Thay đổi và…lãng quên?

cohonnhien

Thành viên
#1
(Wendyluong)
Chủ nhật chiều mưa. Tôi nằm lười trong nhà, quấn chăn, vừa nhấm nháp vài ngụm cà phê vừa đọc sách. Đó là một quyển truyện ngắn, mỏng gáy và cũng đã sờn bìa từ lâu, bên trong có một dòng chữ nhỏ nằm ngay ngắn trên trang giấy lót đã bắt đầu chuyển màu: “Mến tặng Panda!”. Tôi say sưa đọc, như thể chỉ mới đọc lần đầu.
Chợt, giai điệu của bản “Never forget” vang lên, điện thoại trượt trên bàn. Tôi ngồi nhỏm dậy, sung sướng khi nhận ra tin nhắn của em, dòng tin nhắn mà tôi luôn chờ đợi. “Ước gì một ngày có bảy mươi hai giờ anh nhỉ!”. “Này, có phải là em tham lam quá không đấy?”. “Không, em chỉ là đang cố gắng thôi mà!”. “Cố gắng mà thiếu ngủ triền miên thế kia à?”. “Cái này gọi là niềm hạnh phúc của sự vất vả chứ anh!”. “Ừ thì hạnh phúc! Mà thôi, em viết tiếp đi, kẻo tối nay lại thức!”. “Em biết rồi, anh đừng lo. Mà nè, anh Panda à, chào nhé!”. Tôi đặt điện thoại xuống, lại tiếp tục quấn chăn và nhấm nháp cà phê. Bỗng, lại thấy buồn, rồi cười, ừ thì Panda, chỉ mình em gọi anh như thế…

- Em sẽ gọi anh là Panda anh nhé!
- Tại sao? Nhìn anh giống gấu trúc lắm à?
- Không, là vì cặp kính anh đeo, gọng đen và tròn. – Em chống cằm, nhìn say sưa vào mắt tôi.
Tôi tháo vội cặp kính, lau lau:
- Vậy mà gọi anh là Panda?
- Thì hợp mà! – Và em cười, khanh khách.
Từ hôm đó, em luôn gọi tôi là anh Panda. Cái tên dễ thương mà chỉ có mình tôi và em biết đến. Cũng giống như cái tên Mango ngày xưa tôi đã đặt cho em, một bí mật nhỏ của riêng hai người. Vậy mà bây giờ, có mấy khi em gọi tôi như thế, ngoài những dòng tin nhắn thoáng qua trên màn hình điện thoại. Có phải đó chỉ còn là thói quen? Vâng, chỉ là thói quen thôi em à!

Em, một cô gái trẻ, rất trẻ với cái tuổi hai mốt, say sưa làm việc và theo đuổi những giấc mơ của mình. Em khác người. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về em. Tôi biết em từ ngày em còn là cô bé con mười lăm mười sáu, thích cột tóc đuôi gà và hay chơi đá cầu, dù rằng em đang khoác trên mình bộ áo dài trắng, tung tăng giữa sân trường ngập trong những khoang nắng gắt gay. Sau đó không lâu, có một lần tôi trông thấy em đứng một mình trước cửa lớp, nhìn ra ngoài trời đang mưa. Em đứng đó, nép bên những tàng lá phượng xanh um, chìa tay ra hứng những giọt nước trong veo rồi mỉm cười thích thú. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in đôi mắt ấy, hồn nhiên và tinh khôi. Phút giây đó khiến tôi ngây người. Có phải em là cô bé hôm nào đã đá tung quả cầu vào vạt áo tôi không?
Và bây giờ, mỗi khi nhìn vào tấm ảnh con con in đằng sau quyển sách nhỏ, tôi lại trông thấy em, nhưng dường như đã có vẻ gì đó khác đi, rất nhiều. Em nhìn tôi bằng một đôi mắt lành lạnh, mái tóc chấm vai, miệng không cười và mang vẻ gì đó khá trầm tư. “Tác giả trẻ Nhật Minh”, hàng chữ chú thích phía dưới lọt tỏm vào mắt tôi tự bao giờ. Bất giác, lại chực nhớ ra, à, có lẽ giờ đây mọi thứ đã khác trước nhiều lắm rồi. Em đâu còn là cô bé Mango của tôi ngày nào, nghiện kem xoài và hay vô tư nhún nhảy. Em giờ đã là cô nhà văn trẻ được báo chí hay nhắc đến kia mà!

