Bé và bạn

cohonnhien

Thành viên
#1
"Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
Thưở học trò em làm khổ ai chưa?”
.....

(Nguyễn Tất Nhiên)


Bé mủm mĩm với đôi má ửng hồng như cành đào vừa hé nụ trong buổi sớm phơi phới của ngày xuân đầu tiên. Bé hay nhoẻn miệng cười, trong sáng đến hồn nhiên, bé luôn mang đến cho mọi người xung quanh một sự dễ chịu và thích thú, ít nhất là trong cái nụ cười tươi rói như hoa kia. Ai đó đã thầm thương trộm nhớ đến bé, à đúng rồi, là hắn - một người bạn của bé.


Bạn và bé cùng tham gia sinh hoạt trong đội Thiếu nhi tiền phong của trường tiểu học Công Giao, bạn học lớp 5A còn bé học lớp 5C. Năm cuối cấp một là năm bận rộn nhất của thời tiểu học, chồng sách vở ngày càng tăng lên cao còn cái cặp thì ngày càng ì ạch đi vì trọng lượng nặng gấp đôi ngày thường, và dĩ nhiên thời gian đó, giữa 2 anh chị này chưa hề có ý tứ gì với nhau.

Ai cũng nói bạn đẹp trai, dễ thương, hiền lành và tốt bụng. Vì mang khá nhiều ưu điểm tích cực trên người nên bạn dễ dàng nhận lại vô số nụ cười chào hỏi, những cái nháy mắt làm duyên cùng nhiều lời khen để bắt chuyện. Si mê chàng còn có cô bạn lớp trưởng xí xọn của bé nữa. Vốn là người thanh thoát hay màn chuyện thế gian, bé không ưa gì nhỏ lớp trưởng đáng gườm đó và tất nhiên bạn ấy cũng bị bé cho... "ghét lây" . Tháng Sáu qua đi, cả ba đều được tuyển thẳng vào lớp 6, một niềm vinh dự rất đáng tự hào cho thành tích học tập xuất sắc ở trên lớp.

Ngày đi nhận phòng học ở trường mới, bé hồi hộp dò tìm tên mình trên bảng thông báo dán tạm trước cửa phòng giáo viên. Lớp 6A6 đây rồi - một danh sách dài chi chít những cái tên lạ hoắc và khó đọc. Bé chau mày trong giây lát rồi giật mình dừng lại khi ánh mắt bắt gặp một cái tên rất quen : Lê Quang. "Hắn học chung lớp với mình sao?" - bé lẩm bẩm trong đầu nhưng rồi cũng quên đi nhanh chóng vì phải tránh vội sang bên trái khi lớp người ở phía sau cứ ùa tới như một bầy voi, chen chúc, ngột ngạt...


Ừ thì giờ là bạn cùng lớp rồi, cứ bình thường như đã từng bình thường vậy. Và thế, những lần đi thăm nhà Cô giáo mới, những lần đi học nhóm hay những lần đi ăn uống đâu đó, bé luôn thấy bóng dáng điển trai của bạn xuất hiện bên cạnh mình. Bé thường ngồi ở đầu bàn nhất bên tay trái, còn bạn ngồi ở đầu bàn nhì bên tay phải. Thiên hạ đồn đại rình rang rằng bạn hay nhìn trộm lúc bé cười, bé đùa hay đại loại là những lúc bé vật vờ vì ngủ gật gà trên lớp.

Mới ngần ấy tuổi thôi nhưng bé đã biết mơ mộng xa xôi về những chuyện phi lý đầy lãng mạn và huyền ảo: rằng một ngày nào đó bé sẽ vươn tay tới tận trời cao để hái về những ngôi sao sáng lấp lánh, cất vào lọ thuỷ tinh có hình trái tim nho nhỏ, mỗi tối trước khi đi ngủ bé sẽ lấy ra xem và thầm mong người yêu tương lai của mình sẽ rất hạnh phúc khi nhận được món quà "đặc biệt" đó; rằng bé sẽ được một mình ở giữa cánh đồng bạt ngàn lúa mạch, nhẹ nhàng xoay chuyển theo điệu múa latin ngọt ngào, khi cánh tay chạm vào thân lúa cũng là lúc hàng trăm con đom đóm chớp sáng bay lên cùng vui đùa thoả thích với bé, chị trăng sẽ soi sáng cho bé suốt cả đêm dài tình tứ ấy...


Nhưng không bao giờ bé liên tưởng là bạn sẽ nắm lấy tay bé thật nhẹ nhàng, rồi cả hai cùng vượt qua bao con gió mát, bay qua bao đám mây xanh để đến với khu vườn tình yêu xinh đẹp ngụ trên thiên đình. Không phải là bé "ghét lây" bạn dai đến như thế, cũng không phải là bé chảnh chẹ kén chọn gì ở đây... nhưng có hai lý do kha khá phù hợp với tâm sự của bé khi đó: " Ôi, ta còn con nít quá!" và "Tại bạn dễ thương quá, ta không tin là bạn thích ta được!"

