Mặt trời không thắp lửa phía tôi (chùm thơ)

cohonnhien

Thành viên
#1
Mặt trời không thắp lửa phía tôi

Mặt trời loé lên tia lửa cuối chiều
ngày biền biệt đi
con gà ngóng cổ
cố mãi chẳng nên tiếng gáy
mặt người gùi bóng
thắp mùa âm ỉ than tro…



đêm,

ngoảnh lại sau lưng tiếng thét gào trống rỗng

tưởng chẳng thể nào xua được bình yên

giọng nói thân quen lùi về quá khứ

tiếng cồng chiêng đã khô sau mùa lễ hội

côn trùng ru điệu ca buồn

không em

không tôi…



tháng đã lăn qua

năm cũng chảy dần

mảnh vườn vun trồng mẹ rừng đã lấy

trời xuống ngang lưng

trăng tỏ mặt hình

tôi chảy thân mình về nơi bắt bóng

dư hương em trao lạnh màn trăng mỏng

men cay, rượu nồng

chẳng thể nào say…



nhiều khi tình cờ, gặp quá khứ đưa tay mà không với tới

mặt trời cũng buồn chẳng rọi phía bờ tôi

đêm, trằn trọc, ẩn hiện gương mặt khô cằn khóc ngất mấy mùa trăng

tôi bắt bóng mà hình đi biền biệt

trong cơn mơ, giật mình đưa tay úp mặt

đống than tàn ủ lửa xa xôi…



29- 07- 2007





Chân dung 1



Tôi gọi tôi là thần tượng

Vẽ con mắt trắng nhìn người

Đạp qua thân mình mưa bão

Niềm tin dưới đáy sông trôi.



Tôi vẽ tên mình lên giấy

Lạ - quen khi ngẩn ngơ cười

Ngẫm mình thân làm giọt rượu

Rơi buồn theo gió buông xuôi.



Tôi vẽ đời mình hư ảo

Hai chín xuân buộc trên đầu

Dăm ba cuộc tình còn - mất

Ai về, ai biết đi đâu.



Tôi vẽ lên thằng hèn nhát

Lặng im chẳng dám hỏi mình

Đứng đi nhờ đôi chân mỏi

Tôi cười, tôi khóc, tôi vui...



Tôi vẽ thêm nhiều hy vọng

Tôi chờ, vui đợi ngày mai

Hỏi người bằng ngu ngơ tượng

Hỏi mình, nguệch ngoạc lên thân...



Huế 2001





Nhớ



Thời gian nào về đòi em chút Huế

hỏi dòng Hương xanh tự bao giờ

đi giữa phố nghêu ngao mà hát

- Xa ngái con đường

em bỏ mà đi...



Mưa - có chi mà xối xả

ngoài vườn vắng tiếng chim quen

im lặng căn phòng, rêu phủ tháng năm

Hà Nội nhớ...



Ngày tháng nào tôi vội rời xa Huế

Lòng trĩu buồn qua phố mênh mang

đi từ thuở biết không còn nhau nữa

về, xin về từ độ chưa tan...



Hà Nội, tháng 6/ 2001







Với Hương Thọ



Gom nỗi nhớ

vụt về Hương Thọ

ngày mùa thu rơm rạ trắng đồng

chùm nắng rơi vàng vai áo

lang thang tìm nhau.



Chiều đẩy tên mình lên cọng cỏ

xanh xao gió- nao lòng,

ngày vùi sâu trong tờ lịch

bóc tôi đi xa.



Dòng sông trắng -

con đò chở đi giấc mơ trắng

sóng mắt kiêu kỳ.

Ngôi trường mọc rêu

những mặt người xa lạ.



Hương Thọ một ngày xa

vơi dần câu chữ,

với nhau còn chút đi tìm.

Ký ức gom từng chiếc lá

hát lên mùa xuân.



Huế, tháng 10/ 2002





Có những con đường



Và chuyến xe đưa ta về miền nhớ

người quen hôm nào

phố vẫn ở

con đường chạy suốt

men dòng sông

... nơi ta dìu nhau đi.



Con đường,

những sợi tơ xanh chia ra nhiều ngả

trên khuôn mặt em.



Em chẳng phải là em

anh chẳng phải là anh

chẳng là gì chỉ hai nhánh rẽ ngang

chúng mình đi...

gương mặt em thảng thốt

lẳng lặng trong đêm gió rít,

chiếc bình pha lê vỡ vụn những sợi

âm thanh mỏng mảnh trong suốt,

sau cùng

em dành cho anh màu mưa trên mắt

chúng mình đi.



... sau ngần ấy năm

cơn lũ cuốn đi anh- em

đắp lên phù sa mới

trên nét mặt không nhìn...



Gặp lại em giữa Huế 2003





Vó ngựa đêm

Cho tháng ngày rong ruổi



Ngày, vốc từng mảng trời đi buôn nắng

đêm, sũng ướt vầng trăng

mùa đổ lá trôi theo dòng tiền sử

người chở nỗi buồn rao bán ven sông.

Run rẩy gào lên từ độ em mười bảy

nỗi nhớ sượng sùng.

Đêm trả lãi những lời cẩu thả đầu môi

cơn gió trở mình âm ỉ

cồn cào mộng mị

rạn nứt chuỗi thanh âm.



Ngày em đến

cánh diều tung lên bầu trời ngũ sắc

mắt xanh ru sỏi đá muộn mằn.



Điều đã nói và trở thành chưa nói

những gặp nhau như chưa gặp bao giờ

và đêm, và ngày, và nắng...

ký ức vồn vã chen chân

và tôi, và mưa, và gió...

đánh thức bản ngã kiêu hùng.



Sau một ngày, nhiều ngày lặng câm

trên khuôn mặt phẳng

vướng chân đi trong tiếng thở hãi hùng

chuyến xe chở quá khứ về miền xa lắc

vó ngựa rung phiến vĩ cầm

văng vẳng lời rao đêm..



Huế 1996





Nghịch lý



Sự im lặng thời gian

tan lời ru của gió

Sự im lặng của đời

tiếng dế chìm trong cỏ



Sự im lặng của đêm

xanh giấc mơ của phố

Sự im lặng đôi môi

rụng đoá hôn ngọt ngọt lịm.



Sự im lặng của em

tan biến một dòng tình...



Sự im lặng như ngọc

lẽ ra anh giữ làm vốn riêng mình

Giờ chỉ là đá trong em...



1997



Lê Vĩnh Thái
 

Bình luận bằng Facebook

Top