Mười bảy tuổi, truyện ngắn đầu tiên của em được đăng báo. Em nhảy cẫng lên tìm tôi, háo hức dắt tay tôi đến một quán kem sang trọng.
- Này, kem ở đây đắt lắm đấy! Tiền nhuận bút của em có trả đủ không?
- Không cũng không sao! Anh cứ ăn vô tư! Ăn mừng thắng lợi mà!
Em cười khúc khích, cứ xoa xoa tờ báo mãi không rời. Tôi nhìn em, phì cười:
- Ừ! Thì chầu này anh đãi, xem như là chúc mừng bé Mango của anh!
- Em biết anh Panda tốt với em nhất mà! – Em nhìn tôi, chớp chớp mắt.
Rồi em vẽ ra biết bao là dự định. Em nói liên hồi, sung sướng khi nhắc về tương lai, về dự định mà em đã luôn ấp ủ:
- Anh à, em sẽ cố gắng để trở thành một nhà văn! Em sẽ xuất bản những quyển sách về những ước mơ và sự yêu thương của con người…
Những viên kem xoài đã biến dạng từ lâu, dưới đế ly, nước chảy dài thành vệt. Tôi nhìn em đang say sưa, lắng nghe những chi tiết về một tương lai gần, rất gần, về con đường mà em sẽ chọn. Và tôi như trông thấy những tia sáng lóe lên trong đôi mắt ấy, là hoài bão và khát vọng phải không em?


Mưa dứt hẳn khi trời chuyển màu sang đêm. Tôi chạy đến nhà em trên một chiếc xế tàn. Sau mưa, trời trong và mát. Gió thổi lùa qua tai, tôi lại nhớ những ngày chở em trên những con đường quen thuộc, cũng độ vào giờ này. Em ngồi phía sau, ca hát, và nói không ngừng. Thi thoảng, chúng tôi thường phá lên cười khi nhắc đến một vài câu chuyện vui. Ngày xưa chợt ùa về, chảy tràn theo từng vệt nước loang trên phố. Đâu đó dưới mặt đường loang loáng ánh đèn, tôi như bắt gặp hình ảnh của em và tôi ngày trước…

Nhà em im ắng, cửa không khóa. Tôi gọi, không có tiếng trả lời. “Chắc lại ngủ quên nữa rồi!”. Tôi vội đẩy cửa rào và bước vào trong. Đúng như những gì mà tôi vừa nghĩ. Em nằm gục trên bàn, bên cạnh màn hình máy tính đã chuyển sang chế độ tự bảo vệ, trên tay vẫn còn nắm chặt một trang bản thảo dở dang.
Chắc cả ngày hôm qua lại không ngủ đây mà! Tôi với tay lấy con gấu bông em đặt trên kệ tủ, nhẹ nhàng kê đầu cho em. Em chợt trở mình, rồi lại rơi vào giấc ngủ vội vàng. Tôi ngồi xuống cạnh em, khẽ khàng như chiếc lá thu rơi ngoài cửa. Em ngủ thật ngoan, đôi mắt nhắm nghiền, và hơi thở đều đặn tỏa ra, làm run run những trang bản thảo còn vươn vãi trên mặt bàn. Em, chỉ là một cô bé bình thường, rất bình thường như bao người con gái khác. Vậy mà, khi em ngủ, tôi như trông thấy tia sáng của hạnh phúc và bình yên...
"Chỉ có những phút giây này phải không em, chỉ khi em ngủ anh mới được ở gần em như thế này!”
Gió lướt qua khe cửa, thổi tung chiếc màn nhung phấp phới. Đêm trong lành, dịu dàng đến lạ, vài giọt nước còn đọng lại trên kẽ lá rung rinh…
Bất giác, em choàng tỉnh. Tôi giật mình. Và cơn mơ cũng dứt.
- Anh đến từ bao giờ thế? – Em đưa tay dụi dụi mắt, giọng còn nhừa nhựa như người đang say.
- À…à, anh đến cũng lâu rồi!
Em ngồi bật dậy, quặn quẹo đầu.
- Sao không đánh thức em mà ngồi đấy một mình?
- Biết là em mệt, nên anh để em ngủ cho ngon! – Tôi cười xòa.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, tôi nghiêm mặt:
- Mà tại sao em lại ngủ trên bàn, cửa nhà thì mở toang hoang, không sợ ăn trộm à?
- Không có đâu, anh khéo lo!
- Đừng có chủ quan, phải lo cho bản thân đấy nhé cô bé!
- Em biết rồi, anh Panda của em ạ! – Và em cười, tinh nghịch, nụ cười thân quen như những ngày xưa.
Tôi ngỡ ngàng.
- Này, này, anh làm sao thế?
- À…à không, chỉ là…lạnh…ừ, là lạnh thôi em à!