Là vậy đấy, dù thư qua hay lời lại bao nhiêu lần, bé vẫn làm ngơ như một kẻ vô tình, độc ác. Bé đâu biết rằng bạn phải đang rất đau, vì bé, một nỗi đau trẻ con: khờ dại và hoang tưởng.
Nhà bạn và bé không xa nhau. Mỗi sáng đi học, bé luôn hì hục đạp xe cố lách lên phía trước qua mặt luôn cả bạn của mình, chưa một lần họ cùng nhau song hành trên con đường dài thẳng tấp. Hai năm đã trôi đi, những con nắng qua nhanh khiến bạn nhớ đến đôi vai thon gầy thơ thẩn dưới sân trường tắt nắng và những cơn mưa tới vội khiến bạn khát khao thấy được đôi mắt u buồn xa xăm về những hoa bong bóng tan vỡ, xuyến xao... Bạn vẫn thế và bé cũng vẫn thế, vẫn chôn chặt tình buồn và vẫn dửng dưng như hòn đá cuội.

Một đôi nhân tình dệt nên nghĩa yêu thương bằng những trang thơ hiền hoà với đôi mắt có ánh nhìn trìu mến, với đôi tay có cái siết chặt vững tin làm ấm lên tâm hồn bao băng tuyết giá lạnh... luôn là mong mỏi của các bạn học cùng trang lứa về hai bạn này, nhưng sự đời lại hay thích đi ngược lại nguyện vọng chính đáng của chúng sinh: cứ mỗi lần ai đó hỏi han hay mỗi lần ai đó trêu ghẹo là mỗi lần khoảng cách giữa bạn và bé ngày một xa thêm. Lỗi do bé. Có thể bé bị bệnh "nhảm", nhảm đến bực mình, nhảm đến phát chửi!

Năm lớp 8, bé và bạn tách lớp vì thế họ không còn gặp nhau trường xuyên như trước nữa. Bé buồn, có cảm giác hơi nhớ nhớ, mong mong dù rằng bên ngoài luôn thể hiện là một cô bé hồn nhiên như tờ giấy trắng, tinh khôi chưa nhuốm phải giọt bụi tình sầu. Bạn thường hay sang "thăm" bé từ ngoài ô cửa lớp vào những giờ giải lao hiếm hoi và ít ỏi, có khi là một bịch me ngàu đường, có khi là một bịt bánh tráng muối tôm, có khi là một chùm dâu nho nhỏ...nhưng bạn không hề tận tay trao chúng cho bé mà phải nhờ đến người bạn trung gian hộ giúp. Thà rằng như thế - nếu bé mà biết mình đang dùng quà của bạn là lập tức sẽ giảy nảy lên ầm ầm cho mà xem, sẽ xối xả như mưa vào mặt cái đứa trung gian dở hơi mà bé đã trót dại lỡ tin là tốt bụng mua đồ ăn cho mình - vì bạn hiểu cái tính của bé mà!

Bạn thầm lặng như một vị cha già hiền từ và phúc hậu, luôn dõi theo chiếc bóng của bé từng ngày, từng tháng...


Học thêm anh văn chung một người thầy, bé ái ngại vì sự hiện diện của bạn phía sau lưng. Sự ái ngại đó vô tình bóp chết cái miệng của bé, khiến nó chẳng thể nào phát âm tròn trĩnh những từ vựng được viết ngay thẳng trên bảng kia. Học những hai tháng mà điểm số chưa hề nhích lên một tẹo nào cả, bé bước cứ đều bước 4,5,4... Con đường đến lớp anh văn là một lối nhỏ uốn quanh giữa những cánh đồng lúa mênh mông và xanh rì, lúa được hai tháng tuổi. Bước thêm chừng dăm ba thửa ruộng nữa là tới nhà bạn ngay.

