà cụ chờ người yêu đã mất của mình quay về, bà ấy cũng đã kể câu chuyện của mình cho em nghe, em mãi mê nghe mà quên mất là đã hết giờ làm từ khi nào.

Khi vừa nghe Phong nói đến bà cụ nọ thì anh đồng nghiệp khá bất ngờ, sau khi Phong kế lại hết đầu đuôi mọi chuyện thì anh đồng nghiệp vỗ vai cậu rồi thở dài nói:

-Bà cụ mà em nói đã mất cách đây mười năm về trước rồi, từ nãy đến giờ anh chỉ thấy em ngồi đây nói chuyện một mình thôi.

Phong rất bất ngờ, cậu quay lại nhìn thì bà cụ kia đã không còn ngồi ở đó nữa, anh đồng nghiệp lại tiếp:

-Anh cũng có nghe mọi người kể về câu chuyện này. Sau hôm người yêu mất thì ngày nào bà ấy cũng ra đây ngồi chờ người yêu, đến lúc trước khi mất thì bà ấy cũng ra đây ngồi rồi sáng hôm sau bà ấy cũng ra đi.

Phong nghe xong mà không khỏi xúc động và nuối tiếc cho một chuyện tình thật đẹp nhưng cũng lắm đau thương đến thế. Thấm thoát Phong từ cậu nhân viên dọn dẹp sân ga ngày nào đã trở thành một nhà văn nổi tiếng với tác phẩm “Bóng Tàu Dần Xa”. Khi được độc giả hỏi nguồn cảm hứng từ đâu đế viết nên câu chuyện tình yêu mà khi đọc xong độc giả không khỏi bùi ngùi xóc động thì Phong đã cười và nói:

-Nguồn cảm hứng của tôi để sáng tác nên câu chuyện này chính là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa tôi và bà cụ ấy, nếu không nhờ gặp được bà cụ vào buổi hoàng hôn hôm ấy và được bà kể về câu chuyện của mình thì có lẽ tôi vẫn sẽ chỉ là một anh nhân viên quét dọn sân ga mà thôi.

Bình luận


bình luận
Nguồn: truyenngan.net
 

Bình luận bằng Facebook

Top