Tôi ở lại nhà em một lát sau thì về. Khi tôi dắt xe ra khỏi cửa, quay đầu nhìn, lại trông thấy em hí hoáy ngồi đánh máy. Bé Mango của tôi vốn là vậy, dù đã nhắc bao nhiêu lần thì vẫn cứ thế, cứng đầu như con nít! Mà lúc nãy em đã gọi tôi là gì nhỉ, là…anh Panda sao?


Hoàng rủ tôi đi cà phê sau giờ tan học ngày thứ sáu. Theo thói quen, nó lại vừa nhâm nhi cà phê, vừa kể tôi nghe chuyện của nó và người yêu, bắt tôi góp ý, tìm giải pháp giúp dỗ ngọt nàng… Để rồi sau đó, nó quay ngoắt qua tôi và hỏi: “Này, tới khi nào mày mới nói bé Minh biết là mày thương thầm bé?”. “Ừ, thì…”. Bỗng giật mình, hóa ra trong lòng tôi em không đơn giản chỉ là bé Mango thôi sao? Tôi vội vàng lấp liếm: “À…ừ không, mày nghĩ đi đâu thế hả?”. Thằng Hoàng nhìn chằm chặp vào mắt tôi rồi rúc rích cười: “Ừ! Thì tao chỉ muốn tốt cho bạn bè thôi! Mày nghĩ sao tùy mày! Sau này đừng có ân hận!”. Tôi đưa ly đen lên môi, ực một hơi dài. “Ừ, kệ tao, đừng hỏi!”. Cái vị đăng đắng thân quen nhanh chóng tràn qua đầu lưỡi. Tôi lại nghĩ về em…Mango…