Cứ mỗi chiều tan học, bé cùng cô bạn hàng xóm thường quẳng xe ở trên bờ đường rồi lao người xuống cánh đồng lúa, hoà mình vào những thớ ruộng thơm mát như đàn con lâu ngày mới gặp lại mẹ thân yêu. Như ông tiên ẩn mình nơi trần thế, bạn biết được tất cả và cũng nhìn thấy được tất cả. Một ngày nọ đẹp trời, bạn bậm gan lần tới chổ hai cô gái đang nghịch cùng mấy chú ốc bươu gặm phá đám lúa non một cách vô tội vạ. Trông thương biết mấy khi nhìn bạn đi tới cùng một chú cún con được bế hờ trên đôi tay vụng về, có lẽ bạn đang muốn che giấu đi phần nào sự bối rối và hồi hộp - một sự liều lĩnh hơn cả những tay đánh bom liều chết không tiếc thân mình nơi chiến trường quân sự Afganishtan! Bé muốn quay lưng đi, phóng xe thật nhanh để về đến nhà ngay tức khắc...nhưng...đôi chân không chịu nghe lời, cứ nguyên y và trơ ngay ra đấy, run run trông tội nghiệp vô cùng !
Cả ba người bạn và chú cún trải dài trên bờ ruộng, phiêu diêu trong buổi chiều rơi mát mẻ thật sảng khoái: có đám chuồn chuồn tía đỏ lượn lờ chung quanh; có con chim én chao nghiêng đôi cánh nhỏ vùng vẫy tự do giữa bầu trời thoáng đãng, có đàn cò trắng sãi cánh bay đi khi bụng đã no đầy, có ngọn lúa ngã sóng rì rào theo chiều gió thổi nhẹ, có tiếng ếch kêu nghe ồm ộp vọng lên từ đáy giếng cạn không tên… Chợt ở gần đấy cất lên một giọng hát dịu mềm như ru tình về nơi bến đỗ: “Anh thương tóc em bay bay trong chiều chiều gợi bao nỗi nhớ. Nhớ từng nụ cười ngây thơ thắm duyên mơ, chiều nghiêng nắng đổ về quê em phù sa bát ngát. Tình mình dù ngăn cách sông chứ đâu cách lòng, mỗi lần nhớ em sao nghẹn lòng ...” Con người ai cũng có những giờ phút tự thưởng dành riêng cho tâm hồn mình một sự tinh tế tuyệt đỉnh, bằng nhiều cách tạo dựng và đón nhận khác nhau, không riêng gì trẻ nhỏ hay người lớn họ đều có quyền được làm như thế! Thẳng tay gạt bỏ xuống bao muộn phiền ấu trĩ và gội rữa sạch loáng những vết nhơ bẩn không đáng có còn sót lại nơi tâm linh để cắt dán thay vào đó là những gì thanh khiết và thuần mỹ nhất, giờ chỉ còn lại quanh đây là sự lên ngôi của những nốt nhạc xinh tươi mà đời đã ưu đãi ban tặng bằng giai điệu sâu lắng bên khung cảnh nên thơ, giàu cảm xúc chỉ khi người đã biết yêu đời, yêu mọi người và yêu luôn chính bản thân mình.

Đêm đến làm thổn thức, giục giã cõi lòng bạn: phải làm một điều gì đó, phải làm thôi, mình phải hành động gì đó, sẽ có một cái gì đó…nung nấu ngày một sôi sục dần. Cuối cùng bạn cũng có một quyết định chính thức. Bạn gò từng nét chữ để viết cho bé một lá thư dài chất chứa đầy nổi niềm chôn kín từ trong sâu thẳm trái tim non nhưng mãnh liệt vì một tình yêu quá đỗi bồng bột. Giống như người hiền triết vừa tìm ra một chân lý sống hay nhà khoa học vừa phát minh ra một sản phẩm hửu dụng, giống như mạch nước nguồn bị kẹt giữa những đổ vụn tồi tàn của đống gạch vỡ nay đã được thông thoáng chảy liền hơi, bạn hăm hở bước đi tự do cùng với niềm tin hi vọng vào cuộc sống: rằng bạn sẽ thi vào cấp ba cùng trường mà bé đã chọn, rằng bạn sẽ tốt nghiệp thật giỏi cũng chỉ để được học chung lớp với bé thêm một lần nữa dù cho kết quả học tập trên lớp của bạn không mấy là cao. Hạnh phúc khi đó đối với bạn chỉ là như thế, nhỏ bé và đơn giản tới mức bạn có thể cầm chắc nịch trong tay và mang theo đến khắp mọi nơi. Bé nhận được bức thư từ trong vết gấp khá sơ sài của quyển vở để trên bàn học, nơi bé vẫn thường ngồi chăm chú vào lời giảng của thầy giáo cũng như ngồi lan man trôi theo những dòng suy nghĩ vô thức bật ra bất cứ lúc nào nó muốn. Bằng việc gửi thư như vậy, bạn chỉ can đảm đối diện với tình yêu của mình ở một phạm vi thu hẹp nào đó chứ không hẳn là ở bất cứ nơi đâu hay bất cứ khi nào. Bé cất ngay ngắn bức thư vào trong cặp và rất cảm động vì những điều bạn thổ lộ nghe sao chân tình quá, có chăng đây chính là một động lực vô hình từ tình yêu đã mang đến cho bạn một sự quyết tâm chiến thắng mọi trở ngại trên chặng đường thi cử lần này hay không? – bé mỉm cười thầm, cái nụ cười đã từng làm lạc lối một trái tim si. Bé trân trọng bức thư như trân trọng chiếc lọ thuỷ tinh đựng sao tình yêu của mình.

