Tản mạn mưa

cohonnhien

Thành viên
#1
Sài Gòn mưa cuối mùa nao lòng đến lạ. Tôi nép mình vào một góc của quán cà phê vắng để nhìn mưa, nhìn giọt cà phê đen đều đều nhỏ xuống, và nhìn lại chính mình.

Chẳng hiểu sao mỗi lần mưa là một lần tôi cảm thấy có một cái gì đó ngổn ngang, nôn nao trong lòng. Tôi thích ngồi một mình để ngắm mưa, để tìm lại ký ức như một thước phim quay chậm. Khi biết cảm nhận được dư vị của cuộc sống, tôi nhận ra rằng tâm hồn mình gắn liền với hoài niệm của những buổi chiều mưa. Công bằng mà nói, mưa không cho tôi nhiều niềm vui, nhưng mưa lại giúp tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều. Một thời áo trắng của tôi đi qua với những ngày mưa, những lần nghịch ngợm cùng bạn bè. Tôi nhớ lắm những buổi chiều đi học trên con đường lầy lội bùn đất, vừa đùa giỡn, vừa nhấm nháp trái me non hái trộm dọc đường. Nhớ ban công lớp học mà tôi từng hứng những giọt nước tròn xoe, mát rượi.

Trường cấp ba của tôi nhỏ lắm nhưng đẹp và yên tĩnh. Từ ban công lầu một, tôi có thể nhìn thấy những làn sương mờ mờ phía ngọn núi sau trường, im ắng và thanh bình. Tôi nhớ hàng hoa sữa trên con đường đến trường, sau cơn mưa chợt lành lạnh giữa mùi hoa phảng phất; lúc đó, tôi cứ nghĩ mình đang ở phương Bắc xa xôi. Và nhớ lắm cái ngày tôi ra trường, cánh cổng sắt lạnh lùng khép lại sau làn mưa nhạt nhòa, thổn thức.

Tôi mang mưa quê hương vào thành phố trong đêm rằm tháng tám. Không lồng đèn, không bánh trung thu, chỉ có mưa và tôi; ngay cả ông trăng cũng nhạt nhòa vì mưa. Những ngày mưa ở thành phố làm tôi nhớ nhà kinh khủng. Nhưng rồi nhịp sống hối hả với những bận rộn lo toan của đất Sài thành kéo tôi vào vòng xoáy của nó. Rồi một ngày kia, một chiều mưa đầu mùa, mưa đặt cạnh bên tôi một bờ vai ấm áp, chở che. Tôi thầm cám ơn mưa nhiều lắm; vì mỗi chiều như vậy, tôi có người ngồi cùng để ngắm mưa, để tựa vào bờ vai ấy tìm chút bình yên ấm áp giữa dòng người xuôi ngược. Nhưng đến cuối mùa thì mưa lại mang anh đi mất.

[ZING]http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Tuoi-Da-Buon-Elvis-Phuong.IWZ98EBB.html[/ZING]

Ngày trước, tôi yêu mưa bao nhiêu thì lúc này tôi lại hận mưa bấy nhiêu. Giữa cơn mưa, tôi không nhận ra được đâu là mưa và đâu là nước mắt của mình nữa. Tất cả vỡ òa như bong bóng. Mưa kéo anh rời xa tôi và xóa sạch mọi dấu vết. Vẫn là buổi chiều, vẫn góc quán cũ, chỗ ngồi quen thuộc, tôi nhìn mưa. Rồi như một thói quen, tôi nhìn sang bên cạnh và chợt giật mình, chiếc ghế trống và ly cà phê không người uống. Đâu đó vang lên nhẹ nhàng như một lời trách móc: “Chiều nay còn mưa sao em không lại? Nhớ mãi trong cơn đau vùi. Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau, bước chân em xin về mau…” Không biết khi viết ca khúc này, cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có ở trong tình cảnh như tôi hay không mà sao tôi thấy dường như ông viết riêng cho tôi vậy. Một cảm giác trống trải, cô đơn dần lan tỏa, tôi rùng mình, vì lạnh…

Tôi đã đi qua 3 mùa mưa Sài Gòn. Chiều nay là chiều mưa cuối mùa thứ 3, những giọt cà phê cuối cùng đã nhiễu hết. Mưa dần nặng hạt hơn như còn bao nhiêu nước ông trời dồn lại để trút hết xuống vậy. Tôi vừa đưa ly cà phê lên miệng thì nhỏ bạn cũ nhắn tin: “Đà Lạt mưa, có sương mù, đẹp nhưng buồn lắm!” Tôi mỉm cười nhắn lại: “Ừ, Sài Gòn cũng mưa!” Mà đúng là mưa Đà Lạt buồn thật. Không phải một màu trắng xóa những ngôi nhà cao chọc trời, mà là những làn nước mỏng manh sau những hàng cây xa tít tắp, không ồn ào vội vã mà rả rích suy tư. Giờ này chắc nhỏ bạn đang nhớ nhà đến rơi nước mắt. Còn tôi, một mình đi qua 3 mùa mưa, tôi không còn hận mà cũng chẳng yêu mưa. Dường như mưa cũng biết hối hận nên luôn tìm cách xoa dịu tâm hồn tôi mỗi khi tôi buồn bằng những cơn mưa bất chợt.

Bây giờ, giữa cơn mưa, tôi thấy lòng nhẹ nhàng thanh thản. Mưa tắm mát cho tâm hồn tụi học trò nghịch ngợm. Mưa làm đầy lên nỗi nhớ quê hương. Mưa len lỏi trong ký ức như những mạch nước ngầm dịu dàng kỷ niệm. Và mưa lặng lẽ mang những ưu tư phiền muộn trôi vào lòng đất mẹ. Dù sao tôi cũng cảm ơn vì mưa đã cho tôi những trải nghiệm đầu đời. Tôi biết rằng cuộc đời tôi sẽ còn đi qua nhiều lắm những mùa mưa. Nhưng có lẽ khi rời xa Sài Gòn, rời xa giảng đường đại học, hành trang mà tôi mang theo bên mình là hồi ức của những ngày mưa qua. Và đến một lúc nào đó, tôi sẽ tự hỏi mình: “Ta còn nhớ hay ta đã quên?”

Uống cạn những giọt cà phê cuối cùng, bất giác tôi quay lại đằng sau. Anh chàng phục vụ nhìn tôi mỉm cười và bật cho tôi nghe đoạn nhạc: “Em còn nhớ hay em đã quên? Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng. Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân. Nhớ đèn đường từng đêm hiu hắt, sáng cho em vòm lá me xanh….” Tôi quay đi cười một mình. Ừ, tôi sẽ không quên, sẽ luôn mang theo thành phố, tình yêu và nỗi nhớ với những cơn mưa trong ký ức của mình….
Cohonnhien
 
#2
hì một con người lãng mạn!mình ở ngoài bắc hok bít đc nhưng cơn mưa của sài gòn và đà lạt,nhưng giờ thì mình đã có thể bít đc phần nào
 

cohonnhien

Thành viên
#3
Có đi qua rồi mới biết cảm giác của nó như thế nào bạn ạ,với lại dân Văn tụi mình bắt nhịp cảm xúc nhanh lắm.
 
#4
đi trong mưa mà cùng với một người nữa chắc sẽ khác thật nhìu và sẽ chẳng có nước mắt để có thể nhầm với những giọt mưa hì
 

cohonnhien

Thành viên
#6
Sài Gòn lại mưa,và lại một người nữa ra đi......lại một mình lặng lẽ trong mưa...lại cà phê 1 mình.......
 

Bình luận bằng Facebook

Top