Trời mưa, mấy hôm nay đều thế. Tôi lại nằm co ro trong nhà, quấn chăn và đọc sách, cái thói quen cố hữu đã hình thành từ lâu. Tôi với tay lấy quyển sách nhỏ trên bàn. Lật từ tốn, dòng chữ “Mến tặng Panda!” hiện ra, nhỏ nhắn nhưng không vô hình. Trên giá, vẫn còn nhiều sách, và vài ba cuốn truyện ngắn khác của em. Nhưng không hiểu vì sao, tôi chỉ để ý đến mỗi quyển này. Có lẽ vì đây là tập truyện đầu tiên em viết, trong đó có một truyện ngắn em dành tặng riêng tôi.
Đôt ngột, có tiếng người gõ cửa. Qua lớp kính lờ mờ dày nước, tôi nhìn thấy em, cập rập và lạnh cóng. Tôi choàng dậy, hất tung chiếc chăn và chạy vội ra ngoài.
Tôi kéo tay em vào nhà. Người em ướt cả, trên đôi vai gầy, cái ba lô bằng vải jeans cũng nặng ghì vì mưa.
- Em sao thế? Sao lại đến đây trong trời mưa to thế này hả?
Em run lên, môi bần bật, tím tái:
- Thì em…em muốn cho anh xem…xem bản thảo của em…vừa mới…hoàn thành…
- Trời ơi, có cần gấp thế không hả? Mai xem không được sao?
- Không, mai…em phải gửi đi rồi…Em muốn anh…xem trước!
Em lấy tay vuốt vội vàng những giọt nước mưa đang chảy dài trên mặt. Tôi nhìn em ướt sũng, lòng thấy thương vô cùng. Bất chợt nhận ra rằng, em dằm mưa đến đây là vì tôi…
Sau đó, em chìa ra cho tôi một tập hồ sơ dày bằng nhựa trong suốt, bọc trong lớp nilon nhiều màu, bên ngoài còn lấm tấm vài giọt nước trong veo. Tôi đưa tay đón lấy, và nhìn vào mắt em, thoáng bắt gặp một điều gì đó, có lẽ…là sự đợi chờ.
Rồi em ngồi xuống ghế, lau khô mái tóc lòa xòa bằng chiếc khăn bông tôi vừa trao. Em hối thúc tôi bằng ánh nhìn kì lạ. Dưới ánh sáng ấm áp của chiếc đèn bàn, tôi chăm chú đọc những trang bản thảo. Em đã viết một câu chuyện dài, lãng mạn, đầy ước mơ về một thế giới rất trong và ấm. Ở đó có một chàng trai và một cô gái, đều là những con người hai mươi, rất trẻ, nhìn thế giới bằng một ánh nhìn lạc quan và tin tưởng. Nhưng cũng lắm lúc, vì khát vọng vươn lên, vì mải miết chạy theo những mục tiêu trong cuộc đời mà họ quên mất đi sự tồn tại của những con người xung quanh mình. Để rồi sau nhiều biến cố, họ mới hiểu được rằng tuổi trẻ là phấn đấu, nhưng không chỉ vì sự nghiệp mà còn vì cuộc sống và yêu thương.
Tôi cầm trang bản thảo cuối cùng trên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ. Em im lặng, và tôi cũng im lặng. Ngoài trời, mưa vẫn rơi không ngừng. Trong căn phòng nhỏ, nơi em và tôi đang ngồi, cả không gian dường như ngập tràn thứ ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn bàn đã cũ. Rồi em nói bằng một giọng rất khẽ, xua đi cái không khí trầm lắng của một đêm mưa buồn.
- Em xin lỗi!
Thoáng chút bối rối, tôi quay đầu nhìn em. Âm thanh ấy, nghe sao ngỡ ngàng quá!
- Em cứ lo chạy theo những ước mơ của chính mình mà đã quên đi nhiều điều trong cuộc sống, lắm lúc…quên đi cả anh!.. Mãi cho đến khi đọc blog của một người bạn viết về sự lãng quên, em mới chợt nhận ra…Em xin lỗi.
Em nói bằng một giọng trầm, và ánh mắt nhìn xa xôi ra phía ngoài cửa sổ. Em khác lắm, không hồn nhiên và cũng chẳng còn là cô bé vô tư như hôm nào. Trước kia, tôi đã quen với cách nói bông đùa và tinh nghịch của em, có bao giờ em nhìn tôi nhẹ nhàng đến thế.
- Khi nào trời tạnh mưa, anh…chở em đi lòng vòng anh nhé… Đã lâu lắm rồi!
Tôi đứng lặng nhìn em hồi lâu. Không hiểu vì đâu, cái cảm giác xa lạ khi ở bên em bấy lâu nay chợt tan biến đi, nhường chỗ cho một thoáng ấm lòng. Tôi có cảm giác, dường như tâm hồn em đang ở cạnh bên tôi, thật sự rất gần.
- Ừ, khi nào hết mưa, anh sẽ chở em đi lòng vòng và ăn kem xoài, được không?
Em không đáp, chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi, nụ cười nơi khóe mắt. Trong khoảnh khắc, hình ảnh bé Mango ngày xưa lại ùa về. Nhưng tôi không quan tâm, với tôi bây giờ, dù em có là cô nhà văn trẻ Nhật Minh của hôm nay hay là bé Mango ngày trước thì vẫn là em, là cô gái nhỏ nhắn đang đứng trước mắt tôi, với trái tim nóng và tràn đầy thương yêu.
Một cơn gió lướt qua, trang bản thảo bay tung trên tay tôi, thoáng qua dòng chữ in nghiêng cuối cùng: “Cuộc sống và thời gian sẽ làm đổi thay nhiều thứ, nhưng điều đó không đồng nghĩa với sự lãng quên”.
Ngoài trời cơn mưa gần như sắp dứt. Em tựa lưng bên khung cửa, đưa tay hứng nước từ trên cao, những giọt nước cuối cùng rơi rơi vào đôi bàn tay nhỏ bé. Và em cười, một nụ cười xinh, vẫn đầy ắp tinh khôi như hôm nào.

19-04-09
 

Bình luận bằng Facebook

Top