Chưa kịp hồi âm nóng cho tiền phương đêm ngày trông ngóng, Mẹ bé đã phát hiện ra tang chứng nằm lì trong cặp và thế là…mẹ giũa, mẹ gọt, mẹ mài, mẹ kéo…bé tơi tả như đám cỏ khô, thất thần hơn người đãng trí. Dù có hơi sợ mẹ một chút nhưng bé vẫn cố giữ lấy cho riêng mình những lần thư thái cùng bạn ngồi ngắm mây, trời, chuồn chuồn, hoa lá…; ngắm để tận hưởng sự bao la của bầu trời vĩ đại và sự đa dạng của sắc màu cuộc sống, để nghe những âm thanh quen thuộc như hơi thở hằng ngày, để được “bình yên một thoáng trong tim mình” và để nhiều thứ lắm... Nghe thì có vẻ giống người lớn ra phết nhưng thực chất ẩn náu bên trong hai thân xác mơ mộng kia vẫn chính là hai tâm hồn thơ dại, vẫn trẻ con như thưở ban đầu mà thôi. Những ngày bé không đến là những ngày bạn tê chân, mỏi mắt, buồn thiu vì phải trông phải ngóng hình bóng ai kia, một hành động mang tính tự nguyện.

Ngày thi tốt nghiệp định mệnh đã đến và kết quả không như bạn hằng mong đợi: bạn trượt, bé đỗ. Nỗi buồn ghé lại vương chút lệ tràn trên đôi bờ mi luyến tiếc – một nỗi buồn không được biết đến từ trước, cay đắng muôn phần! Họ lại gặp nhau giữa những mảnh ruộng đồng quê ấy để chia sẻ cho nhau nghe từ thằng Tiến đỗ thủ khoa cho đến nhỏ Nguyệt bỏ hẳn không dự thi môn nào. Đến tin không vui về kết quả của bạn, bé an ủi: “ Thôi đừng buồn nữa nè!” thay cho câu nói vừa trêu chọc vừa chúc mừng nơi khoé mắt bạn: “Nhỏ giỏi thật đó nha! Đậu mà điểm cao ghê ta, chắc Mẹ nhỏ cũng sẽ vui lắm phải không nè? Từ nay đi học sẽ mặc áo dài đó, phải tẩm bổ nhiều vào cho ra vóc dáng thiếu nữ nữa chứ!”. Bạn đáp lại lời an ủi ngắn cũn kia bằng mốt cái nhìn xa tít về nơi chân trời khuất khi hoàng hôn đang lặng lẽ phủ đầy mặt đất một màu khói xám, môi chẳng nhếch miệng cười dù là cái cười gượng gạo, khuôn mặt trở nên đâm chiêu trông thấy rõ, bạn như rơi tỏm vào vòng xoáy ngang trái rỗng toét đang dùng hết sức bình sinh hút bạn xa lìa khỏi người mà bạn thương yêu …Và thế, họ chỉ nói với nhau ngần ấy lời rồi cả hai cùng im bặt lặng thinh theo nhịp thời gian trôi. Một ngày dài chuẩn bị tắt...

Vì những lí do nào đó, bé phải chuyển trường đến một nơi khác xa hơn. Bạn bị mất liên lạc với bé và không biết phải làm sao cả. “ Trời cao thật, gió mát thật, con chim chích choè hót hay thật, lúa thơm mát thật…” – bạn cảm nhận không gian của những buổi chiều tiếp sau đó một mình chứ không phải là ba mình như ngày trước nữa bằng sự dối trá bản thân cùng sự bù đắp giả tạo nhằm che đậy khoảng không trống rỗng đang dần dà giết chết tâm can bạn. Bao mùa lúa đã gặt xong, bao mùa chim én thôi bay, bao mùa con mương đầu làng thay nước mới…cũng là bấy nhiêu lần tim bạn đau nhói, thắt chặt từng cơn. Với bạn, hình ảnh êm đềm ngày xưa vẫn còn lưu lại rõ từng chi tiết trong tâm trí mòn lĩnh, vẫn còn in đậm dáng hao gầy lên ký ức nhớ nhung da diết chứ không phải là cảnh vật yên hình vẹn toàn ngay trước mắt. Như lũ ác quỷ đầy răng sắc nhọn, sự trống vắng đơn côi ra sức gặm nhấm lòng bạn mỗi đêm thâu, cồn cào và rát buốt.

Con cún lớn lên theo thời gian, già đi rồi kêt thúc một cuộc đời khốn khó ngay nơi ấy. Bạn bật khóc. Bạn xót xa cho con cún già nua hay xót thương cho mình đã không có ngày được gặp lại cô bé…không ai biết điều đó cả!
Pika
 

Bình luận bằng Facebook

Top