Nhánh Lan Rừng Nở Muộn [ Sưu Tầm ]

cohonnhien

Thành viên
#1
Anh Hai, nhớ mang phong lan về cho em nha!
Lời dặn của cô em gái vẫn còn văng vẳng bên tai Dũng, nhưng mấy hôm nay đội tập ráo riết quá, chẳng có thời gian vô rừng tìm lan.
_ Hay anh mua về cho Ut được không?
_ Không được, phải là lan rừng kia, em nghe nói lan rừng đẹp hơn nhiều, nó mang vẻ đẹp vừa thuần túy vừa kiêu sa, vừa hoang dại lại vừa cao quí. Em muốn có một nhánh lan rừng, anh nhất định phải tìm đuợc đấy!
“Về sớm anh Hai nha! Em đợi” là câu nói cuối cùng của em mà Dũng nghe được trước khi lên đường. Không phải tại bến xe, không phải ở đầu làng mà trước cửa nhà, khi cô em đang cố gắng chống cặp nạng tiễn anh Hai lên đuờng làm nhiệm vụ.
Dũng nhớ em quá đứa em bất hạnh của Dũng. Người ta nói trên đời có luật bù trừ, Dũng không tin. Mãi đến khi em Dũng lớn lên Dũng không thể không tin. Em gái Dũng, đẹp như trăng tròn, xinh tươi như một bông hoa độ tươi non. Không những như thế, em còn là niềm kiêu hãnh của Dũng vì giọng hát của em, vì tài làm thơ viết văn. Em lãng mạn và nhẹ nhàng đến nỗi làm anh Hai như Dũng không thể nào không đối xử dịu dàng được. Nhưng trớ trêu thay! Một cơn sốt cấp tính đã cướp đi của em bao nhiêu là hi vọng. Em đã không thể trở thành hoa hậu như lời trêu của anh Hai vì em đã bị liệt vĩnh viễn, em không thể băng rừng vượt suối ngắm phong lan nở như em từng mơ ước vì sức khỏe không cho phép. Em không thể hát nổi khi Dũng thổi amonica như hai anh em đã từng làm vì hơi thở cứ hụt đi mỗi khi em cất tiếng… Dũng thương em quá nhưng chẳng biết phải làm sao, vì Dũng hay bất cứ ai khác cũng không thể mang lại cho em đôi chân, trả lại cho em giọng hát… Dũng chỉ có thể làm cho em những điều rất nhỏ nhặt.
Được, anh Hai sẽ cho út ngắm lan rừng!- Dũng xoa lên mái tóc đang run lên trên vai Dũng- Chắc chắn mà! Đừng khóc nữa anh đi không ai dỗ Ut đâu!
Dũng vào trường sĩ quan lục quân này cũng một phần vì ước mơ của em gái Dũng muốn thấy anh hai trong bộ quân phục. Đây là lần thực tập cuối cùng trước khi ra trường, tiểu đội của Dũng chịu trách nhiệm khu rừng vùng núi Tây Nguyên, chỉ còn hai tháng nữa Dũng sẽ hòan thành nhiệm vụ và về trình diện với em trong bộ quân phục mới toanh.
Đêm nay trăng tròn quá, đứng trong gác canh Dũng không sao rời mắt khỏi ánh trăng. Dũng nhớ nụ cười sáng hơn trăng của em, nhớ đến ước mơ cháy bỏng của em.
- Này có ai hỏi, nói không gặp mình nghen!
Dũng nháy mắt với anh bạn vừa đến đổi ca gác rồi chạy biến vào rừng sáng bàng bạc của trăng, lẫn trong đám cây rừng như con sóc vừa lắng tay nghe đươc tiếng gọi của mẹ.
Nhánh lan rừng của Dũng đã nở cái hoa đầu tiên, cả tiểu đội ai cũng phải trầm trồ. Những cánh hoa trắng muốt như màu của trăng, trông như suối nước thượng nguồn, trinh nguyên như giọt sương rừng trên mặt lá non, mịn như khói buổi sáng mai nhẹ lướt trên mặt hồ, ẩn trong đó là một niềm tin và tình thương của Dũng hòa trong ánh mắt đầy hi vọng của em gái.
Đặt ba lô trên bàn, để nguyên bộ quân phục, mang theo nhánh phong lan, Dũng chạy ra mộ em. Mẹ không báo tin cho Dũng vì không biết địa chỉ đơn vị Dũng đóng quân, mẹ nói:- Ut chờ Dũng lắm, nhớ Dũng nhiều lắm…
Dũng để nhánh lan rừng cạnh mộ em, Dũng không quì mà chỉ đứng đó, đưa tay chào em theo kiểu quân đội. Rồi Dũng ngồi xuống cạnh tấm bia, sờ tay lên tấm ảnh của em mà nước mắt tuôn dài.
“Út thấy anh Hai có oai không? Anh anh mang nhánh lan rừng về cho Ut sao Ut không chờ anh Hai. Anh xin lỗi! Anh về muộn quá! Anh hai đã hứa với Ut sẽ không thổi kèn nữa khi nào Ut vẫn không thể hát, nhưng lần này, anh Hai sẽ thổi, cho anh Hai, cho Út và cho phong lan…!”
Chẳng biết phong lan vui hay buồn mà run lên theo từng điệu nhạc của tiếng kèn amonica trên môi Dũng.
Xa xa ngoài kia, một cánh chim cô đơn đang bay về một khoảng không vô tận. Nước mắt Dũng trào tuôn bất chợt gọi nhỏ: út ơi!...
 

Bình luận bằng Facebook

Top